Dù là mấy gia tộc siêu cấp đó cũng phải khách sáo khi đứng trước mặt Diệp chủ tịch.

Còn việc động vào cô ấy?
Đó chỉ là ảo tưởng thôi.

Chưa kể những cái khác, sư phụ của cô ấy hiện là viện trưởng Văn Viện, dưới quyền của ông ấy có một nhóm lớn người nho tu, những người này thường nghiên cứu tri thức, rất hiếm khi nhúng tay vào các công việc của thư viện, nhưng nếu động đến Diệp Quan Chỉ, những nho tu này tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Hơn nữa càng đừng nói viện trưởng Thư Hiền là một Đại Nho Thánh.

Ngoài ra, viện trưởng Thanh Khưu là sư tỷ của Diệp Quan Chỉ.

Có thể chèn ép Diệp Quan Chỉ nhưng không thể giết cô ấy.

An Nhã im lặng một lúc rồi nói: “Vậy cứ để mặc cô ta nhắm vào các gia tộc của chúng ta sao?”
An Đạo Tân lắc đầu: “Đương nhiên là không, sở dĩ lần này những gia tộc kia giúp nhà họ An chúng ta là để trấn áp Diệp chủ tịch.

Đây đã không chỉ là cuộc chiến giữa chúng ta và Diệp Quân nữa, mà còn là cuộc chiến của tập đoàn các gia tộc lớn và bên thư viện mà Diệp chủ tịch là đại diện”.

An Nhã gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Mặc dù bà ta là gia chủ nhà họ An nhưng bà ta không có tư cách đến tổng viện thư viện Quan Huyên, thế nên không hiểu biết nhiều bằng An Đạo Tân.

An Nhã lại nói: “Lần này tộc Thiên Long viễn cổ cũng phái một thiên tài đến Trung Thổ Thần Châu rồi”.

An Nhã sửng sốt: “Họ cũng phái người đến à?”
An Nhã gật đầu: “Là một thiên tài vô cùng yêu nghiệt của thế hệ trẻ tộc Thiên Long viễn cổ, mục đích đến lần này của hắn là giết chết Diệp Quân cùng với chúng ta”.

An Nhã cười nói: “Tốt quá rồi”.


An Đạo Tân nói: “Gia chủ có thể đích thân đến Trung Thổ Thần Châu một chuyến, bảo viện trưởng Cố đó hành động bắt đầu cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo trước thời hạn, càng sớm càng tốt, để khỏi đêm dài lắm mộng”.

An Nhã gật đầu, đứng lên: “Giờ ta đi ngay”.

Nói rồi bà ta xoay người biến mất.

An Đạo Tân vẫn còn đứng đó lặng im một lúc rồi khẽ cười: “Lần này Diệp chủ tịch đó sẽ không bảo vệ được ngươi nữa”.


Trong Huyền Tháp.

Lúc này Diệp Quân đã đến tầng không gian năm mươi lăm.

Phải nói là càng đi lên độ khó càng đáng sợ, dù là hắn cũng suýt nữa không chịu được khi bước vào không gian năm mươi lăm này.

Áp lực không gian đó như thể có rất nhiều núi đè lên người hắn, đè ép đến mức hắn gần như nghẹt thở.

Cứ như thế kéo dài khoảng nửa canh giờ, Diệp Quân mới bắt đầu động đậy.

Như thường lệ, vừa bắt đầu thì rất chậm, dần dần tốc độ của hắn bắt đầu nhanh hơn, hơn nữa ngày càng nhanh.

Khoảng nửa ngày sau, tốc độ của Diệp Quân dần trở lại như bình thường, lúc này sắc mặt hắn trắng bệch, tinh thần càng căng chặt như dây đàn bị kéo căng.

Áp lực không gian ở đây quá mức khủng khiếp.

Kiên trì!
Diệp Quân nghiến chặt răng, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ, đó là kiên trì.

Hắn biết muốn bỏ cuộc rất đơn giản, chỉ cần bây giờ hắn buông tay, hắn lập tức có thể trở nên thoải mái.

Nhưng hắn càng biết nếu buông tay, hắn sẽ thất bại ở cửa ải này.

Hơn nữa nếu sau này gặp khó khăn tương tự, hắn sẽ lại có suy nghĩ bỏ cuộc lần nữa.

Kiên trì!
Kiên trì thêm chút nữa.

Diệp Quân dần vung kiếm trong tay lên, khí kiếm của hắn cũng đã thay đổi hình dạng dưới áp lực của không gian lớn mạnh này, cực kỳ kinh hãi.

Cứ như thế lại qua thêm hai canh giờ nữa, lúc này tốc độ của hắn đã chẳng khác gì bên ngoài.

Thành công rồi!
Diệp Quân đặt khí kiếm trong tay xuống, tay vừa buông tha, khí kiếm đó lập tức nứt ra, sau đó dần biến mất.

Nếu không nhờ Diệp Quân cầm trong tay, thanh khí kiếm này đã bị vỡ nát từ lâu rồi.

Sở dĩ nó không bị vỡ đều nhờ vào ý chí của Diệp Quân.

Ngay cả Diệp Quân cũng không phát hiện ý chí của hắn đã lặng lẽ thay đổi cực lớn.


Diệp Quân nằm dưới đất, hai mắt nhắm nghiền.

Vì sau khi thành công, áp lực không gian này đã biến mất, bây giờ hắn cảm thấy rất thoải mái, kiểu thoải mái trước nay chưa từng có, thậm chí có cảm giác được sống lại.

Hắn biết hắn lần nữa đột phá cực hạn của mình.

Không chỉ đột phá cực hạn về tốc độ của mình mà còn đột phá cực hạn về ý chí của mình.

Còn trẻ mà, nên thế.

Không bao giờ nói bỏ cuộc.

Không bao giờ nói thất bại.

Lúc này Tiểu Tháp nói: “Cảm thấy thế nào?”
Diệp Quân nhếch môi: “Rất thoải mái”.

Phải nói là lúc này hắn thật sự cảm thấy rất thoải mái.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi có muốn đột phá cảnh giới sao? Nếu đột phá cảnh giới, thần hồn của ngươi sẽ trở nên mạnh hơn, thực lực tổng thể cũng tăng lên rất nhiều”.

Diệp Quân lắc đầu: “Tạm thời không cần”.

Tiểu Tháp khó hiểu: “Tại sao?”
Diệp Quân nhắm mắt lại: “Ta muốn đột phá trong lúc chiến đấu”.

Chiến đấu!
Tiểu Tháp im lặng không nói.

Thật ra nó không nói cho Diệp Quân biết chỉ cần bước vào một trận chiến đấu thật sự, hắn có thể bước thẳng vào Kiếm Đế.

Thứ hắn thiếu hiện giờ thật ra là một trận chiến không có gì bì được có thể làm cho hắn đạt đến Kiếm Đế.

Lúc này, Diệp Quân bỗng khẽ nói: “Nếu gặp lại Lưu Băng kia, ta chắc chắn có thể lập tức giết hắn”.

Tiểu Tháp cười nói: “Nếu gặp Diệp Quan Chỉ cô nương thì sao?”

Diệp Quân không nói gì.

Một lúc sau, Diệp Quân nhắm mắt lại: “Tháp gia, ta nghĩ ta vẫn chưa đủ mạnh, ta phải tu luyện, ta phải cố gắng tu luyện”.

Tiểu Tháp cạn lời.

Mẹ nó chứ!
Cái tên này không kích thích được, vừa kích thích hắn là muốn tu luyện.

Nó rất muốn nói, thật ra ngươi đã rất mạnh rồi.

Nhưng nghĩ một lúc, vẫn không nói.

Có cảm giác nguy hiểm không phải là chuyện xấu.

Đúng lúc này, thời không trước mặt hắn hơi rung chuyển, ngay sau đó giọng Tần Phong vang lên.

Một lúc sau, Diệp Quân đứng lên, hắn híp mắt lại, tay phải từ từ siết chặt.

Cuộc chiến tranh giành số mệnh đại đạo sẽ diễn ra trước thời hạn.

Chỉ một tháng sau.

Một tháng sau.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Tháp gia, cuộc đấu đến sớm hơn rồi! Ta không thể buông lỏng được nữa!”
Tiểu Tháp: “…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện