Chương 1768

Từ Nhu nhìn Diệp Quân: “Ai bảo ngươi xúc động mà lỗ mãng làm gì? Ngươi không như thế, lẽ nào ta còn có thể ép buộc ngươi à? Ta không bỏ thuốc ngươi đúng không? Là ngươi tự mình không kiềm chế được mà nhỉ?”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Tỷ có khả năng tính kế như thế, sao không đi tính kế cha và cô cô của ta đi?”

Từ Nhu cười nói: “Ngươi dễ bắt nạt hơn, được chưa?”

Diệp Quân im lặng không nói.

Mẹ nó chứ!

Vãi chưởng!

Nhìn sắc mặt xám xịt của Diệp Quân, Từ Nhu khẽ cười: “Ngươi là người yếu nhất trong gia tộc các ngươi, ta không tính kế ngươi thì tính kế ai đây?”

Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Từ Kính…”

Sắc mặt Từ Nhu trở nên lạnh lùng: “Chết rồi”.

Diệp Quân nhíu mày.

Từ Nhu lại nói: “Diệp công tử, dù Từ Kính chưa chết, ngươi nghĩ giữa ngươi và muội ấy có thể có kết quả tốt đẹp sao?”

Diệp Quân không nói gì.

Từ Nhu chế nhạo: “Ngươi sẽ từ bỏ vũ trụ Quan Huyên vì muội ấy à? Chắc chắn là không, mà muội ấy cũng sẽ không phản bội đại tỷ vì ngươi. Hơn nữa muội ấy cũng không muốn trở thành kẻ thù của ngươi, ngươi có biết tại sao muội ấy lại muốn chết không? Vì muội ấy rất đau khổ, ngươi đã bao giờ thấu hiểu nỗi đau của muội ấy chưa?”

Diệp Quân khẽ gật đầu, khẽ nói: “Ta chưa từng nghĩ nàng ấy sẽ thích ta…”

Từ Nhu hỏi: “Vậy ngươi thích muội ấy không?”

Diệp Quân không do dự gật đầu.

Từ Nhu lại hỏi: “Vậy Bát Uyển thì sao?”

Diệp Quân cũng gật đầu.

Đương nhiên người hắn thích là Bát Uyển chứ không phải là Từ Thụ đó.

Từ Nhu đột nhiên dừng bước, nàng ta nhìn thẳng vào Diệp Quân: “Cho dù Bát Uyển và Từ Kính ở đây, ngươi nghĩ giữa các ngươi sẽ có kết quả tốt đẹp không? Ngươi nghĩ ngươi có thể giải quyết được mối thù giữa Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên sao? Ngươi có từng suy xét đến chưa?”

Diệp Quân im lặng.

Từ Nhu thở dài: “Ngươi chưa từng nghĩ đến, tất nhiên có đôi khi cũng không thể trách ngươi, là mấy người cha ngươi để ngươi gánh vác nhiều việc từ khi còn quá sớm, cho nên ngươi bị những trách nhiệm đó đẩy đi, những kẻ thù mà họ để lại năm đó cũng đều nhắm vào ngươi. Không chỉ vậy, họ còn rất kỳ vọng vào ngươi, tất cả mọi người đều kỳ vọng rất nhiều vào ngươi, đều hy vọng ngươi sẽ không dựa vào cái danh ba đời đó mà hãy giống như cha và cô cô của ngươi… Điều này khiến ngươi luôn cảm thấy sống rất mệt mỏi, hơn nữa càng cố gắng càng cảm thấy mệt…”

Cả người Diệp Quân cứng đờ.

Từ Nhu nói tiếp: “Ngươi thích Từ Kính nhưng vì thân phận của muội ấy nên ngươi cũng do dự, ngươi rất bối rối… Ngươi không phải do dự, thiếu quyết đoán, mà vì ngươi bị ngọn núi lớn của vũ trụ Quan Huyên đè ép đến mức không thở nổi. Kể từ khi bước ra từ Diệp tộc, nhịp điệu cuộc sống của ngươi luôn rất nhanh, nhanh đến mức ngươi không thể thở được…”

Nói đến đây, nàng ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi rất đáng thương hệt như một đứa trẻ mồ côi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện