Chương 1754

Không chỉ mình bà ta mà cả Nguyệt Già nằm dưới đất cũng phải trợn to mắt như không dám tin.

Một hư ảnh đánh bại một vị thần linh vũ trụ trong nháy mắt?

Thật là quá sức tưởng tượng.

Nguyệt Già nhìn người phụ nữ váy trắng, khiếp sợ trong lòng, đồng thời cũng hết sức nghi hoặc, người phụ nữ váy trắng này rốt cuộc là ai?

Lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên quay đầu về phía Diệp Quân, Diệp Quân mỉm cười: “Cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn Diệp Quân, nói: “Lần sau mà gặp phải kẻ yếu như vậy thì đừng lại để ta ra tay nữa, hoặc là đừng có gây họa, hoặc là kiếm kẻ nào cao cường chút mà gây họa”.

Diệp Quân cười khổ.

Người phụ nữ váy trắng đang định rời khỏi đó thì chợt dừng lại, như thể nghĩ tới điều gì, bà ấy xòe tay, thời không vỡ ra, một miếng dưa hấu xuất hiện trong lòng bàn tay, bà ấy đưa cho Diệp Quân: “Nếm thử đi”.

Diệp Quân do dự giây lát rồi nhận miếng dưa, cắn thử, rất ngọt, rất giòn.

Người phụ nữ váy trắng hỏi: “Ngon chứ?”

Diệp Quân vội gật đầu: “Ngon ạ”.

Người phụ nữ váy trắng lại nói: “Ta trồng đấy”.

Diệp Quân sửng sốt.

Trồng dưa?

Người phụ nữ váy trắng không nói gì thêm, quay người định đi, Diệp Quân lại đột nhiên hỏi: “Cô cô, lần sau con có thể tới hệ Ngân Hà thăm cô cô với cha được không?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Có thể”.

Nói xong, bà ấy lại định rời đi, nhưng sực nhớ tới một người còn chưa giải quyết, bà ấy quay đầu nhìn thần linh vũ trụ: “Ngươi thực sự quá yếu!”

Dứt lời, bà ấy liền biến mất.

Sắc mặt vị thần linh vũ trụ kia đã như tro tàn, ánh mắt đờ đẫn như mất hồn.

Quá yếu!

Đường đường là thần linh vũ trụ mà bị người ta nói là quá yếu!

Quá yếu!

Từ đáy lòng vị thần linh vũ trụ “quá yếu” kia chợt dâng lên một niềm bất đắc dĩ và tuyệt vọng, thực lực của người phụ nữ kia khiến bà ta tuyệt vọng, tuyệt vọng hoàn toàn, thậm chí trong lòng chẳng thể dấy lên một tia phản kháng.

Vị thần linh vũ trụ kia lặng lẽ thở dài, sắc mặt xám ngoét, sớm biết thế này, vừa rồi đừng mạnh miệng huênh hoang.

Chán sống quá mà!

Vị thần linh vũ trụ kia dừng suy nghĩ miên man, nhìn Diệp Quân, nói: “Cậu nhóc, có thể cho ta một con đường sống không? Nếu ngươi đồng ý, ta có thể dâng tặng toàn bộ tài sản cá nhân cùng với tất cả mọi tài vật của Đạo Tông”.

Diệp Quân lắc đầu: “Vớ vẩn, giết bà thì những thứ đó cũng thuộc về ta mà”.

Ầm!

Từ bên trong vị thần linh vũ trụ kia, kiếm Hành Đạo đột ngột phóng lên cao, biến mất, cũng vào khoảnh khắc đó, vị thần linh vũ trụ đó triệt để biến mất, thần hồn cùng tiêu tan.

Diệp Quân xòe tay, một chiếc nhẫn không gian từ từ bay đến trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện