Chương 1612

Thấy Từ Nhu đã thừa nhận, Diệp Quân khẽ gật đầu, tuy trong lòng đã sớm có đáp án nhưng lúc này vẫn cảm thấy rất phức tạp, đương nhiên, đó cũng chỉ là một chút phức tạp mà thôi.

Từ Nhu đột nhiên hỏi: “Ngươi đoán được từ khi nào?”

Diệp Quân mở tay, giữa hai chân mày của hắn, Lôi Thần Ấn từ từ xuất hiện: “Khi ta thôn tính Lôi Thần Ấn này, Từ Nhu cô nương, nếu ta đoán không lầm thì khi ta thôn tính nó cũng là lúc ta đã lây dính nhân quả của Vũ Trụ Kiếp rồi, đúng không?”

Từ Nhu cười lớn: “Ngươi thông minh hơn cả tưởng tượng của ta đó!”

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Lúc đầu bảo ta đi tìm Bát Uyển cũng là việc nằm trong kế hoạch của người, đúng không?”

Từ Nhu gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân chầm chậm siết chặt hai tay, lại hỏi: “Vì thế, Bát Uyển phát sinh quan hệ cùng ta, cũng là việc nằm trong kế hoạch của các người?”

Từ Nhu gật đầu: “Phải!”

Diệp Quân gật gù, nói: “Ta vẫn luôn rất nghi hoặc, nếu Bát Uyển chưa khôi phục ký ức, muội ấy chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện đó, có lẽ muội ấy còn chẳng hiểu loại chuyện đó nữa. Nhưng sau khi Bát Uyển khôi phục ký ức, theo lý mà nói, dù ta đứng trước mặt muội ấy thì cũng chỉ là một kẻ không quen biết mà thôi. Nếu đã chỉ là một kẻ không quen biết, vì sao đường đường là Chân Vô Ngã lại phải phát sinh quan hệ với ta? Chẳng lẽ thật sự là vì trông ta quá đẹp trai?”

Nói đến đó, hắn lắc đầu cười: “Đương nhiên, vì tình cảm dành cho Bát Uyển, ta vẫn luôn không đào sâu tìm hiểu việc này”. Từ Nhu cười khổ: “Không hổ là con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian và Tần các chủ, nếu không lấy tình để bày kế, chỉ sợ thật sự không lừa được ngươi”.

Diệp Quân nhìn Từ Nhu: “Từ Nhu cô nương, ta còn một vấn đề muốn hỏi”.

Từ Nhu gật đầu: “Ngươi hỏi đi”.

Diệp Quân thắc mắc: “Bát Uyển ngủ với ta thì các vị có thể nhận được cái gì?”

Đây là nghi vấn lớn nhất của hắn.

Từ Nhu trừng mắt: “Ngươi đoán thử coi?”

Diệp Quân lắc đầu: “Người nói cho ta biết đáp án đi!”

Từ Nhu chỉ cười nói: “Nếu ngươi đoán không ra, ta sẽ không thể nói cho ngươi biết”.

Diệp Quân chỉ lặng lẽ nhìn Từ Nhu.

Từ Nhu cười cười: “Ngươi không giết được ta!”

Diệp Quân bảo: “Liệu cô cô của ta có giết được người không?”

Nụ cười trên môi Từ Nhu thoáng cứng lại, nhưng chỉ trong giây lát, sắc mặt đã khôi phục như thường: “Là ai trước kia mới hùng hồn tuyên bố chỉ làm Diệp Quân? Sao hả, mới có vài ngày đã không chịu nổi, muốn gọi người lớn rồi?”

Diệp Quân nghe nàng ấy khích tướng cũng phải khen ngợi: “Tính toán chu toàn từng bước, lợi hại lắm!”

Từ Nhu nhìn Diệp Quân, nói: “Ta biết ngươi không muốn tiếp tục làm theo kịch bản do người khác dựng lên, nhưng tình thế hiện giờ không do ngươi tự quyết được”.

Nói đến đây, nàng ấy chợt thở dài khe khẽ: “Thực ra, ngươi vẫn còn chưa đủ thông minh, nếu ta là ngươi, ta sẽ giả ngu không biết, sau đó vờ liên hợp với bọn ta để đối kháng với Vĩnh Sinh Giới, còn ta, để hỗ trợ ngươi chống lại Vũ Trụ Kiếp, ta sẽ để Chân vũ trụ giúp ngươi, nhưng hiện giờ… Ngươi chỉ có thể mang theo vũ trụ Quan Huyên của ngươi mà đấu với Vĩnh Sinh Đại Đế thôi”.

Diệp Quân bảo: “Ban đầu ta cũng định làm thế, nhưng người có biết vì sao ta lại không làm như vậy không?”

Từ Nhu tò mò: “Vì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện