Chương 1034

Giọng nói bí ẩn khẽ lên tiếng: “Chân Thần không chỉ từng thôn tính hàng trăm nghìn luân hồi văn minh vũ trụ mà còn trải qua vạn vạn kiếp, mỗi kiếp dài tới vạn vạn năm. Mà mỗi một lần đều độ kiếp hoàn hảo, cuối cùng tu luyện thành thân xác Vạn Kiếp, chém hỏng tất cả nhân quả của chủ nhân bút Đại Đạo, ngoài ra còn từng trấn áp chủ nhân bút Đại Đạo, khiến cho bút vận của chủ nhân bút Đại Đạo cho tới bây giờ vẫn chẳng thể lại gần Chân vũ trụ nửa bước”.

Giọng nói bí ẩn chợt ngưng lại rồi tiếp tục lên tiếng: “Khủng bố nhất là bà ta từng tự dựa vào sức mình đối kháng với Vũ Trụ Kiếp, hơn nữa còn áp chế vô hạn Vũ Trụ Kiếp, khiến cho nó không thể xuất hiện lại ở Chân vũ trụ. Ngoài ra còn cưỡng chế đánh tan biên giới của Chân vũ trụ, dùng phong thái vô địch càn quét tất cả văn minh vũ trụ bên ngoài biên giới vũ trụ, cưỡng ép trấn áp một chủng tộc vũ trụ vô cùng khủng bố tên là tộc Bác Thiên”.

“Vũ trụ Quan Huyên chỉ là một trong số vô số vũ trụ mà bà ta từng trấn áp mà thôi”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Bà ta tốt hay xấu?”

Giọng nói bí ẩn lên tiếng: “Ở bên ngoài Chân vũ trụ, bà ta đương nhiên là xấu. Thế nhưng ở trong Chân vũ trụ, bà ta lại là người tốt, là vị thần trong lòng tất cả người ở Chân vũ trụ, những thần linh kia nguyện ý hi sinh cả tính mạng vì bà ta”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi!”

Giọng nói bí ẩn lên tiếng: “Ta nói những điều này với ngươi là muốn ngươi hiểu rằng con đường tới vô địch của ngươi vẫn còn rất dài!”

Diệp Quân gật đầu, siết chặt hai tay: “Ta hiểu!”

Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, ông ấy khẽ cười: “Cha sẽ giúp con đánh người mạnh nhất kia trước, những kẻ còn lại, con tự mình xử lý!”

Diệp Quân chớp mắt: “Có thể giúp con đánh hết được không?”

Diệp Huyên phá lên cười ha hả: “Con cứ mơ đi, cha nói cho con biết, con gặp được người cha như ta thì con phải thấy mừng thầm đấy! Nếu như con gặp phải người cha giống như ông nội con… thì con sống mấy trăm năm e rằng ngay cả cha của mình là ai cũng không biết”.

Diệp Quân trầm mặc, người cha này hình như không hợp với ông nội cho lắm!

Diệp Huyên lại nói: “Trước đây ông nội con là kiểu con trai thì nuôi theo kiểu người nghèo, con gái thì nuôi theo kiểu người giàu. Cha công bằng hơn ông ấy một chút, tỷ đệ các con đều như nhau, tỷ tỷ của con phát triển không tệ, bản thân con cũng phải cố lên!”

Diệp Quân cau mày.

Tỷ tỷ ư?

Ta còn một tỷ tỷ nữa sao?

Ở đâu vậy?

Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía vũ trụ Quan Huyên, ông ấy khẽ cười, sau đó kéo tay Thanh Khưu, khẽ nói: “Thế gian này không còn Kiếm Chủ Nhân Gian nữa rồi!”

Nói xong, ông ý bật cười lớn, dẫn theo Thanh Khưu và Tần Quan bay lên trời, biến mất ở tận cuối của vũ trụ tinh hà.

Thế gian không còn Kiếm Chủ Nhân Gian nữa!

Một thời đại khép lại!

Đi rồi!

Diệp Quân nhìn về phía điểm cuối tinh hà, lúc này đã không còn nhìn thấy ba người Kiếm Chủ Nhân Gian nữa.

Trong lòng Diệp Quân vô cùng phức tạp.

Vừa mới tụ họp đông đủ đã lại rời đi!

Hắn vẫn thấy không nỡ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện