Chương 2106

Quả thật, trong khoảng thời gian sống ở ngôi sao màu xanh này, hắn bắt đầu cảm thấy ghét lối sống ngày ngày tu luyện, ngày ngày đánh nhau của trước kia.

Đương nhiên, hắn cũng biết, những ngày như thế lại sắp trở về rồi.

Tính toán thời gian, Vĩnh Sinh Đại Đế hẳn cũng sắp tới hệ Ngân Hà.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Diệp Quân nheo mắt, ánh mắt từ từ trở nên lạnh lẽo.

Nửa giờ sau, xe ngừng, bác tài xế nói: “Đến nơi rồi”.

Diệp Quân gật đầu, trả tiền rồi xuống xe. Vừa bước xuống, hắn đã chạm mặt Tần Tịch Chỉ.

Tần Tịch Chỉ hôm nay vận một bộ váy dài màu lục nhạt, trông thật ôn hòa và dịu dàng.

Tần Tịch Chỉ bước tới, mỉm cười: “Anh Diệp”.

Diệp Quân cười bảo: “Quấy rầy cô rồi”.

Tần Tịch Chỉ lắc đầu: “Anh Diệp tới nhà họ Tần chúng tôi là vinh hạnh của gia tộc tôi”.

Thực lực của người này, Tần Tịch Chỉ đã từng chứng kiến, cô ta biết người này là một người tu tiên mà truyền thuyết nhắc tới, hơn nữa đó còn là một người tu tiên có thực lực cực mạnh.

Người như thế, nhà họ Tần đương nhiên sẽ cố gắng tạo mối quan hệ tốt đẹp.

Tất nhiên, nhà họ Tần làm thế không phải vì sợ hãi, bởi vì nhà họ Tần cũng giống như nhà họ Dương đều có nền tảng mạnh mẽ ở cấp độ gia tộc Hiên Viên hay Xi tộc đều không thể so sánh được.

Tần Tịch Chỉ dẫn Diệp Quân đi vào tòa nhà họ Tần. Đó là một trang viên cực lớn, bốn phía đều có những luồng hơi thở thần bí.

Đây là thế gia Cổ võ!

Dọc đường đi, Tần Tịch Chỉ liếc nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy tò mò, cô ta có thể nhận ra, vị cường giả tên Diệp Quân này rất có hứng thú với gia tộc họ Tần.

Lẽ nào anh ta thực sự có quan hệ gì với nhà họ Tần?

Tần Tịch Chỉ nghi hoặc trong lòng.

Vừa đi, Diệp Quân vừa ngạc nhiên đánh giá nơi nay, đây chính là nhà họ Tần mà mẹ mình từng sống?

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cảm thụ được một hơi thở khóa mình lại, hắn cau mày, quay đầu nhìn sang bên phải, nơi đó có một sân nhỏ, trong sân là một con chó lớn.

Con chó này có hình thể khổng lồ, to gấp hai chó thường, mắt nó lom lom nhìn Diệp Quân.

Yêu?

Diệp Quân kinh ngạc, bởi hắn phát hiện, cảnh giới của con chó này không thấp đâu, hơi thở hùng hồn, cảnh giới rất cao.

Nơi này lại có thể có một yêu thú mạnh như vậy?

Diệp Quân khiếp sợ nhìn nó.

Đúng lúc này, con chó lớn kia đột nhiên cất bước đi về phía Diệp Quân.

Thấy thế, Tần Tịch Chỉ thoáng biến sắc, vội vàng nói: “Khiếu Thiên lão tổ, vị này là khách quý của nhà họ Tần chúng ta…”

Khiếu Thiên không để ý tới Tần Tịch Chỉ, tiếp tục đi tới trước mặt Diệp Quân, sau đó chậm rãi nằm sấp xuống, lấy đầu cọ nhẹ vào chân Diệp Quân…

Tần Tịch Chỉ chết trân tại chỗ: “Hơ…”

Khiếu Thiên lão tổ cực kì thân thiết với Diệp Quân, trông như thể đối đãi với chủ nhân của mình vậy.

Thấy thế, Tần Tịch Chỉ bối rối không biết làm sao, sắc mặt hoang mang không sao tin nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện