Bước ra khỏi bảo tàng mỹ thuật, Giang Dữ Miên không lập tức quay về khách sạn mà đến một nhà hàng Trung Quốc. Morrison biết cậu muốn tham gia buổi đấu giá nên giới thiệu cho cậu một người đại diện.
Món ăn của nhà hàng này mang đậm hương vị địa phương. Người đại diện ăn uống ngon lành.
Có một món súp nấm kết hợp giữa ẩm thực Trung – Tây, hương vị gần giống súp kem nấm, nhưng nguyên liệu lại mang hơi hướng Trung Hoa. Giang Dữ Miên nếm thử một miếng rồi đặt thìa xuống, bắt đầu nhớ món súp nấm của Lâm đại phu. Nói chính xác thì món của Lâm Hạc Thư là súp nấm hương, cách làm đơn giản, ngay cả nấm cũng là do anh tự trồng.
Lẽ thường thì nấm tự trồng và nấm mua về không khác nhau về hương vị, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta muốn ăn thêm một chút. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cậu đưa tay ra định múc thêm súp nấm.
Người đại diện thấy cậu thích món này liền nhân cơ hội khen ngợi ẩm thực Trung Hoa, vòng vo một hồi lâu mới vào đề chính: “Giang tiên sinh, tôi nghe nói trước đó ngài đã đến câu lạc bộ EL.”
Ủy thác đấu giá không phải chuyện hiếm gặp, thông thường bên ủy thác và bên được ủy thác cần phải ký kết giấy chứng nhận ủy thác trước. Ngoài ra, bên được ủy thác cũng sẽ tiến hành thẩm định tài sản, giống như hiện tại.
“Đến đó bán xe.” Giang Dữ Miên dựa lưng vào ghế, nói thẳng ra điều mà người đại diện chưa kịp nói. Hôm đó cậu đến đó, việc tham gia đấu giá chỉ là ý định nhất thời, chủ yếu vẫn là bán xe, nên cũng không có tâm trạng bị người khác nghi ngờ về tình trạng tài chính. “Tôi chuẩn bị về nước định cư, tiện thể xử lý luôn tài sản ở đây.”
Người đại diện còn muốn hỏi thêm, Giang Dữ Miên không đến mức vì những câu hỏi này mà tức giận, nhưng cũng không muốn quanh co ở đây nữa, bèn gõ nhẹ lên mặt bàn, nói thẳng: “Ferris tiên sinh, tôi cũng sẽ có mặt tại buổi đấu giá, tôi chỉ cần một người am hiểu về quy trình đấu giá để thay tôi ra giá vào thời điểm thích hợp nhất.”
“Tiền bảo chứng do tôi đóng, thanh toán trực tiếp vào tài khoản của tôi.”
“Morrison giới thiệu cho tôi là anh, không phải công ty của anh.”
Kiểu thuê mướn cá nhân mà không thông qua công ty như thế này không có rủi ro gì, người đại diện cầu còn không được, lập tức tỏ vẻ hiểu ý: “Vâng, đấu giá thường phải giơ bảng rất nhiều lần, tôi có thể làm thay ngài.”
“Hợp tác vui vẻ, Giang tiên sinh.”
Giang Dữ Miên gật đầu.
Tuy nhiên, đến ngày diễn ra buổi đấu giá, Giang thiếu gia lại không hề vui vẻ.
Món đồ đầu tiên được đưa ra đấu giá là một cặp ngọc trai Nam Dương có đường kính lên đến 20mm. Giang Dữ Miên đã xem qua buổi trưng bày trước đó nên trong lòng nắm rõ phẩm chất của cặp ngọc trai. Người đại diện dưới sự ra hiệu của cậu giơ bảng tượng trưng, sau khi giá vượt quá 50.000 euro thì dừng lại. Cuối cùng, cặp ngọc trai được bán với giá 120.000 euro.
Người đại diện nhún vai: “Có vẻ như bầu không khí tối nay sẽ rất sôi nổi, có lẽ sẽ có kỷ lục mới được thiết lập.”
Nói “bầu không khí sôi nổi” chỉ là cách nói giảm nói tránh. Cặp ngọc trai này có màu vàng đậm, tròn đều không tì vết, hiếm có là còn là một cặp, nhưng dù vậy thì mức giá này cũng đã cao hơn giá thị trường hiện tại.
Người đại diện vừa nói vừa chú ý quan sát biểu cảm của Giang Dữ Miên. Cậu có vẻ không vui – không liên quan gì đến giá cả, mà là từ lúc vào đây cậu đã không vui rồi, phần lớn sự chú ý cũng không đặt ở trong hội trường mà là trên điện thoại.
Thông thường những buổi đấu giá lớn như thế này đều được tổ chức vào buổi tối, lần này cũng không ngoại lệ. Lo lắng buổi tối kết thúc thì bên đó đã là nửa đêm, buổi chiều Giang Dữ Miên có gọi điện thoại cho Lâm Hạc Thư nhưng không được.
Hai ngày nay cậu có rất nhiều việc, vừa phải xử lý tài sản, vừa phải dành nhiều thời gian ở xưởng vẽ, mỗi ngày thời gian nói chuyện với Morrison còn nhiều hơn cả Lâm Hạc Thư. Tối hôm qua vì trao đổi công việc với Morrison nên bỏ lỡ thời gian gọi điện, sáng nay cậu ngủ quên nên lỡ mất cuộc gọi đến.
Buổi chiều lại không gọi được.
Liên tục bỏ lỡ khiến người ta bực bội.
Giang Dữ Miên lại liếc nhìn đồng hồ, không có phản ứng gì đặc biệt với lời nói của người đại diện, đợi hắn nói xong mấy giây mới lên tiếng: “Ưu tiên viên kim cương đỏ.”
Thứ tự đấu giá được sắp xếp theo giá ước tính từ thấp đến cao, càng về sau giá càng cao. Viên kim cương đỏ được xếp ở vị trí thứ ba từ cuối cùng. Giang Dữ Miên không nhìn điện thoại nữa, trong lúc chờ đợi đã mua một viên ngọc lục bảo 14,72 carat.
Viên kim cương đỏ đó so với những viên kim cương khác thì không tính là lớn, chưa đến một carat, nhưng màu sắc rất đẹp, không pha chút sắc tím hay cam nào, là màu đỏ cực kỳ tinh khiết. Loại kim cương đỏ như vậy, trên toàn thế giới đều vô cùng khan hiếm, cho dù là để sưu tầm, đầu tư hay làm quà tặng thì nó đều vô cùng hấp dẫn.
Giá khởi điểm là một triệu euro, mỗi lần tăng giá tối thiểu là một vạn, cũng không tính là cao, nhưng miệng lưỡi của người đấu giá gần như không theo kịp tốc độ ra giá, chỉ trong vòng bốn phút ngắn ngủi, giá đã tăng gấp đôi. Khi người đấu giá hô lên hai triệu euro, tần suất cạnh tranh mới bắt đầu giảm xuống, người ra giá cũng đổi một lượt khác, người đại diện bắt đầu giơ bảng.
Tin nhắn của Lâm đại phu cũng đến vào lúc này: “Đang trực, không nghe máy được.”
Giang Dữ Miên mới nhớ ra tối nay anh trực đêm, thời gian cậu gọi điện đúng lúc là lúc bận rộn nhất, nhưng Giang thiếu gia sẽ không thừa nhận đây là lỗi của mình, hờ hững trả lời một chữ: “Ồ.”
Hoàn toàn không nghĩ đến, hai lần trước vì cậu mà bỏ lỡ cuộc gọi, Lâm đại phu đã bao dung tha thứ cho cậu như thế nào.
May mà Lâm đại phu luôn thực hiện đạo quân tử, không chỉ khoan đại với người mà còn nghiêm khắc với bản thân: “Xin lỗi.”
Giang Dữ Miên đổi tư thế ngồi, trên mặt mang theo ý cười, nhưng tin nhắn gửi đi lại là: “Xin lỗi là xong chuyện à?”
Hiếm khi gặp được lúc Lâm đại phu nói xin lỗi, Giang thiếu gia nắm được điểm yếu liền bắt đầu làm giá. Lâm Hạc Thư cũng rất phối hợp: “Vậy em muốn thế nào?”
Giang Dữ Miên tranh thủ liếc nhìn cuộc cạnh tranh ngày càng gay cấn bên kia, cứ theo đà này, sau khi mua viên kim cương đỏ thì số tiền mặt cậu đang có e là không đủ để đấu giá viên kim cương lớn ở vị trí áp chót. Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Còn tiền không?”
Người khác hỏi câu này phần lớn là muốn mở miệng xin tiền, nhưng Giang Dữ Miên thì không thiếu tiền, vì vậy Lâm Hạc Thư bèn hỏi lại: “Sao thế?”
Giang Dữ Miên nhìn con số trên màn hình điện tử không ngừng nhảy lên, đã gần đến mức giá mà bọn họ dự tính trước đó. Người đại diện nhìn về phía cậu, Giang Dữ Miên hất cằm, ra hiệu cho hắn tiếp tục. Bên này cậu tiếp tục gõ chữ giải thích: “Muốn mua ít đồ.”
Hóa ra là muốn xin tiền thật.
Lâm Hạc Thư lần đầu tiên nghe thấy Giang thiếu gia mở miệng xin tiền. Nói theo lý mà nói, số tiền mà Giang Dữ Miên thiếu cũng không phải là anh có thể đưa được, nhưng anh không hỏi nhiều: “Chờ chút.”
Một lát sau, Lâm Hạc Thư chuyển cho cậu một khoản tiền, sáu con số, số nào cũng khác nhau.
Ban đầu Giang Dữ Miên còn tưởng rằng mình sẽ nhận được con số 520 hoặc những con số có ý nghĩa đặc biệt nào đó, không ngờ lại nhiều như vậy, lại còn là một dãy số không theo quy luật như thế, nhất thời không quan tâm đến cuộc đấu giá nữa, nảy sinh một suy đoán gần như vô lý: “Anh sẽ không phải là chuyển hết tiền cho em đấy chứ?”
Lâm Hạc Thư: “Không có.”
Câu nói này có vẻ không đáng tin cho lắm. Giang Dữ Miên gõ mấy chữ rồi lại xóa, gõ mấy chữ rồi lại xóa, cậu cũng không biết mình muốn nói gì, cuối cùng hỏi: “Vậy anh ăn gì?”
Lâm Hạc Thư: “Để dành hai trăm mua thức ăn, cũng có thể ăn ở canteen, cần gấp thì dùng thẻ tín dụng, ngày kia lĩnh lương, tiền thưởng cuối năm cũng sắp có rồi.”
Lâm Hạc Thư: “Không cần lo lắng.”
Giang Dữ Miên gần như có thể hình dung ra dáng vẻ điềm tĩnh của anh khi nói ra những lời này, không biết nên nói anh quá thật thà hay là quá thông minh.
Lâm Hạc Thư có thể không hỏi một câu nào mà móc hết tiền trong tài khoản đưa cho cậu, tất nhiên là bởi vì bản thân anh đủ tự tin, yêu ai thì tiền của người đó cũng là điều đương nhiên.
Lâm Hạc Thư đương nhiên không phải kẻ ngốc, anh rất biết cách.
Trước khi chuyển không hỏi cần bao nhiêu, sau khi chuyển cũng không hỏi đủ chưa, anh nhất định biết rằng đối với cậu, hai mươi mấy vạn tệ này có khi còn chưa đủ tiền một bữa ăn, nhưng điều đó không ngăn cản anh dùng cách này để bày tỏ.
Cũng không ngăn cản được việc Giang Dữ Miên cảm thấy vui vì điều đó.
Người đại diện liên tục nhìn sang, Giang Dữ Miên cuối cùng cũng chịu bỏ điện thoại xuống, giá trị trên bảng hiển thị đã vượt qua kỷ lục cao nhất trước đây của những viên kim cương cùng loại. Người đại diện nghiêm mặt, một lần nữa xác nhận với cậu: “Giang tiên sinh, giá cuối cùng chắc chắn sẽ cao hơn so với mức giá mà chúng ta dự tính.”
Giang Dữ Miên mỉm cười, biểu cảm khác hẳn so với lúc mới bước vào, rút bút viết một dãy số: “Không cần căng thẳng, quy đổi ra nhân dân tệ, cộng thêm cái đuôi nhỏ này nữa.”
Buổi đấu giá quy định mức tăng giá tối thiểu, nhưng không giới hạn số tiền cụ thể được phép tăng. Thông thường để thuận tiện, đa số mọi người sẽ giữ nguyên con số chẵn, rất hiếm khi thấy có người ra giá chính xác đến hai chữ số thập phân như vậy.
Sau khi người đấu giá đọc to dãy số này, cuộc cạnh tranh trên sàn đấu giá thậm chí còn dừng lại một lúc. Màn hình hiển thị giá điện tử có đơn vị tiền tệ của nhiều quốc gia, chỉ có nhân dân tệ là vẫn là số chẵn.
Người đấu giá nhìn về phía Giang Dữ Miên, cười nói: “Xem ra con số này có ý nghĩa đặc biệt đối với Giang tiên sinh.”
Trong hội trường vang lên tiếng cười thiện ý, người đấu giá nhân cơ hội hỏi: “Còn ai ra giá nữa không?”
Phiên đấu giá tiếp tục, bất kể người khác ra giá bao nhiêu, Giang Dữ Miên vẫn không thay đổi, con số chính xác đến hai chữ số thập phân được thốt ra từ miệng người đấu giá hết lần này đến lần khác, lần cuối cùng kèm theo tiếng “bộp” trầm đục, cây búa gõ xuống: “Chúc mừng Giang tiên sinh!”
Ông ta quay người lại nhìn màn hình điện tử, dùng con số nguyên duy nhất thông báo lại một lần nữa: “Với giá 40.273.685RMB xin chúc mừng vị khách đã giành được món đồ thứ 29 của buổi đấu giá hôm nay, viên kim cương đỏ đến từ mỏ Argyle.”
Mặc dù vượt quá mức giá dự kiến gần 30%, nhưng dù sao cũng đã đấu giá thành công, người đại diện thở phào nhẹ nhõm, hỏi cậu: “Con số này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
“Không có ý nghĩa gì cả.” Giang Dữ Miên bưng ly champagne bên cạnh lên, cười vô cùng vui vẻ, “Chỉ là vét sạch túi tiền của bạn trai thôi.”
Cũm sương sương 140.443.231.380,27 vnđ thui
Món ăn của nhà hàng này mang đậm hương vị địa phương. Người đại diện ăn uống ngon lành.
Có một món súp nấm kết hợp giữa ẩm thực Trung – Tây, hương vị gần giống súp kem nấm, nhưng nguyên liệu lại mang hơi hướng Trung Hoa. Giang Dữ Miên nếm thử một miếng rồi đặt thìa xuống, bắt đầu nhớ món súp nấm của Lâm đại phu. Nói chính xác thì món của Lâm Hạc Thư là súp nấm hương, cách làm đơn giản, ngay cả nấm cũng là do anh tự trồng.
Lẽ thường thì nấm tự trồng và nấm mua về không khác nhau về hương vị, nhưng không hiểu sao lại khiến người ta muốn ăn thêm một chút. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến cậu đưa tay ra định múc thêm súp nấm.
Người đại diện thấy cậu thích món này liền nhân cơ hội khen ngợi ẩm thực Trung Hoa, vòng vo một hồi lâu mới vào đề chính: “Giang tiên sinh, tôi nghe nói trước đó ngài đã đến câu lạc bộ EL.”
Ủy thác đấu giá không phải chuyện hiếm gặp, thông thường bên ủy thác và bên được ủy thác cần phải ký kết giấy chứng nhận ủy thác trước. Ngoài ra, bên được ủy thác cũng sẽ tiến hành thẩm định tài sản, giống như hiện tại.
“Đến đó bán xe.” Giang Dữ Miên dựa lưng vào ghế, nói thẳng ra điều mà người đại diện chưa kịp nói. Hôm đó cậu đến đó, việc tham gia đấu giá chỉ là ý định nhất thời, chủ yếu vẫn là bán xe, nên cũng không có tâm trạng bị người khác nghi ngờ về tình trạng tài chính. “Tôi chuẩn bị về nước định cư, tiện thể xử lý luôn tài sản ở đây.”
Người đại diện còn muốn hỏi thêm, Giang Dữ Miên không đến mức vì những câu hỏi này mà tức giận, nhưng cũng không muốn quanh co ở đây nữa, bèn gõ nhẹ lên mặt bàn, nói thẳng: “Ferris tiên sinh, tôi cũng sẽ có mặt tại buổi đấu giá, tôi chỉ cần một người am hiểu về quy trình đấu giá để thay tôi ra giá vào thời điểm thích hợp nhất.”
“Tiền bảo chứng do tôi đóng, thanh toán trực tiếp vào tài khoản của tôi.”
“Morrison giới thiệu cho tôi là anh, không phải công ty của anh.”
Kiểu thuê mướn cá nhân mà không thông qua công ty như thế này không có rủi ro gì, người đại diện cầu còn không được, lập tức tỏ vẻ hiểu ý: “Vâng, đấu giá thường phải giơ bảng rất nhiều lần, tôi có thể làm thay ngài.”
“Hợp tác vui vẻ, Giang tiên sinh.”
Giang Dữ Miên gật đầu.
Tuy nhiên, đến ngày diễn ra buổi đấu giá, Giang thiếu gia lại không hề vui vẻ.
Món đồ đầu tiên được đưa ra đấu giá là một cặp ngọc trai Nam Dương có đường kính lên đến 20mm. Giang Dữ Miên đã xem qua buổi trưng bày trước đó nên trong lòng nắm rõ phẩm chất của cặp ngọc trai. Người đại diện dưới sự ra hiệu của cậu giơ bảng tượng trưng, sau khi giá vượt quá 50.000 euro thì dừng lại. Cuối cùng, cặp ngọc trai được bán với giá 120.000 euro.
Người đại diện nhún vai: “Có vẻ như bầu không khí tối nay sẽ rất sôi nổi, có lẽ sẽ có kỷ lục mới được thiết lập.”
Nói “bầu không khí sôi nổi” chỉ là cách nói giảm nói tránh. Cặp ngọc trai này có màu vàng đậm, tròn đều không tì vết, hiếm có là còn là một cặp, nhưng dù vậy thì mức giá này cũng đã cao hơn giá thị trường hiện tại.
Người đại diện vừa nói vừa chú ý quan sát biểu cảm của Giang Dữ Miên. Cậu có vẻ không vui – không liên quan gì đến giá cả, mà là từ lúc vào đây cậu đã không vui rồi, phần lớn sự chú ý cũng không đặt ở trong hội trường mà là trên điện thoại.
Thông thường những buổi đấu giá lớn như thế này đều được tổ chức vào buổi tối, lần này cũng không ngoại lệ. Lo lắng buổi tối kết thúc thì bên đó đã là nửa đêm, buổi chiều Giang Dữ Miên có gọi điện thoại cho Lâm Hạc Thư nhưng không được.
Hai ngày nay cậu có rất nhiều việc, vừa phải xử lý tài sản, vừa phải dành nhiều thời gian ở xưởng vẽ, mỗi ngày thời gian nói chuyện với Morrison còn nhiều hơn cả Lâm Hạc Thư. Tối hôm qua vì trao đổi công việc với Morrison nên bỏ lỡ thời gian gọi điện, sáng nay cậu ngủ quên nên lỡ mất cuộc gọi đến.
Buổi chiều lại không gọi được.
Liên tục bỏ lỡ khiến người ta bực bội.
Giang Dữ Miên lại liếc nhìn đồng hồ, không có phản ứng gì đặc biệt với lời nói của người đại diện, đợi hắn nói xong mấy giây mới lên tiếng: “Ưu tiên viên kim cương đỏ.”
Thứ tự đấu giá được sắp xếp theo giá ước tính từ thấp đến cao, càng về sau giá càng cao. Viên kim cương đỏ được xếp ở vị trí thứ ba từ cuối cùng. Giang Dữ Miên không nhìn điện thoại nữa, trong lúc chờ đợi đã mua một viên ngọc lục bảo 14,72 carat.
Viên kim cương đỏ đó so với những viên kim cương khác thì không tính là lớn, chưa đến một carat, nhưng màu sắc rất đẹp, không pha chút sắc tím hay cam nào, là màu đỏ cực kỳ tinh khiết. Loại kim cương đỏ như vậy, trên toàn thế giới đều vô cùng khan hiếm, cho dù là để sưu tầm, đầu tư hay làm quà tặng thì nó đều vô cùng hấp dẫn.
Giá khởi điểm là một triệu euro, mỗi lần tăng giá tối thiểu là một vạn, cũng không tính là cao, nhưng miệng lưỡi của người đấu giá gần như không theo kịp tốc độ ra giá, chỉ trong vòng bốn phút ngắn ngủi, giá đã tăng gấp đôi. Khi người đấu giá hô lên hai triệu euro, tần suất cạnh tranh mới bắt đầu giảm xuống, người ra giá cũng đổi một lượt khác, người đại diện bắt đầu giơ bảng.
Tin nhắn của Lâm đại phu cũng đến vào lúc này: “Đang trực, không nghe máy được.”
Giang Dữ Miên mới nhớ ra tối nay anh trực đêm, thời gian cậu gọi điện đúng lúc là lúc bận rộn nhất, nhưng Giang thiếu gia sẽ không thừa nhận đây là lỗi của mình, hờ hững trả lời một chữ: “Ồ.”
Hoàn toàn không nghĩ đến, hai lần trước vì cậu mà bỏ lỡ cuộc gọi, Lâm đại phu đã bao dung tha thứ cho cậu như thế nào.
May mà Lâm đại phu luôn thực hiện đạo quân tử, không chỉ khoan đại với người mà còn nghiêm khắc với bản thân: “Xin lỗi.”
Giang Dữ Miên đổi tư thế ngồi, trên mặt mang theo ý cười, nhưng tin nhắn gửi đi lại là: “Xin lỗi là xong chuyện à?”
Hiếm khi gặp được lúc Lâm đại phu nói xin lỗi, Giang thiếu gia nắm được điểm yếu liền bắt đầu làm giá. Lâm Hạc Thư cũng rất phối hợp: “Vậy em muốn thế nào?”
Giang Dữ Miên tranh thủ liếc nhìn cuộc cạnh tranh ngày càng gay cấn bên kia, cứ theo đà này, sau khi mua viên kim cương đỏ thì số tiền mặt cậu đang có e là không đủ để đấu giá viên kim cương lớn ở vị trí áp chót. Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Còn tiền không?”
Người khác hỏi câu này phần lớn là muốn mở miệng xin tiền, nhưng Giang Dữ Miên thì không thiếu tiền, vì vậy Lâm Hạc Thư bèn hỏi lại: “Sao thế?”
Giang Dữ Miên nhìn con số trên màn hình điện tử không ngừng nhảy lên, đã gần đến mức giá mà bọn họ dự tính trước đó. Người đại diện nhìn về phía cậu, Giang Dữ Miên hất cằm, ra hiệu cho hắn tiếp tục. Bên này cậu tiếp tục gõ chữ giải thích: “Muốn mua ít đồ.”
Hóa ra là muốn xin tiền thật.
Lâm Hạc Thư lần đầu tiên nghe thấy Giang thiếu gia mở miệng xin tiền. Nói theo lý mà nói, số tiền mà Giang Dữ Miên thiếu cũng không phải là anh có thể đưa được, nhưng anh không hỏi nhiều: “Chờ chút.”
Một lát sau, Lâm Hạc Thư chuyển cho cậu một khoản tiền, sáu con số, số nào cũng khác nhau.
Ban đầu Giang Dữ Miên còn tưởng rằng mình sẽ nhận được con số 520 hoặc những con số có ý nghĩa đặc biệt nào đó, không ngờ lại nhiều như vậy, lại còn là một dãy số không theo quy luật như thế, nhất thời không quan tâm đến cuộc đấu giá nữa, nảy sinh một suy đoán gần như vô lý: “Anh sẽ không phải là chuyển hết tiền cho em đấy chứ?”
Lâm Hạc Thư: “Không có.”
Câu nói này có vẻ không đáng tin cho lắm. Giang Dữ Miên gõ mấy chữ rồi lại xóa, gõ mấy chữ rồi lại xóa, cậu cũng không biết mình muốn nói gì, cuối cùng hỏi: “Vậy anh ăn gì?”
Lâm Hạc Thư: “Để dành hai trăm mua thức ăn, cũng có thể ăn ở canteen, cần gấp thì dùng thẻ tín dụng, ngày kia lĩnh lương, tiền thưởng cuối năm cũng sắp có rồi.”
Lâm Hạc Thư: “Không cần lo lắng.”
Giang Dữ Miên gần như có thể hình dung ra dáng vẻ điềm tĩnh của anh khi nói ra những lời này, không biết nên nói anh quá thật thà hay là quá thông minh.
Lâm Hạc Thư có thể không hỏi một câu nào mà móc hết tiền trong tài khoản đưa cho cậu, tất nhiên là bởi vì bản thân anh đủ tự tin, yêu ai thì tiền của người đó cũng là điều đương nhiên.
Lâm Hạc Thư đương nhiên không phải kẻ ngốc, anh rất biết cách.
Trước khi chuyển không hỏi cần bao nhiêu, sau khi chuyển cũng không hỏi đủ chưa, anh nhất định biết rằng đối với cậu, hai mươi mấy vạn tệ này có khi còn chưa đủ tiền một bữa ăn, nhưng điều đó không ngăn cản anh dùng cách này để bày tỏ.
Cũng không ngăn cản được việc Giang Dữ Miên cảm thấy vui vì điều đó.
Người đại diện liên tục nhìn sang, Giang Dữ Miên cuối cùng cũng chịu bỏ điện thoại xuống, giá trị trên bảng hiển thị đã vượt qua kỷ lục cao nhất trước đây của những viên kim cương cùng loại. Người đại diện nghiêm mặt, một lần nữa xác nhận với cậu: “Giang tiên sinh, giá cuối cùng chắc chắn sẽ cao hơn so với mức giá mà chúng ta dự tính.”
Giang Dữ Miên mỉm cười, biểu cảm khác hẳn so với lúc mới bước vào, rút bút viết một dãy số: “Không cần căng thẳng, quy đổi ra nhân dân tệ, cộng thêm cái đuôi nhỏ này nữa.”
Buổi đấu giá quy định mức tăng giá tối thiểu, nhưng không giới hạn số tiền cụ thể được phép tăng. Thông thường để thuận tiện, đa số mọi người sẽ giữ nguyên con số chẵn, rất hiếm khi thấy có người ra giá chính xác đến hai chữ số thập phân như vậy.
Sau khi người đấu giá đọc to dãy số này, cuộc cạnh tranh trên sàn đấu giá thậm chí còn dừng lại một lúc. Màn hình hiển thị giá điện tử có đơn vị tiền tệ của nhiều quốc gia, chỉ có nhân dân tệ là vẫn là số chẵn.
Người đấu giá nhìn về phía Giang Dữ Miên, cười nói: “Xem ra con số này có ý nghĩa đặc biệt đối với Giang tiên sinh.”
Trong hội trường vang lên tiếng cười thiện ý, người đấu giá nhân cơ hội hỏi: “Còn ai ra giá nữa không?”
Phiên đấu giá tiếp tục, bất kể người khác ra giá bao nhiêu, Giang Dữ Miên vẫn không thay đổi, con số chính xác đến hai chữ số thập phân được thốt ra từ miệng người đấu giá hết lần này đến lần khác, lần cuối cùng kèm theo tiếng “bộp” trầm đục, cây búa gõ xuống: “Chúc mừng Giang tiên sinh!”
Ông ta quay người lại nhìn màn hình điện tử, dùng con số nguyên duy nhất thông báo lại một lần nữa: “Với giá 40.273.685RMB xin chúc mừng vị khách đã giành được món đồ thứ 29 của buổi đấu giá hôm nay, viên kim cương đỏ đến từ mỏ Argyle.”
Mặc dù vượt quá mức giá dự kiến gần 30%, nhưng dù sao cũng đã đấu giá thành công, người đại diện thở phào nhẹ nhõm, hỏi cậu: “Con số này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
“Không có ý nghĩa gì cả.” Giang Dữ Miên bưng ly champagne bên cạnh lên, cười vô cùng vui vẻ, “Chỉ là vét sạch túi tiền của bạn trai thôi.”
Cũm sương sương 140.443.231.380,27 vnđ thui
Danh sách chương