Chương 1126

Sau một thoáng im lặng, khóe miệng của Tư gia chủ khẽ nhếch lên, cuối cùng thằng con trai không nên thân của ông ấy đã kết bạn được với một nhân vật lớn rồi!

Đúng là mèo mù vớ cá rán, tiên tổ hiển linh rồi!

Tiên tổ: “…”

Lúc này, Tư gia chủ không nghĩ thêm nhiều, chỉ cảm thấy cực kỳ vui mừng, vì trực giác mách bảo ông ấy rằng mình đã đoán đúng!

Ông ấy không ngờ thằng con trai không nên thân của mình lại quen biết được với một đại ca tầm cỡ thế này!

Nhà họ Tư ở Nguyên Giới rất mạnh, nhưng đứng trước vũ trụ Quan Huyên thì chẳng là gì.

Nếu thằng con này của mình thật sự trở thành huynh đệ với con trai của Kiếm Chủ Nhân Gian…

Nghĩ đến đây, Tư gia chủ càng phấn khởi…

Phía xa, sau khi trận pháp dịch chuyển khởi động, đám người Lý Phi cung kính hành lễ với Diệp Quân, sau đó đứng nhìn Diệp Quân và Tư Thông Thiên biến mất trong trận pháp.

Sau khi Diệp Quân rời đi, Lý Phi mỉm cười: “Thiếu chủ này thật là đẹp trai!”

Mọi người: “…”

Trong thông đạo dịch chuyển.

Tư Thông Thiên nhìn Diệp Quân, muốn nói nhưng rồi lại thôi.

Diệp Quân cười hỏi: “Sao thế?”

Tư Thông Thiên khẽ nói: “Đại ca, chắc lai lịch của huynh không đơn giản nhỉ?”

Diệp Quân hơi hiếu kỳ: “Sao lại nói vậy?”

Tư Thông Thiên cười nhẹ: “Cha đệ xưa nay đều chướng mắt với bạn bè của đệ, nhưng lần này thái độ của ông ấy thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Đệ biết chắc chắn ông ấy đã nhìn ra được điều gì đó nên mới như thế”.

Diệp Quân chỉ cười mà không nói gì.

Tư Thông Thiên lại hỏi: “Đại ca, đệ tiếp cận huynh có mục đích, huynh… huynh không thấy phản cảm chứ?”

Diệp Quân cười nói: “Mục đích gì?”

Tư Thông Thiên do dự rồi mới trả lời: “Tóm lại đệ thấy huynh rất đỉnh, muốn theo huynh xông pha, kiểu vậy đó!”

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Đệ cũng có thể cố gắng tu luyện mà!”

Tư Thông Thiên lắc đầu: “Thiên phú thật sự rất quan trọng, thiên phú của đệ quá kém, cố gắng đến mấy cũng có giới hạn. Huynh xem, đến lão tổ của đệ cũng chê thiên phú của đệ kém nữa. Đương nhiên, đệ vẫn phải cố gắng, nhưng đệ muốn đổi một hướng đi mới”.

Nói rồi, y nhìn Diệp Quân: “Thật ra đệ biết, lúc mới đầu đại ca muốn giết đệ, vì đệ đã cảm nhận được sát ý từ huynh rồi! Nhưng huynh lại dừng tay, vì sao vậy?”

Diệp Quân cười nói: “Đệ chỉ hơi kiêu ngạo hống hách, không quá xấu xa, thế nên ta không muốn làm mọi chuyện quá tuyệt tình!”

Tư Thông Thiên nhếch miệng cười: “Đa tạ”.

Y biết, nếu không nhờ Diệp Quân nương tay lần đó, thì chắc là y đã chết rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện