Chương 2114

Tần Tịch Chỉ hơi cúi đầu: “Lúc nãy Tần Lão gửi tin cho ta, ông ấy… ông ấy hy vọng tôi có thể kết thân với Diệp công tử!”

“Hả?”

Diệp Quân sững sờ: “Cô nói gì cơ?”

Tần Tịch Chỉ nhìn Diệp Quân: “Ông ấy hy vọng tôi có thể kết thân với Diệp công tử!”

“Đùa gì vậy!”

Diệp Quân hơi tức giận: “Cái gì chứ? Ông ấy đang nghĩ gì vậy?”

Tần Tịch Chỉ tự nhiên nói: “Tiên tổ Tần Quan đã rời khỏi nhà họ Tần rất lâu rồi, nhà họ Tần hiện giờ không còn là thân thích của bà ấy nữa, cũng vì vậy mấy năm gần đây bà ấy mới không trở về. Mặc dù Diệp công tử đã trở về, nhưng thành thật mà nói, Diệp công tử có được mấy phần tình cảm với nhà họ Tần chứ?”

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn thật sự không có tình cảm gì với nhà họ Tần.

Nếu ông ngoại còn sống thì sẽ khác, nhưng bây giờ dòng dõi nhà họ Tần đã truyền qua nhiều đời, nói cách khác, bây giờ hắn là người có huyết mạch nhà họ Tần thuần túy nhất.

Tần Tịch Chỉ nói tiếp: “Tần Lão hy vọng thông qua cách này, tiếp tục gắn kết tiên tổ Tần Quan với Diệp công tử, dù sao tôi cũng không phải người nhà họ Tần, nếu con của tôi sinh ra ở lại nhà họ Tần thì sẽ hoàn toàn khác, như vậy thì anh Diệp sẽ không từ bỏ được”.

Diệp Quân khẽ lắc đầu, nhìn Tần Tịch Chỉ: “Sao cô lại nói với tôi chuyện này?”

Tần Tịch Chỉ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tần Lão tự cho rằng mình mưu kế thâm sâu, nhưng tôi biết Diệp công tử không phải kẻ ngốc, nếu tôi có ý gì trước mặt anh Diệp, cuối cùng cũng chỉ khiến Diệp công tử mất đi chút tình cảm cuối cùng với nhà họ Tần!”

Diệp Quân nhìn Tần Tịch Chỉ: “Tần cô nương, chắc cô biết rõ, cô nói với tôi những điều này, tôi đã không còn tình cảm gì với nhà họ Tần nữa, nhưng cô vẫn nói. Tôi nghĩ không phải vì cô không muốn lừa dối ta, mà là vì cô muốn có được cái nhìn tốt của ta, từ đó có được nhiều ưu ái hơn, đúng không?”

Trong mắt Tần Tịch Chỉ hiện lên sự hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Nhưng sao cô tôi có thể qua mắt được Diệp Quân.

Nhìn cô gái trước mặt, Diệp Quân khẽ thở dài: “Hủy hoại cơ hội của nhà họ Tần chỉ vì muốn mình có nhiều cơ hội hơn… Tần Chỉ cô nương, tôi thấy cô rất dịu dàng, cứ nghĩ cô là một cô gái tốt, không ngờ cô lại nhiều mưu mô như vậy”.

Tần Tịch Chỉ trầm mặc một lát, cũng không phản bác, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi!”

Diệp Quân khoát tay nói: “Ngày tháng ăn nhờ ở đậu thật không dễ dàng gì, nếu không cô cũng sẽ không như vậy… đi thôi! Có chút tài nguyên tôi cho, cô đủ để sống một cuộc sống mới rồi”.

Tần Tịch Chỉ cúi người trước Diệp Quân, nói: “Mục đích của tôi đúng là muốn bán đứng nhà họ Tần, sau đó giành cho mình cơ hội nhiều hơn, thậm chí còn hy vọng Diệp công tử sẽ đưa tôi đi… Nhưng, tôi còn tưởng mình che giấu rất tốt, Diệp công tử làm sao nhìn thấu được?”

Cô ta nói thẳng là để Diệp Quân cảm thấy cô ta rất thẳng thắn, từ đó có tình cảm với cô ta hơn, nhưng cô ta không ngờ người này lại có thể nhìn thấu mục đích của cô ta.

Cô ta đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của người trước mặt!

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tôi đoán thôi!”

Tần Tịch Chỉ sững sờ.

Diệp Quân nhìn Tần Tịch Chỉ: “Nếu cô không thừa nhận, tôi cũng sẽ cho rằng cô không có mục đích khác, có thể sẽ đúng như cô mong muốn, cho cô nhiều cơ hội hơn, thậm chí là sẽ dẫn cô đi, cho cô một thân phận mới”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện