Chương 131: Cha người nói đấy!

Diệp Quân thấy cực kỳ cạn lời.

Từ lúc về đến giờ, vị sư tỷ này cứ sờ soạng từ đầu đến chân.

Bôi thuốc đâu?

Phải biết rằng hắn là một thanh niên thẳng bình thường đấy, sờ kiểu này ai mà chịu cho nổi?

Cứ tiếp tục sờ thế này thì không biết chuyện gì xảy ra đâu!

Thế nên hắn mới vội lên tiếng ngăn cản.

Nghe Diệp Quân nói, gương mặt Nam Lăng Nhất Nhất đỏ ửng. Cô ấy vội lấy ra một bình bạch ngọc, rồi nói: "Diệp sư đệ, đây là Phục Tuý Dịch, linh dược cấp Thiên, mới đầu sẽ hơi đau, đệ cố gắng nhịn chút nhé!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Nam Lăng Nhất Nhất chầm chậm đổ Phục Tuý Dịch lên người Diệp Quân, một giây sau, Diệp Quân đã cau chặt mày!

Đau!

Cảm giác đó hệt như dùng dao cắt da thịt vậy, đau đớn không chịu nổi!

Nhưng hắn vẫn cố nhịn!

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nói: "Thấy thế nào rồi?"

Diệp Quân hít sâu vào một hơi, nhoẻn miệng cười: "Vẫn ổn!"

Nam Lăng Nhất Nhất khẽ gật đầu, cố gắng chút, rồi cô ấy bắt đầu xoa thuốc.

Cô ấy làm rất nhẹ, rất chân thành, cũng rất tỉ mỉ, không bỏ sót bất kỳ chỗ nào hết!

Hai người không nói gì, bầu không khí trong phòng bỗng chốc trở nên hơi mờ ám!

Diệp Quân khẽ lắc đầu, xua tan những tạp niệm trong lòng.

Hai mắt hắn dần nhắm lại, sau đó bắt đầu nghĩ về cuộc chiến lúc trước.

Cuộc chiến với tộc Chân Long đã khiến hắn ý thức được mình nhỏ bé đến nhường nào!

Dù bây giờ hắn đã trở thành một Kiếm Tiên, thực lực mạnh hơn lúc trước ít nhất mười lần nhưng hắn vẫn cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé!

Con Thiên Long viễn cổ kia chỉ là một hình ảnh phản chiếu thôi đã có thể dễ dàng huỷ diệt hắn, càng không cần phải nhắc đến vị Ly Qua mạnh hơn cả con Thiên Long kia ít nhất mười lần!

Cường giả thực thụ thật sự có thể huỷ thiên diệt địa đấy!

Còn mình, chẳng qua chỉ là một Kiếm Tiên nhỏ bé!

Tuyệt đối không được có tâm lý tự mãn!

Con người một khi đã tự mãn thì sẽ tự hạn chế bản thân.

Phải đặt tầm nhìn của mình ra xa thêm một chút!

Diệp Quân thầm nói: "Tháp gia, ta muốn mạnh hơn nữa!"

Tiểu Tháp bình tĩnh đáp: "Cứ từ từ!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Được!"

Nói rồi, hắn dừng lại một chút, lại hỏi: "Tháp gia, ngươi có giấu ta điều gì không?"

Tiểu Tháp trả lời: "Không!"

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp nói: "Có giấu chút ít!"

Diệp Quân nói: "Sao tiên tổ của tộc Thần Qua lại làm vậy?"

Đây là chuyện khiến hắn luôn cảm thấy ngờ vực!

Sau một thoáng im lặng, Tiểu Tháp nói: "Ngươi thật sự muốn biết à?"

Diệp Quân gật đầu.

Tiểu Tháp nói: "Thật ra bà ta cũng là hồng nhan tri kỷ của cha ngươi!"

Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn người: "Hồng nhan tri kỷ sao?"

Tiểu Tháp bình thản đáp: "Đúng vậy, thế nên bà ta mới làm như vậy!"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Tháp gia, cha ta có bao nhiêu thê tử?"

Tiểu Tháp đáp: "Nhiều lắm!"

Diệp Quân hơi cau mày: "Sao ông ấy lại trăng hoa đến vậy?"

Tiểu Tháp nói: "Ông nội ngươi cũng có rất nhiều thê tử!"

Diệp Quân hơi bất ngờ: "Ông nội ta sao?"

Tiểu Tháp trả lời: "Đúng vậy!"

Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Quân nói: "Phụ thân của ta đến ở rể, lại còn có nhiều hồng nhan tri kỷ... thế này là hơi quá đáng rồi đấy!"

Tiểu Tháp nói: "Thế ngươi có muốn cưới vài nàng thê tử không?"

Diệp Quân đáp: "Ta có Tiểu Ca rồi!"

Tiểu Tháp nói: "Cưới thêm vài cô cũng không sao đâu!"

Diệp Quân do dự rồi nói: "Làm thế không tốt lắm... nhỉ?"

Tiểu Tháp hỏi: "Có gì mà không tốt?"

Diệp Quân thành thật nói: "Một người sao có thể thích hai người cùng một lúc được chứ?"

Tiểu Tháp nói: "Chỉ cần đôi bên tình nguyện thì cũng có thể mà. Đương nhiên, nếu ngươi cảm thấy cưới hai thê tử không tốt thì đừng cưới ai cả. Chỉ cần không cưới ai hết thế thì ngươi có vài hồng nhan tri kỷ cùng một lúc có gì không được? Giống như có thêm vài người bạn vậy mà!"

Nó dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: "Lời này không phải do ta nói đâu, đây là cha ngươi nói đấy..."

Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Cha ta..."

Thôi bỏ đi!

Con trai đi bình phẩm cha ruột cũng không hay cho lắm!

Tiểu Tháp nói: "Không nói chuyện này nữa! Ngươi dưỡng thương cho tốt trước đã, sau khi khoẻ lại thì có thể chăm chỉ tu luyện! Tích góp của tộc Chân Long đủ để ngươi dùng trong thời gian rất rất dài!"

Tài sản của tộc Chân Long!

Nghe thế, khoé miệng Diệp Quân khẽ nhếch lên.

Lần này hắn lấy được bảy trăm vạn kim tinh từ tộc Chân Long, không chỉ thế, còn có mười vạn tiên tinh nữa!

Tiên tinh chính là linh tinh cấp cao hơn kim tinh, linh khí vô cùng dồi dào, chỉ linh mạch cấp Thiên mới sản sinh ra được loại linh khí này!

Có thể nói, một viên tiên tinh bằng với một trăm viên kim tinh, cực kỳ quý giá!

Ngoài ra, bây giờ hắn có gần một trăm cái xác Chân Long!

Đây là khái niệm gì?

Nếu đem bán một con Chân Long... mà thật ra hắn cũng không biết bán được bao nhiêu tiền, nhưng chắc chắn sẽ không rẻ đâu!

Tóm lại là giàu to rồi!

Tuy bị thương nặng nhưng hắn vẫn cực kỳ vui mừng!

Lần này, thực lực không chỉ tăng đột biến mà còn đạt được nhiều thần vật thế này...

Diệp Quân khẽ nói: "Lần này đúng là có cái may trong cái rủi!"

Nói rồi hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Chuyên tâm trị thương!

Mau chữa lành vết thương mới tu luyện lại được!
Chương 132: Có thực lực mới tranh được công đạo

Đúng lúc này, một giọng nói bỗng truyền đến từ sau lưng Nam Lăng Nhất Nhất: "Có Diệp công tử ở đây không?"

Giọng nói này vừa cất lên, cả Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đều giật cả mình.

Nam Lăng Nhất Nhất quay đầu nhìn, một cô gái mặc trường bào đang đứng trước cửa, tóc buộc đuôi ngựa, tay cầm một chiếc quạt giấy, vô cùng khí khái.

Người đến chính là Diệp Quan Chỉ!

Ánh mắt Diệp Quan Chỉ bỗng rơi trên người Diệp Quân, lúc nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Quân thì cô ấy hơi sững sờ, sau đó cười nói: "Xem ra bây giờ không tiện lắm!"

Nói rồi cô ấy lùi sau một bước, ra bên ngoài cửa.

Trong phòng, Nam Lăng Nhất Nhất và Diệp Quân bốn mắt nhìn nhau, Diệp Quân lắc đầu: "Không quen!"

Nam Lăng Nhất Nhất cũng lắc đầu: "Ta cũng không quen!"

Diệp Quan Chỉ đứng ngoài cửa khẽ cười: "Chào Diệp công tử, ta là người của thư viện Quan Huyên!"

Thư viện Quan Huyên!

Vẻ mặt Diệp Quân bỗng trở nên đề phòng, không phải đến đây vì chuyện tộc Chân Long bị diệt tộc đấy chứ?

Diệp Quan Chỉ bỗng nói: "Diệp công tử, ta có thể vào trong nói chuyện với ngươi không?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: "Sư tỷ, che lại giúp đệ!"

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu, sau đó kéo chăn lên đắp cho hắn.

Diệp Quân nói: "Vào đi!"

Diệp Quan Chỉ bước vào, cô ấy nhìn Nam Lăng Nhất Nhất, khẽ cười rồi đi tới trước mặt Diệp Quân. Sau đó, cô ấy lấy ra một chiếc bình bạch ngọc đưa cho Diệp Quân: "Diệp công tử, vết thương của ngươi rất nghiêm trọng, đan dược này có tác dụng với ngươi!"

Diệp Quân vừa định từ chối thì Nam Lăng Nhất Nhất đứng bên cạnh nhìn thấy chữ trên bình bạch ngọc, kinh ngạc hô lên: "Thánh Nguyên Đan, đây là đan dược cấp Tiên trong truyền thuyết!"

Cấp Tiên!

Diệp Quân hơi xao động, trên cấp Thiên chính là cấp Thánh, mà trên cấp Thánh là cấp Tiên đấy.

Đan dược cấp Tiên không phải trân quý bình thường thôi đâu.

Không đúng, một viên đan dược cấp Thánh đã rất trân quý rồi!

Nghề nghiệp cao quý như luyện dược sư, ở Trung Thổ Thần Châu cũng chẳng được mấy người!

Tuy Nam Lăng Nhất Nhất cũng rất xao động nhưng không nhận lấy mà nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ: "Các hạ có ý gì?"

Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Diệp công tử, ta không hề có ác ý, hôm nay ta đến đây là để thay mặt thư viện Quan Huyên tới xin lỗi ngươi!"

Diệp Quân hơi nhíu mày: "Xin lỗi sao?"

Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Chuyện tỷ võ ở hạ giới là lỗi của thư viện, để ngươi phải chịu uất ức và đối đãi bất công, rất xin lỗi!"

Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ, hơi bất ngờ.

Diệp Quan Chỉ lại nói: "Diệp công tử, nếu ngươi bằng lòng về thư viện, thư viện sẽ..."

Diệp Quân lắc đầu: "Không cần đâu!"

Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân: "Thư viện sẵn lòng phá lệ vì Diệp công tử, để Diệp công tử tới tu hành ở tổng viện!"

Nghe lời này, sắc mặt Nam Lăng Nhất Nhất bỗng thay đổi!

Đến tổng viện thư viện Quan Huyên!

Đây là một cơ hội cực kỳ lớn!

Nhưng Diệp Quân vẫn lắc đầu: "Không cần!"

Sau một hồi im lặng, Diệp Quan Chỉ khẽ gật đầu: "Diệp công tử, ta thay mặt thư viện xin lỗi ngươi thêm một lần nữa, nếu ngươi bằng lòng quay lại thì thư viện vẫn luôn mở rộng cửa chào đón ngươi. Ngươi yên tâm dưỡng thương đi, ta không làm phiền nữa!"

Nói rồi cô ấy định rời đi!

Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất bỗng nói: "Tộc Thiên Long viễn cổ thuộc tổng viện thư viện Quan Huyên, bọn họ có trả thù sư đệ ta không?"

Diệp Quan Chỉ bình tĩnh nói: "Ngoài mặt thì họ không dám!"

Sắc mặt Nam Lăng Nhất Nhất u ám hẳn: "Thế trong tối thì sao?"

Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Trong tối, chắc chắn bọn họ sẽ báo thù!"

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn chằm chằm Diệp Quan Chỉ: "Cô là người của tổng viện thư viện Quan Huyên sao?"

Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Đúng vậy!"

Tổng viện!

Vẻ mặt Diệp Quân thay đổi, hắn không ngờ người của tổng viện thư viện Quan Huyên lại đến đây!

Nam Lăng Nhất Nhất do dự một lát rồi hỏi: "Nhà họ An thì sao?"

Sau một thoáng im lặng, Diệp Quan Chỉ nói: "Ta chỉ có thể ràng buộc họ ngoài mặt thôi, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ âm thầm đối phó với Diệp công tử".

Nam Lăng Nhất Nhất nhìn Diệp Quan Chỉ: "Thế phải làm sao?"

Diệp Quan Chỉ im lặng một hồi lâu, trầm giọng nói: "Cô nương, nói thật lòng thì mọi chuyện bắt nguồn từ bọn họ, ta cũng đã trừng phạt họ rồi, nhưng ta biết chắc chắn họ sẽ trả thù. Thế nhưng nếu họ không quang minh chính đại trả thù thì ta cũng hết cách. Dù sao thì vẫn có sự khác biệt giữa muốn phạm tội và vẫn chưa phạm tội".

Diệp Quân bỗng nói: "Nếu bây giờ tộc Thiên Long viễn cổ và nhà họ An trả thù ta thì cô sẽ làm thế nào?"

Diệp Quan Chỉ nhìn Diệp Quân: "Nếu bây giờ tộc Thiên Long viễn cổ trả thù ngươi thì ta sẽ ra lệnh cho Quan Huyên Vệ xử lý bọn họ. Sau đó bắt đầu thủ tục buộc tội tộc Thiên Long viễn cổ, cuối cùng nội các thư viện sẽ định tội họ. Nhưng kết quả thế nào thì ta không dự liệu trước được".

Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ: "Nếu là nhà họ An thì sao?"

Diệp Quan Chỉ suy nghĩ rồi đáp: "Ta sẽ cố gắng hết sức ngăn cản, đồng thời bắt đầu thủ tục buộc tội nhà họ An".

Diệp Quân cười nói: "Theo cô thì kết quả cuối cùng sẽ thế nào?"

Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Kết quả cuối cùng là Diệp công tử sẽ chết oan chết uổng".

Diệp Quân trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Không có công đạo, phải không?"

Diệp Quan Chỉ thở dài: "Có công đạo, nhưng cần phải có thực lực mới tranh được! Đây... chính là hiện thực!"

Diệp Quân lắc đầu cười.

Diệp Quan Chỉ lại nói: "Diệp công tử, từ khi thư viện thành lập đến nay đã làm rất nhiều việc cho vũ trụ, nhưng đồng thời nội bộ thư viện cũng tồn tại một số vấn đề nhất định, đây là sự thật. Nhưng ta vẫn rất có lòng tin vào thư viện, ta tin, thư viện sẽ ngày càng tốt hơn".

Diệp Quân nhìn Diệp Quan Chỉ, khẽ nói: "Cô nương là một người tốt, nếu thư viện có nhiều người như cô hơn một chút thì chắc chắn sẽ ngày càng tốt".

Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Đa tạ Diệp công tử đã đề cao. Diệp công tử, công tử vẫn nên cẩn thận hơn về chuyện của nhà họ An và tộc Thiên Long viễn cổ!"

Cô ấy dừng lại rồi mới nói tiếp: "Đề nghị của cá nhân ta là Diệp công tử phải cố gắng nâng cao bản thân, khi đối mặt với cường quyền và sự bất công, thứ công tử có thể làm được chính là phải mạnh mẽ hơn chúng. Tuy ta đã học Quan Huyên Pháp cả đời mình nhưng phải công nhận rằng đôi lúc nắm đấm còn có hiệu quả hơn Quan Huyên Pháp!"

Diệp Quân khẽ cười: "Đa tạ đề nghị của cô!"

Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Cáo từ!"

Nói rồi cô ấy quay người rời đi.

Diệp Quân nhìn bóng lưng rời đi của Diệp Quan Chỉ, không biết đang nghĩ gì.

...
Chương 133: Giết gà doạ khỉ

Lúc Diệp Quan Chỉ rời khỏi căn phòng, cô ấy bỗng quay đầu nhìn, ở một nơi gần đó, Đạo hoà thượng cũng đang nhìn cô ấy.

Diệp Quan Chỉ khẽ cười sau đó đi ra ngoài!

Đạo hoà thượng bỗng hỏi: "Hắn có hy vọng tranh đoạt số mệnh đại đạo không?"

Diệp Quan Chỉ dừng bước, sau khi trầm ngâm một hồi, cô ấy nói: "Trước mắt thì không!"

Đạo hoà thượng hơi híp mắt: "Hắn là Kiếm Tiên đấy!"

Diệp Quan Chỉ gật đầu: "Tuổi trẻ như vậy đã đạt đến Kiếm Tiên, dù ở tổng viện cũng hiếm mà thấy được! Nhưng..."

Nói rồi cô ấy lắc đầu: "Rất xin lỗi, nhưng trước mắt hắn thật sự không có cơ hội thắng, vì ta đã gặp hai vị kia của Yêu tộc và hệ Ngân Hà rồi".

Sắc mặt Đạo hoà thượng tối sầm xuống.

Lúc này, Diệp Quan Chỉ khẽ cười: "Đạo tiền bối, ông cũng đừng nản lòng, càn khôn xoay chuyển, chúng sinh đều có cơ hội!"

Đạo hoà thượng lắc đầu: "Cô nương, thật sự không dám nhận hai chữ tiền bối này!"

Cô gái trước mặt tuy rất nhỏ tuổi nhưng thực lực tuyệt đối có thể đàn áp ông ấy!

Là đàn áp đấy!

Nhân vật thế này, ở tổng viện thư viện Quan Huyên tuyệt đối phải là sự tồn tại vô cùng nghịch thiên!

Diệp Quan Chỉ quay người nhìn đạo điện, khẽ nói: "Thư viện Quan Huyên và Đạo Môn cũng có chút quan hệ sâu xa, Đạo Môn bây giờ lụi tàn... thật đáng tiếc".

Nói rồi cô ấy quay người rời đi.

Đạo hoà thượng đứng đó nhìn Diệp Quan Chỉ rời đi, im lặng không nói gì.

...

Trong phòng.

Nam Lăng Nhất Nhất vừa mở bình bạch ngọc ra nhìn lướt qua thì kinh ngạc thốt lên: "Có năm viên đan dược cấp Tiên!"

Năm viên!

Vẻ mặt Diệp Quân xao động, Diệp Quan Chỉ kia rộng lượng đến vậy sao?

Nam Lăng Nhất Nhất vội đổ ra một viên rồi cho vào miệng Diệp Quân.

Diệp Quân vừa uống vào thì một luồng ánh sáng xanh bỗng toả ra từ trong cơ thể hắn, sau đó, vết thương toàn thân hắn lành lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Thấy cảnh này, Diệp Quân và Nam Lăng Nhất Nhất đều sững sờ.

Rất nhanh, những vảy da chết trên người Diệp Quân đã lột hết ra, chẳng mấy chốc hắn đã khôi phục lại bình thường!

Diệp Quân thầm kinh hãi!

Trên đời này lại có kỳ dược trị thương khủng khiếp đến độ này, đúng là được mở mang tầm mắt!

Nam Lăng Nhất Nhất cũng kinh ngạc nói: "Đan dược này khiếp thật đấy!"

Diệp Quân lắc đầu cười, xem ra thân phận của Diệp Quan Chỉ kia không tầm thường đâu!

Một lát sau, Diệp Quân đã có thể hoạt động bình thường, thế nên hắn nhìn Nam Lăng Nhất Nhất: "Sư tỷ, ta phải mặc đồ vào rồi!"

Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: "Được!"

Diệp Quân do dự rồi nói: "Hay là tỷ tránh mặt đi một lúc?"

Nam Lăng Nhất Nhất chớp mắt: "Ta đã nhìn thấy hết rồi! Không sao đâu!"

Diệp Quân đơ người ra.

Nam Lăng Nhất Nhất che miệng cười: "Sư đệ ngốc, trêu đệ đấy!"

Nói xong cô ấy đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi Nam Lăng Nhất Nhất đi, Diệp Quân dậy mặc áo quần xong thì ra khỏi phòng. Hắn ngẩng đầu nhìn trời cao, lúc này đã chập choạng, phía chân trời một mảng đỏ sẫm, đẹp như tranh vẽ.

Diệp Quân ngồi trên bệ đá, hắn xoè tay ra, kiếm Hành Đạo xuất hiện trong tay hắn, hắn nhẹ nhàng vỗ về kiếm Hành Đạo, khẽ nói: "Tiểu ca, tộc Chân Long đều chết hết rồi! Huynh... hơi nhớ muội rồi!"

Đế tộc Bất Tử!

Nghĩ đến gia tộc hùng mạnh này, mắt Diệp Quân ánh lên tia kiên định.

Thực lực!

Chỉ khi có thực lực mạnh mẽ, hắn mới có thể mượn kiếm Thanh Huyên từ đế tộc Bất Tử được!

Diệp Quân bỗng đứng dậy, ngự kiếm, trong nháy mắt hắn đã mất hút phía chân trời.

Đến Tiên Bảo Các tu luyện!

...

Việt Thành.

Trong Tiên Bảo Các, quản sự Tiên Bảo Các Việt Thành - Trần Điều đang ngồi trên ghế, lặng thinh!

Lúc này, một chàng trai bước vào trong điện, trông chàng trai chỉ mới hai mươi, thân hình mập mạp, tròn như trái banh.

Thấy chàng trai, Trần Điều bình tĩnh hỏi: "Xử lý ta thế nào?"

Chàng trai cười nói: "Xem ra ông đã biết kết cục của mình rồi!"

Trần Điều gật đầu.

Sau khi tộc Chân Long bị diệt, ông ta đã biết kết cục của mình rồi!

Chàng trai mập mạp nói: "Xử chết!"

Nghe vậy, đồng tử Trần Điều co rút, lập tức đứng lên: "Tuy ta có tội nhưng cũng không nặng đến độ phải chết! Chuyện này..."

Chàng trai mập mạp cười khẩy: "Ta còn tưởng ông không sợ chết cơ đấy!"

Trần Điều nhìn chàng trai mập mạp, ông ta do dự rồi hỏi: "Các hạ là?"

Chàng trai mập mạp bỗng cởi áo bào, dưới áo bào có treo một cái túi màu vàng, nhìn thấy chiếc túi nhỏ này, đồng tử Trần Điều rút lại, run giọng nói: "Túi vàng..."

Tiên Bảo Các có rất nhiều phân hội, đương nhiên cũng có rất nhiều quản sự. Quản sự cũng được phân cấp bậc, mà điểm để phân biệt những quản sự này chính là màu của túi, từ thấp đến cao lần lượt là: túi đồng, túi bạc, túi vàng, và túi trắng trong truyền thuyết!

Túi trắng là túi của các chủ Tiên Bảo Các đời đầu tiên!

Nhìn thấy túi trắng như nhìn thấy các chủ!

Còn túi vàng thì chỉ có quản sự ở tổng các tại vũ trụ Quan Huyên mới có!

Trần Điều không ngờ lần này bên trên lại cử một vị quản sự túi vàng đến, mà điều ông ta càng không ngờ đến hơn là chàng trai có túi vàng này lại trẻ đến vậy!

Chàng trai mập mạp ngồi xuống bên cạnh, thản nhiên nói: "Ta có thể hiểu việc ông muốn đầu tư vào tộc Chân Long, dù sao so với Diệp Quân kia, tộc Chân Long có tiềm lực hơn. Tiếc là, ông không nên sử dụng lực lượng của Tiên Bảo Các để giúp tộc Chân Long, điều kỵ nhất trong các là mượn quyền để mưu lợi riêng!"

Trần Điều run run: "Nói cho cùng thì chuyện này cũng chỉ là một chuyện nhỏ, sao lại thu hút được sự chú ý từ tổng các?"

Chàng trai mập mạp cười nói: "Vì Diệp chủ tịch của thư viện đã gửi tin cho tổng các, nói ông mượn quyền mưu lợi riêng".

Nghe vậy, vẻ mặt Trần Điều cứng đờ.

Chàng trai mập mạp khẽ lắc đầu: "Đây chỉ là thứ yếu, quan trọng là trong cuộc chiến ở Chân Long Giới, tiên tổ tộc Thần Qua đã xuất hiện, nhưng kết quả cuối cùng lại là tộc Chân Long diệt tộc, đám cường giả của tộc Thần Qua đều bị giết. Chúng ta không biết quá trình như thế nào nhưng kết quả thì rất rõ ràng! Đó chính là, vị tiên tổ Ly Qua của tộc Thần Qua cũng không thể đánh lại người đứng sau lưng vị Diệp công tử này!"

Sắc mặt Trần Điều lại càng trắng bệch!

Chàng trai mập mạp lại nói: "Mượn quyền mưu lợi riêng thật ra không là gì cả, tiếc là ông đã chọn sai người để đầu tư!"

Sắc mặt Trần Điều xám như tro tàn: "Tổng các muốn xử lý ta như thế nào?"

Chàng trai mập mạp thản nhiên nói: "Giết gà doạ khỉ!"

Trần Điều cười thê lương: "Người đứng sau lưng Diệp Quân hắn mạnh đến đâu thì có mạnh qua nhà họ An không?"

Chàng trai mập mạp bưng ly trà lên khẽ nhấp một ngụm rồi nói: "Cái này thì ta không biết, điều ta biết là người đó chắc chắn mạnh hơn ông! Hơn nữa, ông muốn nhờ tộc Chân Long để vào phe nhà họ An, tiếc là nhà họ An còn không biết đến sự tồn tại của ông!"

Nói rồi y khẽ lắc đầu: "Làm người, đừng nên làm con chó nịnh nọt! Nịnh nọt bợ đỡ, đến cuối cùng không còn lại gì!"

Vẻ mặt Trần Điều cứng nhắc.

Chàng trai mập mạp bỗng nói: "Vĩnh biệt!"

Dứt lời, Trần Điều kia lập tức bị thiêu cháy, hoá thành tro bụi trong nháy mắt.
Chương 134: Chỗ dựa của ta mạnh không?

Lúc này, chàng trai mập mạp bỗng nói: "Cho cô ấy vào!"

Lời vừa dứt, một cô gái chậm rãi bước vào trong điện!

Người đến chính là Mạc Nhã của Ung Thành.

Chàng trai mập mạp cười nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cô chính là quản sự của Việt Thành!"

Mạc Nhã kinh ngạc: "Chuyện này..."

Chàng trai mập mạp khẽ cười: "Không muốn làm quản sự của Việt Thành à?"

Mạc Nhã vội đáp: "Đương nhiên không phải vậy, chỉ là thấy hơi khó tin!"

Nói rồi, cô ta do dự rồi hỏi: "Vì chuyện của Diệp công tử kia sao?"

Chàng trai mập mạp cười: "Đúng vậy!"

Cuối cùng tảng đá đè trong lòng cô ta đã được gỡ xuống!

Cô ta cược đúng rồi!

Trong lòng không khỏi khấp khởi vui mừng.

Chàng trai mập mạp nhìn Mạc Nhã, cười hỏi: "Vì sao cô lại muốn kết thiện duyên với Diệp công tử kia?"

Mạc Nhã suy nghĩ rồi đáp: "Thứ nhất, hắn là một người rất khá. Thứ hai, hắn có thể đánh thắng An Mục của nhà họ An và thiếu tộc trưởng của tộc Chân Long. Thứ ba, dù hắn có thua thì ta cũng không thiệt thòi gì, nhưng nếu hắn thắng thì ta sẽ lời to!"

"Ha ha!"

Chàng trai mập mạp bỗng cười lớn, cười đến nỗi thịt toàn thân y rung cả lên!

Mạc Nhã nhìn y, không nói gì.

Một lúc sau, chàng trai mập mạp cười nói: "Tương lai của cô rộng mở lắm đấy!"

Mạc Nhã cung kính hành lễ: "Đa tạ trưởng lão đã xem trọng!"

Chàng trai mập mạp đứng dậy: "Sau này giao cho cô quản lý chỗ này, ta đi đây!"

Mạc Nhã do dự rồi nói: "Ta vừa biết Diệp công tử kia đã đến đây, trưởng lão có muốn gặp mặt không?"

Chàng trai mập mạp cười hỏi: "Cô có muốn ta gặp hắn không?"

Mạc Nhã cung kính hành lễ: "Tuy thuộc hạ có lòng riêng nhưng cũng biết vẹn toàn cho đại cục! Nhân vật như Diệp công tử, ta có thể kết thiện duyên với hắn bằng một ân huệ, đó đã là cực hạn. Nếu trưởng lão cảm thấy Diệp công tử có tương lai xán lạn thì có thể đích thân kết bạn với hắn, lôi kéo một nhân tài cho Tiên Bảo Các chúng ta".

Cô ta biết, duyên phận giữa mình và Diệp Quân nhiều nhất chỉ đến đây thôi!

Còn người trước mặt cô ta đây mới là người thật sự có thể quyết định được số phận của mình! Mà cô ta có thể nhìn ra được, tổng các Tiên Bảo Các cũng rất xem trọng Diệp Quân, nếu không thì cũng không phái người từ tổng các đến đây!

Thế nên cô ta đoán chắc rằng, dù cô ta không nói ra thì vị này cũng sẽ đến gặp Diệp Quân. Nếu đã vậy, sao cô ta không chủ động nói ra?

Dù sao thì mối quan hệ với Diệp Quân, chắc chắn người ta cũng sẽ lấy đi thôi.

Chàng trai mập mạp nhìn Mạc Nhã một lát rồi cười nói: "Đúng là ta đã đánh giá cô hơi thấp rồi! Thể hiện cho tốt, tương lai vẫn có cơ hội vào tổng các!"

Nói rồi y quay người rời đi.

Mạc Nhã đứng đó hít sâu vào một hơi, mừng như điên!

...

Trong sảnh Tiên Bảo Các.

Diệp Quân ngồi đó, lần này hắn đến chính là để gặp Mạc Nhã.

Ngoài việc đến tu luyện, còn đến để cảm tạ!

Lúc trước xảy ra xung đột với tộc Chân Long, Mạc Nhã đã giúp hắn rất nhiều!

Đúng lúc này, một chàng trai mập mạp bỗng bước vào trong sảnh!

Diệp Quân nhìn chàng trai mập mạp, y cười nói: "Diệp công tử, làm quen một chút, ta tên là Tần Phong, huynh có thể gọi ta là Lão Tần!"

Diệp Quân hơi bất ngờ: "Huynh là?"

Tần Phong cười nói: "Ta được xem là cấp trên của Mạc Nhã cô nương!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Thì ra là vậy!"

Tần Phong bỗng nói: "Diệp công tử, ta thay mặt Tiên Bảo Các xin lỗi huynh!"

Diệp Quân không hiểu: "Vì sao?"

Tần Phong cười khổ: "Thật không dám giấu, trước đây hành tung của Diệp công tử bị lộ là vì quản sự của Tiên Bảo Các ở Việt Thành - Trần Điều đã câu kết với tộc Chân Long, ông ta đã dùng hệ thống tình báo của Tiên Bảo Các để giúp tộc Chân Long... haiz!"

Nghe vậy, Diệp Quân im lặng, trước đây hắn còn không hiểu vì sao tộc Chân Long lại tìm được mình, hoá ra là vậy!

Tần Phong lại nói: "Trần Điều kia đã bị ta xử chết rồi, nhưng ta vẫn thấy không phải cho lắm..."

Nói rồi, y bỗng lấy ra một chiếc nhẫn không gian đưa cho Diệp Quân: "Diệp công tử, đây là chút tâm ý của Tiên Bảo Các, mong huynh nhận cho!"

Diệp Quân nhìn sơ qua, trong nhẫn không gian có đến một trăm vạn kim tinh.

Một số tiền lớn!

Diệp Quân hơi sửng sốt, hào phóng quá vậy!

Tần Phong lại nói: "Bọn ta biết Mạc Nhã cô nương và Diệp công tử là bạn nên đã cất nhắc cô ấy lên làm quản sự Tiên Bảo Các ở Việt Thành rồi, sau này Diệp công tử có việc gì có thể trực tiếp đến đó tìm cô ấy!"

Diệp Quân nhìn Tần Phong, sau đó nói: "Tần huynh, mạo muội hỏi một câu, người chống lưng cho ta mạnh lắm sao?”

Hắn biết người ta khách sáo với mình như vậy chắc chắn là có nguyên do.

Vì cha mình?

Hay là vì tỷ tỷ váy trắng?

Tần Phong im lặng.

Câu hỏi này của huynh!

Khiến ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Có mạnh hay không lẽ nào huynh không biết?

Diệp Quân chân thành nói: "Ta rất muốn biết!"

Tần Phong nhìn Diệp Quân rồi đáp: "Diệp huynh, ta nhìn ra được huynh không phải là kẻ thích nịnh nọt, thế ta cũng nói thẳng, thật ra ta cũng không biết người chống lưng cho huynh có mạnh hay không! Huynh... cũng không biết à?"

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó thở dài: "Huynh cứ xem như người chống lưng cho ta rất mạnh đi!"

Tần Phong ngẩn cả người ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện