6.
Triệu Uyên nhìn ta thật sâu, nhưng vẫn không lập tức gọi thái y ngay.
Ta biết mà, hắn thực ra đã biết Đỗ Nguyệt Nga là mặt hàng gì rồi, đã nhìn ra là nàng đang diễn.
Hắn chỉ là đang nuông chiều nàng ta thôi.
Nếu ta đâm thủng tấm màn che như thế, hắn lại cảm thấy chán ghét.
Kết quả là, thái y Vương viện phán cũng trở nên căng thẳng: “Hồi bẩm vương gia, Nguyệt Nga tiểu thư quả thực không phải uống chén thuốc đã được thử qua...Vị thuốc trong chén này có khác biệt một chút với loại đã được thử đó, chính là vị thuốc mà lúc nãy lão phu đang còn do dự…”
Triệu Uyên cùng với Đỗ Nguyệt Nga trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, ngay lập tức Đỗ Nguyệt Nga lại ôm bụng tựa như thật đau, sợ đến mức đồng tử như giãn ra.
Nhóm nha hoàn bắt đầu chạy loạn, người cần đưa ống nhổ thì cầm lên ống nhổ, người cần bưng nước thì bưng nước.
Đỗ Nguyệt Nga ôm ống nhổ đến gần miệng, bắt đầu cố gắng móc họng để nôn ra.
Lúc Triệu Uyên vừa mới nghe thấy mùi nôn liền bắt đầu lui về phía sau, biểu tình trên mặt đã dần dần không thể khống chế được nữa, kết quả lão thái y bên này lại run run nói tiếp thêm nửa câu sau: “Vị thuốc khác biệt này, dược tính so với bên trong chén đã được thử kia cũng tương tự nhau, nhưng dược tính có nhu hòa hơn một ít, vi thần nghĩ có lẽ phản ứng khi giải độc cũng nhẹ nhàng hơn…”
Hai mắt Đỗ Nguyệt Nga đang đẫm lệ, nghe thấy câu nói ấy liền ngước mắt lên, trong ánh mắt mê mang liền lộ ra ba phần tuyệt vọng, đại khái là giờ phút này rất muốn tóm lấy Vương viện phán hung hăng rống lên một câu: “Ngươi đem câu đó nói xong hết luôn một lần thì sẽ chết sao?”
Bên ngày Triệu Uyên nhìn vào bờ môi nhỏ nhắn vốn luôn đầy đặn hồng hào của nàng bây giờ đang dính sợi mì đã ăn trưa nay, biểu cảm trên mặt đã triệt để không thể khống chế nổi nữa, vừa lui ra sau để tránh, vừa bất động thanh sắc hỏi thái y: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Thái y thở dài một tiếng: “Nếu đã nôn ra rồi thì uống lại một chén nữa là được.”
Ta thực sự không thể nín được, không phúc hậu mà bật cười.
Đỗ Nguyệt Nga được ba nha hoàn giúp nằm lên trên giường, cả người run rẩy, không khóc không nháo, cũng không lăn lộn nữa, đoán chừng đã thực sự không còn khí lực.
Ngay lúc đó, nàng quay đầu lại nhìn Triệu Uyên.
Ta luôn cảm thấy rằng những giọt nước mắt chảy ra lúc này mới là thật.
Triệu Uyên lúc này căn bản không nhìn nàng, ngược lại hắn lại lạnh lùng nhìn ta, vừa đúng lúc bắt gặp nụ cười trên khóe miệng ta vẫn chưa kịp thu lại, mặt trầm xuống: “A Bát, Thập Tứ! Thập Thất hôm nay đã nhiều lần làm trái lệnh bản vương, các ngươi ném nàng vào trong địa lao hối lỗi!”
Lão Bát cùng lão Thập Tứ cùng với ta là những tử sĩ đắc dụng nhất do Triệu Uyên bồi dưỡng ra, nghe được chủ tử hiệu lệnh, lập tức bước ra khỏi hàng, mặc dù người cần bắt chính là đồng đội đồng sinh cộng tử với bọn hắn, nhưng cũng không dám trì hoãn, nhìn nhau và bước lên trước, nửa nâng nửa khống chế liền mang ta đi ra ngoài.
Đúng vậy, giống như mỗi nữ chính tử sĩ số khổ đều có một nam phụ thanh mai trúc mã. Ở trong tiểu thuyết này của chúng ta, Thập Tứ chính là nam phụ này.
Ta cũng không biết nguyên nhân là gì, có lẽ là do khí chất của ta quá mức bình dị gần gũi đi. Chỉ mới xuyên đến có mấy ngày thôi, bằng hữu đã cả gan uyển chuyển thổ lộ với ta rồi.
Không phải ta nói, mà cái xếp hạng này của ngươi, nó cũng là điềm xấu nha, nếu không thể đem cái số mười ở đằng trước xóa đi, ngươi làm sao có thể thượng vị được?
Nam phụ mà, trên cơ bản đều sẽ có hai đặc điểm, đó là thâm tình và uất ức.
Cũng không có biện pháp nào hết, đều có cổ trùng nuôi dưỡng bên trong, ai lại dám cả gan mặc cả với chủ nhân kia chứ?
Nhưng hắn có tâm nô tài, còn ta thì không, vậy nên tam quan khác biệt, không thể mạnh mẽ cắt đứt, làm bằng hữu thì có thể, còn những chuyện khác thì quên đi, ta uyển chuyển nhưng lại kiên quyết cự tuyệt hắn.
Nhưng mà người này tính tình cũng thật tốt, nữ chính trong nguyên tác mặc dù đã từng bồi ngủ vương gia nhưng hắn cũng không chỉ để tâm một chút, rồi cũng không hề nói gì. Ta uyển chuyển cự tuyệt hắn, hắn cũng không để trong lòng, vẫn đối xử với ta vô cùng tốt.
Lúc này, hắn phát hiện tư thế của ta lúc bước đi có chút dị thường, liền cúi đầu xem xét, liền phát hiện phía trong vạt áo đen trên bụng ta có vết máu mơ hồ.
Đúng vậy, lúc ta cầm chủy thủ cũng không thực sự muốn đâm vào, kết quả khi Triệu Uyên đến ngăn cản ta, hắn không khống chế sức lực, ngược lại đem mũi nhọn của chủy thủ đâm vào trong bụng ta nửa tấc, ta hoài nghi là hắn cố ý, đáng tiếc rằng ta không có chứng cứ.
“Ngươi sao rồi? Có bị thương nặng lắm không?” Vừa mới bước ra khỏi cửa, Thập Tứ liền thì thầm bên tai ta.
“Chút nữa ngươi mang đến giúp ta hòm thuốc nhỏ.”
Hắn vừa nghe đã hiểu ngay, cũng không nhiều lời thêm nữa, cùng với lão Bát đưa ta đến địa lao, khóa cửa lại liền phi thân chạy về phía phòng của ta.
Địa lao dường như cũng nằm ở góc đông bắc của vương phủ, không biết từ đây đến chỗ đại mỹ nhân là bao xa. Cả căn phòng sơn tối tăm, chỉ có một ngọn đuốc trên tường lập lòe ánh sáng lúc mờ lúc tỏ.
Tiếp nhận hòm thuốc Thập Tứ đưa tới, ta cảm kích cầm tay hắn lắc lắc rồi lại buông xuống, hắn xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ nói rằng nếu có chuyện gì thì có thể phát tín hiệu gọi hắn đến, cũng đừng có chọc vương gia sinh khí thêm nữa đỡ phải chịu tội, rồi rời đi.
Hài tử à, chỉ cần thấy câu nói cuối cùng kia của ngươi là đã biết ngươi không có mệnh nam chính rồi.
Ta bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cởi quần áo, bắt đầu xem xét miệng vết thương của mình.
Cái gì? Ngươi hỏi ta có đau hay không à?
Có thể không đau sao? Chẳng qua là sau khi xuyên đến đây ta đã phải liên tục bị thương, thành ra đã quen bị đau rồi.
Còn nữa, tử sĩ từ nhỏ đã được cho uống thuốc, mỗi kẻ mặc dù đều không thông minh cho lắm, nhưng khả năng nhịn đau cũng tốt hơn so với người bình thường, nếu như so với ta trước kia, chỉ cần lúc chủy thủ này đâm xuống ta đã có thể chết ngay lúc đó luôn rồi.
Vết thương đại khái dài khoảng nửa tấc, sâu nửa tấc, máu chảy ồ ạt, da thịt bật cả ra ngoài.
Má nó chứ, phải khâu vết thương rồi!
Ta run rẩy lấy từ trong hòm thuốc ra một cái kim cong cong, dùng cái kẹp kẹp lấy rồi hơ qua bên trên ngọn đuốc, luồn vào một sợi tơ, cắn lên một miếng vải trắng, dùng bông tẩm rượu mạnh rồi lau sạch xung quanh miệng vết thương, nghiến răng nghiến lợi đâm xuống phần thịt bên cạnh vết thương đó.
Trong mấy bộ phim điện ảnh truyền hình đều thấy dùng kim may để khâu vết thương trên da thịt, cái này chỉ là nói nhảm mà thôi. Kim thẳng đâm vào thì dễ, nhưng làm thế nào để xuyên qua phía bên kia? Hay là trực tiếp đem người đâm thủng? Bộ đang khâu đế giày à?
Thầy thuốc bình thường muốn khâu vết thương đều là dùng kim cong, hình bán nguyệt.
Thứ này phi thường khó cầm, cho dù khâu trên mảnh vải cũng vô cùng tốn sức nói gì đến da thịt của mình. Mặc dù khối thân thể này của ta không sợ đau, nhưng cũng đau đến không chịu nổi, đôi tay của ta run rẩy, tàn nhẫn hung ác đâm thẳng vào, nhưng mới được một nửa mà mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.
Ta thở hổn hển, cả người giống như vừa được vớt ra từ trong đầm nước, ta lau mồ hôi và nước mắt ở trên mặt, loay hoay tìm đầu kim và mũi chỉ, mày mò một hồi lâu mới tìm được đầu mũi kim, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể đem toàn bộ kim đẩy đi vào.
Chỉ trong nháy mắt khi kim đâm qua da thịt, ta kém chút nữa đem vải trắng trong miệng cắn nát, kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất.
Từng chút từng chút một lại rút kim ra, thắt dây chỉ, máu tươi đã tràn đầy trong khoang miệng, lợi tựa hồ bị ta cắn đến xuất huyết.
Trước mắt tối đen, dường như ta đã hôn mê một lúc. Sau khi tỉnh lại, ta chỉ cảm thấy trên người nhớp nháp dinh dính, phi thường khó chịu. Bên người có đặt một chút thức ăn và nước uống, còn có quần áo để tắm rửa – Không cần phải nói, đó chính là bút tích của Thập tứ của chúng ta.
Ta đứng lên, uống một chút nước, ăn một chút thức ăn để bổ sung thể lực, sau đó đưa tay bắt đầu cởi quần áo.
Một thân áo quần đang mặc trên người đã dính đầy máu, không muốn mặc nữa.
Kết quả ta vừa mới xốc áo ngoài ra, lộ ra một vạt eo bên trong, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ho.
Ai đó?
Triệu Uyên nhìn ta thật sâu, nhưng vẫn không lập tức gọi thái y ngay.
Ta biết mà, hắn thực ra đã biết Đỗ Nguyệt Nga là mặt hàng gì rồi, đã nhìn ra là nàng đang diễn.
Hắn chỉ là đang nuông chiều nàng ta thôi.
Nếu ta đâm thủng tấm màn che như thế, hắn lại cảm thấy chán ghét.
Kết quả là, thái y Vương viện phán cũng trở nên căng thẳng: “Hồi bẩm vương gia, Nguyệt Nga tiểu thư quả thực không phải uống chén thuốc đã được thử qua...Vị thuốc trong chén này có khác biệt một chút với loại đã được thử đó, chính là vị thuốc mà lúc nãy lão phu đang còn do dự…”
Triệu Uyên cùng với Đỗ Nguyệt Nga trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ, ngay lập tức Đỗ Nguyệt Nga lại ôm bụng tựa như thật đau, sợ đến mức đồng tử như giãn ra.
Nhóm nha hoàn bắt đầu chạy loạn, người cần đưa ống nhổ thì cầm lên ống nhổ, người cần bưng nước thì bưng nước.
Đỗ Nguyệt Nga ôm ống nhổ đến gần miệng, bắt đầu cố gắng móc họng để nôn ra.
Lúc Triệu Uyên vừa mới nghe thấy mùi nôn liền bắt đầu lui về phía sau, biểu tình trên mặt đã dần dần không thể khống chế được nữa, kết quả lão thái y bên này lại run run nói tiếp thêm nửa câu sau: “Vị thuốc khác biệt này, dược tính so với bên trong chén đã được thử kia cũng tương tự nhau, nhưng dược tính có nhu hòa hơn một ít, vi thần nghĩ có lẽ phản ứng khi giải độc cũng nhẹ nhàng hơn…”
Hai mắt Đỗ Nguyệt Nga đang đẫm lệ, nghe thấy câu nói ấy liền ngước mắt lên, trong ánh mắt mê mang liền lộ ra ba phần tuyệt vọng, đại khái là giờ phút này rất muốn tóm lấy Vương viện phán hung hăng rống lên một câu: “Ngươi đem câu đó nói xong hết luôn một lần thì sẽ chết sao?”
Bên ngày Triệu Uyên nhìn vào bờ môi nhỏ nhắn vốn luôn đầy đặn hồng hào của nàng bây giờ đang dính sợi mì đã ăn trưa nay, biểu cảm trên mặt đã triệt để không thể khống chế nổi nữa, vừa lui ra sau để tránh, vừa bất động thanh sắc hỏi thái y: “Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
Thái y thở dài một tiếng: “Nếu đã nôn ra rồi thì uống lại một chén nữa là được.”
Ta thực sự không thể nín được, không phúc hậu mà bật cười.
Đỗ Nguyệt Nga được ba nha hoàn giúp nằm lên trên giường, cả người run rẩy, không khóc không nháo, cũng không lăn lộn nữa, đoán chừng đã thực sự không còn khí lực.
Ngay lúc đó, nàng quay đầu lại nhìn Triệu Uyên.
Ta luôn cảm thấy rằng những giọt nước mắt chảy ra lúc này mới là thật.
Triệu Uyên lúc này căn bản không nhìn nàng, ngược lại hắn lại lạnh lùng nhìn ta, vừa đúng lúc bắt gặp nụ cười trên khóe miệng ta vẫn chưa kịp thu lại, mặt trầm xuống: “A Bát, Thập Tứ! Thập Thất hôm nay đã nhiều lần làm trái lệnh bản vương, các ngươi ném nàng vào trong địa lao hối lỗi!”
Lão Bát cùng lão Thập Tứ cùng với ta là những tử sĩ đắc dụng nhất do Triệu Uyên bồi dưỡng ra, nghe được chủ tử hiệu lệnh, lập tức bước ra khỏi hàng, mặc dù người cần bắt chính là đồng đội đồng sinh cộng tử với bọn hắn, nhưng cũng không dám trì hoãn, nhìn nhau và bước lên trước, nửa nâng nửa khống chế liền mang ta đi ra ngoài.
Đúng vậy, giống như mỗi nữ chính tử sĩ số khổ đều có một nam phụ thanh mai trúc mã. Ở trong tiểu thuyết này của chúng ta, Thập Tứ chính là nam phụ này.
Ta cũng không biết nguyên nhân là gì, có lẽ là do khí chất của ta quá mức bình dị gần gũi đi. Chỉ mới xuyên đến có mấy ngày thôi, bằng hữu đã cả gan uyển chuyển thổ lộ với ta rồi.
Không phải ta nói, mà cái xếp hạng này của ngươi, nó cũng là điềm xấu nha, nếu không thể đem cái số mười ở đằng trước xóa đi, ngươi làm sao có thể thượng vị được?
Nam phụ mà, trên cơ bản đều sẽ có hai đặc điểm, đó là thâm tình và uất ức.
Cũng không có biện pháp nào hết, đều có cổ trùng nuôi dưỡng bên trong, ai lại dám cả gan mặc cả với chủ nhân kia chứ?
Nhưng hắn có tâm nô tài, còn ta thì không, vậy nên tam quan khác biệt, không thể mạnh mẽ cắt đứt, làm bằng hữu thì có thể, còn những chuyện khác thì quên đi, ta uyển chuyển nhưng lại kiên quyết cự tuyệt hắn.
Nhưng mà người này tính tình cũng thật tốt, nữ chính trong nguyên tác mặc dù đã từng bồi ngủ vương gia nhưng hắn cũng không chỉ để tâm một chút, rồi cũng không hề nói gì. Ta uyển chuyển cự tuyệt hắn, hắn cũng không để trong lòng, vẫn đối xử với ta vô cùng tốt.
Lúc này, hắn phát hiện tư thế của ta lúc bước đi có chút dị thường, liền cúi đầu xem xét, liền phát hiện phía trong vạt áo đen trên bụng ta có vết máu mơ hồ.
Đúng vậy, lúc ta cầm chủy thủ cũng không thực sự muốn đâm vào, kết quả khi Triệu Uyên đến ngăn cản ta, hắn không khống chế sức lực, ngược lại đem mũi nhọn của chủy thủ đâm vào trong bụng ta nửa tấc, ta hoài nghi là hắn cố ý, đáng tiếc rằng ta không có chứng cứ.
“Ngươi sao rồi? Có bị thương nặng lắm không?” Vừa mới bước ra khỏi cửa, Thập Tứ liền thì thầm bên tai ta.
“Chút nữa ngươi mang đến giúp ta hòm thuốc nhỏ.”
Hắn vừa nghe đã hiểu ngay, cũng không nhiều lời thêm nữa, cùng với lão Bát đưa ta đến địa lao, khóa cửa lại liền phi thân chạy về phía phòng của ta.
Địa lao dường như cũng nằm ở góc đông bắc của vương phủ, không biết từ đây đến chỗ đại mỹ nhân là bao xa. Cả căn phòng sơn tối tăm, chỉ có một ngọn đuốc trên tường lập lòe ánh sáng lúc mờ lúc tỏ.
Tiếp nhận hòm thuốc Thập Tứ đưa tới, ta cảm kích cầm tay hắn lắc lắc rồi lại buông xuống, hắn xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, chỉ nói rằng nếu có chuyện gì thì có thể phát tín hiệu gọi hắn đến, cũng đừng có chọc vương gia sinh khí thêm nữa đỡ phải chịu tội, rồi rời đi.
Hài tử à, chỉ cần thấy câu nói cuối cùng kia của ngươi là đã biết ngươi không có mệnh nam chính rồi.
Ta bất đắc dĩ lắc đầu, rồi cởi quần áo, bắt đầu xem xét miệng vết thương của mình.
Cái gì? Ngươi hỏi ta có đau hay không à?
Có thể không đau sao? Chẳng qua là sau khi xuyên đến đây ta đã phải liên tục bị thương, thành ra đã quen bị đau rồi.
Còn nữa, tử sĩ từ nhỏ đã được cho uống thuốc, mỗi kẻ mặc dù đều không thông minh cho lắm, nhưng khả năng nhịn đau cũng tốt hơn so với người bình thường, nếu như so với ta trước kia, chỉ cần lúc chủy thủ này đâm xuống ta đã có thể chết ngay lúc đó luôn rồi.
Vết thương đại khái dài khoảng nửa tấc, sâu nửa tấc, máu chảy ồ ạt, da thịt bật cả ra ngoài.
Má nó chứ, phải khâu vết thương rồi!
Ta run rẩy lấy từ trong hòm thuốc ra một cái kim cong cong, dùng cái kẹp kẹp lấy rồi hơ qua bên trên ngọn đuốc, luồn vào một sợi tơ, cắn lên một miếng vải trắng, dùng bông tẩm rượu mạnh rồi lau sạch xung quanh miệng vết thương, nghiến răng nghiến lợi đâm xuống phần thịt bên cạnh vết thương đó.
Trong mấy bộ phim điện ảnh truyền hình đều thấy dùng kim may để khâu vết thương trên da thịt, cái này chỉ là nói nhảm mà thôi. Kim thẳng đâm vào thì dễ, nhưng làm thế nào để xuyên qua phía bên kia? Hay là trực tiếp đem người đâm thủng? Bộ đang khâu đế giày à?
Thầy thuốc bình thường muốn khâu vết thương đều là dùng kim cong, hình bán nguyệt.
Thứ này phi thường khó cầm, cho dù khâu trên mảnh vải cũng vô cùng tốn sức nói gì đến da thịt của mình. Mặc dù khối thân thể này của ta không sợ đau, nhưng cũng đau đến không chịu nổi, đôi tay của ta run rẩy, tàn nhẫn hung ác đâm thẳng vào, nhưng mới được một nửa mà mồ hôi đã ướt đẫm quần áo.
Ta thở hổn hển, cả người giống như vừa được vớt ra từ trong đầm nước, ta lau mồ hôi và nước mắt ở trên mặt, loay hoay tìm đầu kim và mũi chỉ, mày mò một hồi lâu mới tìm được đầu mũi kim, dùng hết khí lực toàn thân mới có thể đem toàn bộ kim đẩy đi vào.
Chỉ trong nháy mắt khi kim đâm qua da thịt, ta kém chút nữa đem vải trắng trong miệng cắn nát, kêu lên một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất.
Từng chút từng chút một lại rút kim ra, thắt dây chỉ, máu tươi đã tràn đầy trong khoang miệng, lợi tựa hồ bị ta cắn đến xuất huyết.
Trước mắt tối đen, dường như ta đã hôn mê một lúc. Sau khi tỉnh lại, ta chỉ cảm thấy trên người nhớp nháp dinh dính, phi thường khó chịu. Bên người có đặt một chút thức ăn và nước uống, còn có quần áo để tắm rửa – Không cần phải nói, đó chính là bút tích của Thập tứ của chúng ta.
Ta đứng lên, uống một chút nước, ăn một chút thức ăn để bổ sung thể lực, sau đó đưa tay bắt đầu cởi quần áo.
Một thân áo quần đang mặc trên người đã dính đầy máu, không muốn mặc nữa.
Kết quả ta vừa mới xốc áo ngoài ra, lộ ra một vạt eo bên trong, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng ho.
Ai đó?
Danh sách chương