Chương 1726

Diệp Quân chân thành đáp: “Cực kỳ lợi hại…”

Rồi hơi thi lễ: “Tiền bối, vãn bối có một yêu cầu quá đáng”.

Ông lão ngạc nhiên: “Ồ?”

Diệp Quân: “Vãn bối muốn học kiếm kỹ này!”

Ông lão thoáng ngẩn ra rồi phá ra cười: “Ngươi muốn học kiếm kỹ của ta?”

Diệp Quân gật đầu: “Không biết tiền bối có bằng lòng truyền thụ?”

Ông lão vui vẻ vô cùng, cười tươi roi rói: “Kiếm kỹ của ta tuy tốt nhưng không bằng được kiếm kỹ ngươi vừa thi triển, ngươi còn muốn học nó làm gì?”

Diệp Quân: “Để học ý của tiền bối”.

Ông lão tỏ vẻ hứng thú: “Ý?”

Diệp Quân cười: “Vâng, đường kiếm của tiền bối có mang theo ý. Ý này bướng bỉnh bất tuân, nhọn hoắt như dao, dám cùng cường giả thiên hạ so kiếm… Nhìn thấy tiền bối, ta mới ngộ ra rằng kiếm tu nên như thế nào!”

“Ha ha ha!”

Ông lão bật cười khoái trá: “Thiếu niên nhà ngươi nói chuyện thú vị thật… Chúng ta vào điện bàn tiếp”.

Vào điện!

Mộ Nhiệm Nhiệm nghe vậy thì cong môi, ánh mắt nhìn Diệp Quân mang theo vẻ khen ngợi.

Lần này bà ấy đưa hắn đến đây cốt là để cầu cơ duyên, nhưng mọi việc sẽ do hắn tự làm, bà không can dự vào.

Bên cạnh bà, Nhị Nha hết nhìn Diệp Quân rồi thì thầm với Tiểu Bạch: “Thằng cháu này biết nịnh dễ sợ, sau này nhớ phải cẩn thận vào, đừng để bị hắn lừa… Nhưng mà dù sao cũng là cháu ruột, đừng ki bo quá, thỉnh thoảng cho vài thứ là được”.

Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, gật gật đầu.

Hai đứa này thật sự xem người ta như cháu mình mà đối xử đó…

Diệp Quân nhấc chân đi vào điện, thấy Mộ Nhiệm Nhiệm bất động thì nghi hoặc nhìn sang, nghe bà ấy cười nói: “Tự vào đi”.

Hắn chần chừ một hồi rồi gật đầu bước vào. Trong điện trống trải vô cùng, chỉ có một pho tượng tạc một người đàn ông trung niên giắt trường kiếm.

Diệp Quân đi đến thi lễ với ông lão: “Tiền bối”.

Ông ta cười nói: “Ngươi đến đây là vì truyền thừa của Thượng Kiếm Tông?”

Vào thẳng vấn đề!

Diệp Quân đáp: “Không giấu gì tiền bối, ta đến không phải vì truyền thừa mà có một mục đích khác”.

“Ồ?”

Ông lão tỏ ra hứng thú: “Là gì?”

Diệp Quân vươn tay, gọi đạo ấn xuất hiện.

Ông lão thấy nó thì nheo mắt lại: “Đạo ấn”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Ông lão nhìn hắn: “Ngươi có đạo ấn trong tay nhưng lại không có khí vận của Thần Đạo, nói cách khác, ngươi không phải chủ nhân bút Đại Đạo. Thế thì lạ, đã không phải chủ nhân bút Đại Đạo mà lại có đạo ấn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện