210: Có Tâm Một Chút


Nhân gian kiếm ý!

Thấy cảnh này, sắc mặt tất cả cường giả của đế tộc Bất Tử có mặt ở đây đều vô cùng khó coi!

Luồng kiếm khí này là Kiếm Chủ Nhân Gian để lại đây!

Tiên tổ của đế tộc Bất Tử có lệnh, chỉ khi đế tộc Bất Tử rơi vào thời khắc sinh tử tồn vong mới có thể kích hoạt luồng kiếm khí này!

Rõ ràng bây giờ Diệp Quân không có ý định diệt đế tộc Bất Tử.

Hơn nữa, cho dù Diệp Quân muốn diệt, cả đế tộc Bất Tử đồng tâm hiệp lực cũng có thể đánh lại Diệp Quân!

Chưa cần nhắc đến họ còn một vài tiên tổ hùng mạnh ở tổng viện thư viện Quan Huyên!

Thế nên, một Diệp Quân không đủ để dùng luồng kiếm khí này!

Mà Đông Lý Trần lại vì việc riêng mà tự ý triệu hồi luồng kiếm khí này!

Dù có giết được Diệp Quân thì đế tộc Bất Tử vẫn chịu lỗ!

Những cường giả đế tộc Bất Tử đều thấy lòng mình nhỏ máu!

Đông Lý Trần nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt ông ta không hề che giấu sát khí!

Đúng như Diệp Quân nói, từ lúc bắt đầu ông ta đã cố ý ép Diệp Quân giết Đông Lý Mạch, vì Đông Lý Mạch không phải dòng chính của ông ta!

Hơn nữa, Đông Lý Mạch quá yêu nghiệt, trưởng thành quá nhanh, cứ để tiếp tục như thế thì sẽ uy hiếp tới địa vị của ông ta!

Thế nên, ông ta quyết định khích Diệp Quân giết Đông Lý Mạch!

Ông ta đã thành công rồi!

Nhưng ông ta không ngờ Diệp Quân lại vạch trần kế hoạch của mình trước mặt công chúng, khiến ông ta bị mọi người căm hận!

Có thể nói, Diệp Quân đã hoàn toàn huỷ hoại ông ta!

Ông ta cũng biết, bây giờ mình chỉ có thể dựa vào luồng nhân gian kiếm khí này mới thay đổi được cục diện!

Giết Diệp Quân trước rồi mới giết những kẻ không phục mình trong tộc!

Kiếm Đế sao?

Luồng nhân gian kiếm khí này có thể dễ dàng chém giết cả một Đại Kiếm Đế đấy, đừng nói chỉ là một Kiếm Đế!

Diệp Quân đứng gần đó nhìn luồng nhân gian kiếm khí kia, vẻ mặt nghiêm trọng chưa từng có.

Mạnh quá!


Thật ra hắn không cảm nhận được sự mạnh mẽ của cô cô váy trắng quá sâu sắc.

Vì bà ấy chỉ dùng một nhát kiếm đã giải quyết xong sự việc rồi!

Hơn nữa chẳng có khí thế gì cả, tóm lại chỉ một nhát kiếm.

Đương nhiên, hắn cũng hiểu, nguyên nhân chủ yếu là vì nhát kiếm của cô cô váy trắng không phải là nhát kiếm để giết hắn, nếu không có lẽ hắn cũng sẽ cảm nhận được thế nào gọi là mạnh mẽ!

Nhưng lúc này, hắn có thể cảm nhận được sự mạnh mẽ của luồng kiếm khí này một cách rất rõ ràng.

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Diệp Quân nhìn chằm chằm luồng nhân gian kiếm khí đó, hai tay siết chặt, vẻ mặt nghiêm trọng, chỉ là một luồng kiếm khí nhưng lại có thể mạnh đến cỡ này!

Nếu Kiếm Chủ Nhân Gian đích thân xuất hiện ở đây thì phải mạnh đến cỡ nào nữa?

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, ánh mắt kiên định: "Một luồng kiếm khí trải qua hàng chục triệu năm mà vẫn mạnh đến thế này, Tháp gia, đây mới thật sự là kiếm tu, đây mới là kiếm tu trong lòng ta, ta phải cố gắng, cố gắng trở thành kiếm tu mạnh mẽ như Kiếm Chủ Nhân Gian!"

Dứt lời, luồng nhân gian kiếm khí kia bỗng khẽ run, ngay sau đó, nó hoá thành một thanh kiếm phóng về phía Diệp Quân.

Nhìn thấy cảnh này, Đông Lý Trần cười gằn: "Diệp Quân, nhát kiếm này, ngươi đỡ kiểu gì?"

Diệp Quân nhìn thanh kiếm phóng tới, giây phút này, hắn cảm thấy mình như một chiếc thuyền lá trôi lênh đênh giữa biển sâu, xung quanh là gió táp và bão tố vô tận.

Nhỏ bé!

Đứng trước nhát kiếm này, hắn lại một lần nữa cảm thấy mình bé nhỏ!

Dù đã là Kiếm Đế nhưng đứng trước luồng kiếm khí này, hắn lại nhỏ nhoi đến thế!

Nhưng, trong mắt hắn không hề có sự khiếp sợ!

Diệp Quân siết chặt kiếm Hành Đạo, một giây sau, hắn mạnh mẽ đâm một kiếm về phía trước!

Dù bản thân nhỏ bé như con sâu cái kiến, hắn vẫn dám xuất kiếm!

Kiếm Chủ Nhân Gian thì đã sao?

Ta kính ông, nhưng ta không sợ ông!

Ông dám đánh ta thì ta chôn ông luôn!

Trong sự chứng kiến của tất cả mọi người, nhát kiếm này của Diệp Quân đâm thẳng lên luồng nhân gian kiếm khí!

Ầm!


Nhân gian kiếm khí rung lên kịch liệt rồi hoá thành vô số mảnh vụn bay về phía Diệp Quân dưới ánh nhìn của mọi người.

Tất cả người của đế tộc Bất Tử đều ngây ra như phỗng!

Phá rồi sao?

Chàng trai này đã phá được kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian rồi sao?

Giây phút này, cường giả của đế tộc Bất Tử như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng!

Đông Lý Trần kia thì càng không thể tin nổi, liên tiếp lùi sau: "Sao... sao có thể?"

Diệp Quân cũng hơi ngớ người!

Phá được rồi à?

Lúc này, vô số mảnh vụn nhân gian kiếm khí bay tới trước mặt hắn, sau đó, Diệp Quân cảm thấy dường như có thứ gì đó đang sờ đầu mình, cảm giác rất diệu kỳ!

Rất nhanh, những mảnh vụn nhân gian kiếm khí kia đã tan biến!

Diệp Quân đứng trầm ngâm.

Ấy vậy mà mình lại có thể phá được kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian?

Hình như mình... hơi bị ngầu đấy!

Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân bỗng nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, là vì thanh kiếm này sao?

Lúc này, Tiểu Tháp bỗng nói: "Không phải vì kiếm đâu, thanh kiếm này của ngươi có thể phá vỡ tất cả, nhưng nó sẽ không phá kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian. Kiếm khí của người ta là tự tiêu tan đấy!"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Tháp gia, vì sao nó lại tự tiêu tan?"

Sau một hồi im lặng, Tiểu Tháp nói: "Chắc thấy ngươi thiên phú ngút trời, không đành lòng giết ngươi nên mới quyết định tha cho ngươi một mạng đấy!"

Diệp Quân lắc đầu cười.

Tiểu Tháp hỏi: "Ngươi cười gì?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Tháp gia, thương lượng một việc nhé!"

Tiểu Tháp tò mò: "Chuyện gì?"

Diệp Quân chân thành nói: "Lần sau muốn qua mặt ta thì ngươi... hãy qua mặt cho có tâm một chút!"

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Quân cũng không hỏi thêm vấn đề này nữa, hắn biết mình có hỏi thế nào thì Tháp gia cũng sẽ không nói!


211: Biến Đổi


Diệp Quân nhìn Đông Lý Trần với vẻ mặt không thể tin nổi ở đằng xa, hắn không nói gì, quay người rời đi!
Hắn không giết ông ta!
Vì hắn biết, Đông Lý Trần đã toi đời rồi!
Bây giờ hắn mà ra tay có lẽ sẽ bị đế tộc Bất Tử đánh hội đồng, tuy Đông Lý Trần ngu ngốc nhưng trong đế tộc Bất Tử vẫn còn người thông minh!
Dưới sự theo dõi của cường giả đế tộc Bất Tử, Diệp Quân ngự kiếm biến mất phía chân trời.

Đương nhiên bọn họ không dám ngăn cản hắn!
Bây giờ bọn họ còn chưa thể tiêu hoá nổi những gì vừa xảy ra!
Kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian bị phá rồi sao?
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Đại trưởng lão đi tới bên cạnh Đông Lý Ngư, ông ta trầm giọng nói: "Cậu ấy đã phá được kiếm khí của Kiếm Chủ Nhân Gian!"
Đông Lý Ngư im lặng.

Cô ta cũng cảm thấy chuyện này quá khó tin!
Vừa rồi, cô ta đã nghĩ lần này Diệp Quân chắc chắn sẽ chết!
Đại trưởng lão bỗng trầm giọng than: "Ô Mộc kia..."
Đông Lý Ngư nhìn Đại trưởng lão: "Nếu không làm vậy, ông đoán xem Diệp công tử có chịu rời khỏi đây mà không có thu hoạch gì hay không?"

Nghe thế, sắc mặt Đại trưởng lão bỗng nghiêm trọng hẳn!
Đông Lý Ngư khẽ nói: "Huynh ấy dám giết cả thiên tài của nhà họ An và Thiên Đạo, huynh ấy còn sợ đế tộc Bất Tử chúng ta sao? Nếu không chủ động tặng cho huynh ấy, đợi đến lúc huynh ấy ra tay thì chúng ta không chỉ mất mỗi một khối Ô Mộc thôi đâu!"
Nghe vậy, Đại trưởng lão toát mồ hôi lạnh: "Đúng vậy thật!"
Nếu Diệp Quân không chịu bỏ qua, bắt đầu giết người cướp của thì sẽ khiến đế tộc Bất Tử bọn họ đau đầu!
Thằng nhóc này thật sự quá yêu nghiệt!
Đông Lý Ngư nhìn chân trời, khẽ nói: "Vẫn là con mắt nhìn người của chủ tịch Diệp Quan Chỉ kia đặc biệt! Tiếc là thế lực của đám thế gia ở tổng viện quá mạnh! Nếu không, bây giờ Diệp công tử này đã là thiên tài của thư viện rồi!"
Đại trưởng lão vội nói: "Tiểu Ngư, chúng ta cũng là thế gia!"
Đông Lý Ngư khẽ cười, không nói thêm gì về chuyện này.

Như nhớ ra chuyện gì, cô ta nhìn Đông Lý Trần đứng như kẻ mất hồn ở bên kia rồi nói: "Đại trưởng lão, ông còn không đứng ra chủ trì đại cục sao?"
Nghe vậy, Đại trưởng lão bỗng thấy kích động, ông ta vội bước ra: "Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa! Chúng ta xác định vị trí tộc trưởng đi rồi đánh tiếp..."
Mọi người: "..."
...!
Diệp Quân vừa rời khỏi đế tộc Bất Tử thì nhìn thấy Diệp Khải và Tịch Huyền!
Hai người không rời đi mà vẫn đứng quan sát đế tộc Bất Tử!
Diệp Khải trầm giọng nói: "Diệp Quân ca!"
Diệp Quân: "Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo này, chắc chắn ta không thể tham gia được nữa rồi! Hai người thì sao?"
Tịch Huyền: "Ta cũng không thể tham gia!"
Diệp Khải im lặng.

Diệp Quân cười nói: "Chắc là hai người vẫn có thể tham gia, dù thư viện có truy cứu thì nhất định cũng sẽ đối phó với mình ta thôi, sẽ không làm gì hai người đâu! Thế nên, hai người có thể tới tham gia.

Đó là số mệnh đại đạo đấy, nếu có được sẽ giúp ích rất nhiều cho hai người!"
Tịch Huyền lắc đầu: "Không cần nữa!"
Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"
Tịch Huyền cười nói: "Ta tham gia là để giúp ngươi chứ không phải vì tranh giành số mệnh đại đạo gì đó!"
Diệp Quân bỗng thấy lòng ấm áp, hắn khẽ nói: "Cảm ơn!"
Tịch Huyền lắc đầu cười: "Khách sáo gì chứ?"
Diệp Khải bỗng nói: "Diệp Quân ca, ta muốn đi thử!"
Diệp Quân nhìn Diệp Khải, Diệp Khải cười nói: "Ta muốn tranh giành cho nhà họ Diệp".

Diệp Quân cười nói: "Được! Nhưng xảy ra chuyện này, không biết cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo có bị ảnh hưởng gì không! Tóm lại đệ tuỳ cơ hành động nhé!"
Diệp Khải đáp: "Ta hiểu mà!"
Tịch Huyền bỗng nói: "Có lẽ nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ không chịu bỏ qua đâu!"
Diệp Quân trầm lặng.

Nhà họ An!
Tuy cô cô váy trắng đã gi3t chết nhiều cường giả nhà họ An, nhưng cường giả của nhà họ An ở tổng viện thư viện Quan Huyên vẫn chưa chết!
Hơn nữa, nhà họ An ở Thanh Châu vẫn còn!
E rằng đối phương sẽ không chịu bỏ qua mối thù này đâu!
Còn cả tộc Thiên Long viễn cổ, mình đã giết một thiên tài của bọn họ, tộc này vô cùng kiêu ngạo, chắc chắn cũng sẽ không chịu thiệt!
Lúc này, Tịch Huyền bỗng nói: "Nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ còn tạm, thật ra điều ta lo lắng nhất là thư viện Quan Huyên!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, Tịch Huyền trầm giọng nói: "Ngươi đã giết Thiên Đạo, Thiên Đạo đấy! Đó là trọng tội ở cả vũ trụ Quan Huyên, vì Thiên Đạo có liên quan đến linh khí của một nơi, mà bây giờ, đại trận linh khí của cả Trung Thổ Thần Châu đã không còn hiệu quả, linh khí của Trung Thổ Thần Châu cũng đang tan biến nhanh chóng..."
Nói đến đây, sắc mặt của cô ấy bỗng trở nên phức tạp: "Tội của ngươi còn nghiêm trọng hơn tội của ta năm xưa nhiều!"
Diệp Quân im lặng.

Giết Thiên Đạo.

Hắn biết tính nghiêm trọng của chuyện này, nhưng hắn không hề hối hận!
Mẹ kiếp!
Thiên Đạo kia cứ nhất quyết phải khích bác mình, không giết sao mình nhịn nổi cục tức này!
Nếu lúc trước Thiên Đạo kia xin tha, nhận sai, rồi đền mình chút bảo vật gì đó thì có lẽ mình sẽ tha!
Nhưng thứ khốn kiếp đó còn dám khiêu khích mình!

Không giết, tức lắm!
Mẹ nó chứ!
Nếu ngươi cho ta chút lợi ích gì đó thì ta đã không giết ngươi rồi!
Đúng là tức chết đi được!
Diệp Khải bỗng nói: "Diệp Quân ca, bây giờ huynh tính sao?"
Tính?
Diệp Quân im lặng, hắn vốn định tới đế tộc Bất Tử để mượn kiếm làm cho Tiểu Ca sống lại, nhưng bây giờ, kiếm Thanh Huyên không có ở đế tộc Bất Tử, cũng có nghĩa là hắn phải tới tổng viện thư viện Quan Huyên!
Nhưng tình hình bây giờ...!
Đúng lúc này, viện trưởng Cố Triều Nguyên của thư viện Quan Huyên bỗng xuất hiện, ông ta nhìn Diệp Quân với vẻ mặt phức tạp: "Vừa nãy tổng viện đã ra lệnh, vì cậu đã giết Thiên Đạo nên tổng viện phát lệnh truy nã cấp mười đối với cậu, người giết được cậu sẽ được thưởng trăm vạn tiên tinh!"
Trăm vạn tiên tinh!
Diệp Quân nheo mắt, một tiên tinh bằng một trăm kim tinh, trăm vạn tiên tinh bằng với một trăm triệu kim tinh đấy!
Hơn nữa tiên tinh còn vô cùng trân quý, tiên tinh có thể đổi ra kim tinh nhưng kim tinh không thể đổi được tiên tinh đâu!
Lúc này, Cố Triều Nguyên lại nói: "Không chỉ thế, cách thức tranh giành số mệnh đại đạo lần này đã thay đổi! Đổi thành ai giết được cậu sẽ là quán quân, sẽ có được số mệnh đại đạo! Hơn nữa, còn là ba đạo số mệnh đại đạo, phần thưởng nâng lên gấp ba lần! Bây giờ, thiên tài của cả vũ trụ đều muốn tìm giết cậu! Thêm vào đó, giới hạn tuổi tác sẽ được nâng từ hai mươi hai lên bốn mươi lăm, cũng có nghĩa là thiên tài của đời trước cũng có thể tham gia!"
Nghe vậy, đám Diệp Quân đều sững sờ.

Tiểu Tháp chìm vào im lặng..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện