Chương 1859

Mà hai bên trái phải trước cửa có khoảng ba mươi người đàn ông mặc vest đang đứng, người nào cũng cao lớn, dáng người thẳng tắp, vừa nhìn là biết đánh nhau rất giỏi.

Tô Tử kéo Diệp Quân đi tới trước cổng, lúc này một người đẹp hơn ba mươi tuổi bước ra nghênh đón, cô ta tiến lên cung kính nói: “Cô Tô Tử…”

Tô Tử hỏi thẳng: “Khách của tôi tới chưa?”

Người đẹp đáp ngay: “Nửa tiếng trước đã tới rồi ạ”.

Tô Tử không nói nữa, kéo Diệp Quân chạy vào trong, vừa vào cửa, Diệp Quân và Tô Tử đã sững sờ.

Đứng trước một họ là một dàn phụ nữ, chừng khoảng hai mươi người, dáng người ai cũng cao gầy, mặc váy dài cực kỳ hở hang, có chỗ lộ ra hơn phân nửa, da trắng như tuyết…

Những cô gái này đều rất xinh đẹp, nếu ở ngoài kia thì đều là hạng nữ thần.

Khi Diệp Quân và Tô Tử sửng sốt thì các cô gái đột nhiên cúi đầu thật sâu, đồng thanh hô: “Chào ông chủ!”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Chết tiệt, Vô Biên Chủ thật biết chơi!

Mặt Tô Tử lạnh lùng, cô ấy kéo Diệp Quân chạy về phía xa.

Các người đẹp ở đây nhìn theo hướng Diệp Quân rời đi rồi nở nụ cười, loáng thoáng còn nghe thấy có người nói: “Đẹp trai thật đấy…”

Phụ nữ ở đây đều rất táo bạo, khi nói chuyện còn không biết ngượng hơn, nói một hồi thì nói tới một số điều linh tinh, Tô Tử nghe mà nổi giận.

Diệp Quân cũng hãi hồn!

Phụ nữ ở đây cởi mở hơn phụ nữ ở vũ trụ Quan Huyên quá nhiều.

Trên đường đi, Diệp Quân và Tô Tử đi về phía xa dưới sự dẫn đường của người phụ nữ xinh đẹp, Diệp Quân tò mò nhìn xung quanh, bốn phía nguy nga lộng lẫy, tựa như đại điện hoàng cung, cực kỳ xa hoa. Mà trên tường còn có một số hình ảnh xấu hổ…

Dưới sự dẫn đường của người phụ nữ xinh đẹp, Diệp Quân và Tô Tử đến trước một phòng riêng sang trọng, sau khi đi vào, Diệp Quân nhìn thấy hai người phụ nữ, một người chừng ba mươi tuổi, mặc váy dài xẻ ngực sâu màu đỏ sẫm, bộ ng ực lộ ra một nửa, khe sâu hun hút vô cùng quyến rũ.

Khuôn mặt của người phụ nữ cũng tuyệt đẹp, ngũ quan tinh tế đến mức gần như hoàn mỹ, không chút tì vết, đặc biệt là đôi mắt kia, dường như có thể nhìn thấu lòng người, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Quyến rũ và gợi cảm!

Cực kỳ có khí thế!

Đây là cảm giác đầu tiên của Diệp Quân khi nhìn thấy người phụ nữ này.

Mà bên cạnh người phụ nữ này còn có một cô gái nữa, người này chừng mười lăm tuổi, ăn mặc lòe loẹt, tóc ngắn màu đỏ rực, trên cánh tay còn có hình xăm, trông rất đàn anh đàn chị.

Nhan sắc cũng tạm, chỉ là cách ăn mặc này khiến nhan sắc của cô ấy giảm đi rất nhiều.

Nhìn thấy người phụ nữ váy đỏ, Tô Tử lập tức nở nụ cười, chạy lên trước ôm chầm lấy người phụ nữ, cười bảo: “Chị Vân Mạn, đã lâu không gặp!”

Cố Vân Mạn mỉm cười: “Hôm nay tới muộn cơ đấy, không giống phong cách của em đâu nhé!”

Tô Tử kéo Cố Vân Mạn ngồi xuống, mỉm cười đáp: “Xin lỗi chị, em ngủ quên trên xe”.

Cố Vân Mạn khẽ cười, sau đó nói với người phụ nữ xinh đẹp đứng ở cửa: “Quản lý Mạc, mang đồ ăn lên đi”.

Quản lý Mạc đáp mau: “Vâng!”

Nói xong cô ta đi ra.

Diệp Quân bỗng lên tiếng: “Cô Tô Tử, hai người nói chuyện đi nhé, tôi ra ngoài”.

Mặc dù hắn cũng rất muốn hỏi nguồn gốc của cuốn sách đó, nhưng lần này Tô Tử tới để bàn chuyện công việc, vì vậy đợi cô ấy bàn xong thì hỏi sau.

Nói xong Diệp Quân định rời đi, nhưng lúc này Tô Tử lại nói: “Anh ra ngoài làm gì? Sắp ăn cơm rồi, chẳng lẽ anh không đói?”

Nghe Tô Tử nói thế, trong mắt Cố Vân Mạn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, cô ta nhìn Diệp Quân hỏi: “Tô Tử, người này là… bạn trai em hả?”

Bạn trai!

Nghe Cố Vân Mạn nói thế, mặt Tô Tử thoáng đỏ lên. Cô ấy vừa định phủ nhận, nhưng nghĩ đến định nghĩa bạn trai mà Diệp Quân biết… Nếu cô ấy phủ định, chắc chắn người đàn ông này sẽ nghĩ nhiều… Nhất thời cô ấy hơi khó xử.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện