Chương 1156

Diệp Quân bỗng hỏi: “Tiền bối, bây giờ phải làm sao?”

Giọng nói bí ẩn không trả lời!

Diệp Quân hiểu ngay, hắn cười rồi đi vào trong thôn làng. Lúc tới trước cửa thôn, hắn thấy có một tấm biển viết mấy chữ nguệch ngoạc: Người ngoài, không được vào.

Người ngoài!

Diệp Quân suy nghĩ, chắc mình không phải người ngoài đâu nhỉ?

Hắn không nghĩ nhiều, bước vào trong thôn, vừa bước vào bên trong, Diệp Quân lập tức phát hiện người trong thôn không hề tu hành gì cả, tất cả đều là người thường.

Mà lúc này, có vài người dân trong thôn đều hiếu kỳ nhìn hắn.

Lúc này, một cô bé cách Diệp Quân không xa bỗng quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: “Bát Uyển tỷ, lại có người tới này! Người này hơi đẹp trai đấy! Đừng đánh vào mặt nha…”

Diệp Quân: “…”

Bát Uyển tỷ?

Diệp Quân hơi ngờ ngợ, ai vậy?

Hắn nhìn phía cuối con đường, một cô gái cưỡi trâu chầm chậm đi tới, là một con trâu đực trưởng thành, hai cái sừng cong như đao, vô cùng bá đạo.

Tuổi tác của cô gái cưỡi trên lưng trâu có vẻ không lớn lắm, chỉ tầm mười sáu, mười bảy, mặc quần áo vải bình thường, trên đồ còn có mấy miếng vá, eo buộc một dây thừng, trong dây thừng còn nhét một nhúm cỏ, sau lưng cô ấy còn mang một cái bát lớn.

Cô ấy không đẹp tuyệt trần nhưng trông rất thanh tú, đặc biệt là đôi mắt, trong suốt như hồ nước mùa thu.

Cô ấy tết một bím tóc dài, tóc mai hai bên lơ thơ.

Bát Uyển tỷ!

Diệp Quân đang ngờ vực thì cô gái trên lưng trâu bỗng nhún người ngảy xuống, lúc cô ấy nhảy xuống, thời không trước mặt Diệp Quân bỗng gợn sóng!

Đồng tử Diệp Quân rút lại, giây phút này, hắn cảm nhận được sự nguy hiểm trước nay chưa từng có!

Không dám sơ suất!

Diệp Quân đâm một nhát kiếm ra!

Hai mươi nhát kiếm!

Lúc này, một chưởng ấn núi lớn bỗng xuất hiện trước mặt hắn!

Thịch!

Chớp mắt, Diệp Quân đã lùi ra sau trăm trượng, hắn vừa dừng lại cánh tay phải đã nứt toác, máu tươi b ắn ra, còn khí kiếm trong tay hắn đã vụn vỡ thành trăm mảnh!

Diệp Quân thầm kinh hãi!

Lúc này, cô gái kia bỗng xông lên phía trước, khẽ quát: “Ban Sơn!”

Dứt lời, tay phải của cô ấy bỗng quét về phía Diệp Quân.

Ầm!

Thời không trong vòng trăm trượng xung quanh Diệp Quân chấn động kịch liệt, đồng tử Diệp Quân thít lại, không dám khinh suất, hắn lập tức đâm kiếm ra!

Hai mươi lăm nhát kiếm!

Nhưng, vào giây phút kiếm đâm ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện