Chỉ có ở đất tổ, tộc Chân Long mới có thể nâng cao huyết mạch của bản thân.

Là Long Thần ban phúc này, Long Thần không phải là rồng của tộc Chân Long mà là thần Thiên Long đến từ tổng viện thư viện Quan Huyên ban phúc.

Vì năm đó tiên tổ của tộc Chân Long dựa vào thực lực của bản thân để bước vào tổng viện thư viện Quan Huyên, hơn nữa tổng viện thư viện Quan Huyên ban ơn cho tộc Chân Long, ơn huệ này chính là Long Thần ban phúc.

Một trăm năm có thể ban phúc một lần.

Sau khi nhận được Long Thần ban phúc, không chỉ có thể có được giáp thần Thiên Long trong truyền thuyết mà còn có thể làm cảnh giới của mình tăng lên một cấp bậc.

Đây chính là nguyên nhân quan trọng mà tộc Chân Long có thể trở thành thế lực siêu cấp ở Trung Thổ Thần Châu.

Lúc này Ngao Thiên lại dùng đến Long Thần ban phúc.

Vì Long Thần ban phúc khiến khí thế Thiên Long xuất hiện ở Trung Thổ Thần Châu, thế là lúc này vô số cường giả đỉnh cấp ở các thế lực đều nhìn về hướng Chân Long Giới, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, hãi hùng.

Tộc Chân Long gặp phải kẻ thù khó đối phó ư?

Đây là ngờ vực của tất cả cường giả.

Lúc này Ngao Thiên đã không phải là cấp Thiên đỉnh cao mà là cấp Đế thực thụ.

Hơn nữa ông ta còn có giáp thần Thiên Long, phòng ngự, dù ở trong yêu thú cùng cấp cũng gần như là sự tồn tại vô địch.

Khí tức mạnh mẽ phát ra từ trên người Ngao Thiên khiến không gian xung quanh chấn động đến mức méo mó, cực kỳ khủng khiếp.

Lúc này Ngao Thiên vô cùng tức giận.

Long Thần ban phúc.

Đây là lá bài kim tử siêu cấp của tộc Chân Long.

Bây giờ cứ thế bị ép buộc sử dụng mất.

Ông ta căm hận.

Ngao Thiên ngẩng đầu gào lên, uy lực của rồng khiến không gian trong phạm vi hàng ngàn trượng đều rung chuyển, vô cùng đáng sợ.

Thấy thế, sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám.

Cảm giác áp bức của Chân Long cấp Đế ập đến.

Diệp Quân nhắm mắt lại, hắn siết chặt kiếm Hành Đạo trong tay.

Kiếm Hành Đạo vẫn còn có thể phá vỡ phòng ngự của Ngao Thiên không?

Diệp Quân bỗng cười giễu cợt.

Không thể phá được thì thế nào?

Đã đến tình cảnh này rồi, ngoài việc liều mạng chiến đấu thì còn có lựa chọn khác sao?

Không có!

Nếu đã không có, vậy thì đánh cược mạng sống mà đánh.

Nghĩ thế, Diệp Quân mở mắt ra, ngay sau đó, hắn bỗng gào lên: “Giết!”

Vừa dứt lời, hắn đã biến thành kiếm quang biến mất tại chỗ.

Khí thế của thanh kiếm này còn mạnh hơn bất kỳ một nhát kiếm nào trước đó.

Tại sao?

Vì trong đòn tấn công này, hắn đã không nghĩ sẽ sống được, hắn biết đây là nhát kiếm cuối cùng của hắn.

Quên đi sống chết.

Vèo!

Kiếm Hành Đạo bỗng phát ra tiếng kiếm kêu chói tai, khí tức kiếm ý tăng lên rất nhanh.

Kiếm mang cũng bùng phát ngay lúc này.

Kiếm ý tăng lên.

Kiếm đạo nhắc nhở.

Ngao Thiên đứng ở đằng xa nhìn Diệp Quân đang lao đến, môi ông ta cong lên nụ cười giễu cợt: “Đây chính là Long Thần bảo vệ, ngươi khiến ta bị thương bằng cách nào?”

Ông ta không tránh không né, cũng không tấn công.

Lúc này ông ta tăng lên một bậc chưa từng có trước đây.

Vì ông ta là cấp Đế.

Không chỉ là cấp Đế, ông ta còn có giáp thần Thiên Long.

Bây giờ ông ta có cảm giác vô địch.

Có thể đánh bại mọi thứ.

Đây chính là sự tăng tiến sau khi thực lực bỗng tăng lên.

Hệt như một đêm phát tài, dĩ nhiên ông ta sẽ trở nên vô cùng lớn mạnh, cứ nghĩ bản thân là người giàu nhất thiên hạ.

Diệp Quân đã đánh tới.

Lần này Diệp Quân đâm vào giữa trán Ngao Thiên.

Vù!

Khi kiếm Hành Đạo của Diệp Quân đâm vào giữa trán Ngao Thiên, vảy màu vàng ở giữa trán ông ta lập tức bị nứt ra như miếng đậu phụ.

“Không!”

Ngao Thiên trợn tròn mắt, cảm thấy không thể tin được.

Lúc này Diệp Quân cầm kiếm đâm vào trong đầu rồng của Ngao Thiên.

Vèo!

Kiếm quang bỗng nổ tung từ trong đầu rồng của Ngao Thiên.

Vèo vèo vèo vèo vèo!

Vô số kiếm quang bỗng chém ra từ trong cơ thể to lớn của Ngao Thiên.

Trong không trung, Ngao Thiên liên tục kêu lên những tiếng thảm thiết, sau đó nhanh chóng rơi xuống từ không trung.

Tộc Chân Long ở bên dưới đều hóa đá.

Tộc trưởng bại trận rồi?

Các Chân Long đều tỏ ra khó mà tin được.

Cuối cùng Ngao Thiên rơi xuống đất, cả mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, xuất hiện một cái hố rất lớn.

Lúc này một người đàn ông bỗng bước ra từ trong bụng Ngao Thiên.

Chính là Diệp Quân.

Lúc này cả người hắn dính đầy máu, trông rất đáng sợ.

Diệp Quân cầm kiếm Hành Đạo đi đến trước mặt Ngao Thiên, Ngao Thiên quỳ rạp dưới đất, ông ta nhìn kiếm Hành Đạo của Diệp Quân, như mất hồn nói: “Kiếm này của ngươi là kiếm gì… Sao có thể phá vỡ được lớp bảo vệ của Long Thần? Sao có thể… Tuyệt đối không thể…”

Diệp Quân khẽ nói: “Kiếm Hành Đạo”.

“Kiếm Hành Đạo!”

Đôi mắt Ngao Thiên trở nên vô thần: “Chưa từng nghe nói, rốt cuộc sư phụ của ngươi là ai? Là ai?”

Nói đến cuối, ông ta gào lên.

Kiếm Hành Đạo!

Một thanh kiếm thần kỳ như vậy, chắc chắn chủ nhân của nó không phải là một người tầm thường.

Thế nhưng ông ta chưa từng nghe nói đến.

Diệp Quân nhìn Ngao Thiên, bình tĩnh nói: “Tỷ ấy mặc một bộ váy trắng”.

Hắn cũng muốn xem thử Ngao Thiên quen với tỷ tỷ váy trắng đó không.

Váy trắng!

Ánh mắt Ngao Thiên hiện lên vẻ hoang mang: “Váy trắng… ta chưa từng nghe đến… Cô ta là một Đại Kiếm Tiên sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Tỷ ấy là một vị Đại Kiếm Tiên”.

Ngao Thiên còn muốn nói gì đó, lúc này Diệp Quân bỗng chém một kiếm xuống.

Xoẹt!

Đầu rồng của Ngao Thiên bị hắn chém đứt, máu chảy ra như suối.

Diệp Quân nhìn kiếm Hành Đạo trong tay khẽ nói: “Sau này ta vẫn đừng nên nói tên của tỷ tỷ váy trắng, để khỏi liên lụy đến tỷ ấy, để tỷ ấy bị người khác nhắm vào, có chuyện gì vẫn nên tự ta gánh lấy”.

Kiếm Hành Đạo: “…”

Ngay lúc này vô số khí tức mạnh mẽ bỗng xuất hiện ở chân trời.

Diệp Quân quay đầu lại, ngay sau đó hắn sầm mặt.

Cường giả tộc Thần Qua đến rồi.

Người dẫn đầu chính là tộc trưởng tộc Thần Qua – Ly Vân.

Bọn họ đến cứu viện cho tộc Chân Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện