9.

Triệu Uyên trên mặt lộ ra vẻ lúng túng: “Trước mắt thì ngươi cứ uống thuốc trước đã.”

Trên mặt ta lộ vẻ do dự, giống như vừa sợ vừa giận: “Vậy….sau khi Nguyệt Nga tiểu thư vào cửa thì sao? Nàng thật sự sẽ cho phép ta có hài tử của mình à?”

Triệu Uyên nở nụ cười: “Nàng sao dám mưu hại hoàng tự?”

Ta cau mày, vẻ mặt lo lắng: “Nguyệt Nga tiểu thư là thiên kim của Thừa tướng, còn có thừa tướng đại nhân đứng sau lưng tiểu thư. Xưa nay cho dù vương gia cũng phải cho nàng một phần mặt mũi, còn ta, sao có thể so sánh được?”

Triệu Uyên cười châm chọc: “Bản vương cất nhắc nàng là do bản vương cần dùng đến nàng. Tiến vào đích môn vương phủ, chẳng lẽ nàng có thể không tuân thủ quy củ mà vương phủ đặt ra sao?”

Ta thở dài nói: “Vương gia, nếu như Nguyệt Nga tiểu thư vào cửa, nàng rốt cuộc sẽ trở thành Vương phi, nửa chủ nhân của vương phủ này. Ta nếu như trở thành người trong phòng của vương gia, sẽ phải trở về trong nội viện, sinh tử đều chỉ do một câu nói của Nguyệt Nga tiểu thư mà thôi. Vương gia mỗi ngày bận trăm công ngàn việc, không chừng một ngày trở về vương phủ, thấy không chừng thuộc hạ hài tử còn chưa có mà đã bị nàng dùng trượng đánh chết tại chỗ rồi, nói ra cũng là hợp quy củ. Chẳng lẽ vương gia sẽ chỉ vì một Thập Thất, đi đánh lên mặt mũi của cả phủ Thừa tướng sao? Còn chưa nói, Nguyệt Nga tiểu thư xưa nay đều không thích thuộc hạ, chuyện này….”

Triệu Uyên nổi giận: “Đủ rồi, phủ Thừa tướng thì sao chứ? Ngày sau bản vương leo lên đại bảo, chẳng lẽ sẽ cho phép cả nhà bọn họ ỷ vào công trạng phò tá mà leo lên đầu trẫm ngồi sao? Chỉ bằng việc người vì trẫm vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, về sau nếu ngươi vì trẫm mà sinh hạ long tử, trẫm chắc chắn sẽ đem hắn lập làm thái tử!”

Khá lắm, người anh em này cũng nhập kịch quá nhanh, đến “Trẫm” cũng đã dùng luôn rồi. Còn có công lực vẽ miếng bánh lớn tầm này, không hề thua kém gì ông chủ quán gà cay trước đây ta làm việc, quả thực đều là nhân tài giống nhau!

“Thập Thất,” Triệu Uyên giọng nói khàn khàn, bàn tay không thành thật hướng trên người ta chào hỏi: “Bản vương đã sớm nhìn trúng ngươi rồi…”

Mẹ nó, cái móng heo này!

Ta nhịn không được rồi! Không giả bộ được nữa rồi! Nếu hôm nay ta không đem hắn đánh đến đầu óc nở hoa, hắn cũng không biết hoa kia tại sao lại hồng!

Vừa mới vươn tay đụng vào tay Triệu Uyên, muốn đem móng vuốt đê tiện của hắn đẩy ra, ta liền thấy viên gạch trên lỗ nhỏ đột nhiên nhúc nhích. Mỹ nhân? Hắn đây là….

Ta đang nghĩ không để liên lụy đến mỹ nhân, thì cửa phía bên kia đột nhiên bị người mở ra, ở cổng truyền đến một tiếng chửi rủa cuồng loạn: “Tiện nhân!”

Đỗ Nguyệt Nga!

Hóa ra người mà ngươi chán ghét nhất, cũng có lúc sẽ cứu mạng ngươi.

Đỗ Nguyệt Nga tức giận đến mức nước mắt giàn giụa, ba chân bốn cẳng chạy đến trước mặt chúng ta, một bàn tay liền vung mạnh qua. Ta tỏ vẻ kinh hãi trốn nép vào trong ngực Triệu Uyên, một cái tát trời giáng này thật đúng lúc rơi thẳng vào trên mặt Triệu Uyên.

“Ta cho ngươi trốn này!”

Đỗ Nguyệt Nga giống như điên cuồng chạy đến muốn véo ta, ta trở mình một cái liền từ trong lồng ngực Triệu Uyên thoát ra, lăn qua một bên, thế là nàng lại thành ra véo mạnh vào dưới xương sườn Triệu Uyên, đau đến mức hắn phải nhăn mặt lại.

Ta chưa từng nghĩ đến, Đỗ Nguyệt Nga cô nương thân thể mảnh mai nõn nà lại có lực tay lớn đến kinh người như vậy.

“Ta cho ngươi chạy này!”

Nàng thuận tay từ trên mặt đất nhặt lên một cục gạch, đuổi theo sau lưng ta đòi đánh. Ta là một người có võ công, cho dù là đang bị thương, cũng không phải là người mà nàng có thể khi dễ được, nhưng mà tràng diện này thật sự giống như gà bay chó chạy náo nhiệt vô cùng. Triệu Uyên mạc danh kỳ diệu chịu trận hai lần, nhìn đến đây liền cực kỳ tức giận, nhìn Đỗ Nguyệt Nga đang đuổi ta đang chạy, mới cất tiếng gào to: “Đủ rồi!”

Đỗ Nguyệt Nga bị một tiếng hét của hắn làm cho sợ đến mức tay mềm nhũn, cục gạch rơi thẳng xuống đất, cục gạch theo quán tính nảy lên hai lần, rồi chính diện nện lên trên đầu ngón chân cái của Triệu Uyên.

Triệu Uyên suýt chút nữa nhảy dựng lên, tay nắm chặt ngón chân cái, đã thấy Đỗ Nguyệt Nga ở bên kia đặt mông ngồi bệt trên mặt đất, khóc lóc lăn lộn om sòm: “Uyên ca ca, huynh giải thích cho muội nghe xem thử, tại sao tiểu nhân này lại dám cưỡi trên đầu của ta? Hôm nay có ta thì không có nàng, có nàng thì không có ta, huynh chọn đi!”

Bài của tiểu nha đầu xem ra cũng có chút ý tứ a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện