Đại khái là do cô bị tủi thân cho nên nửa ngày sau đó, Úc Thanh cũng không có đi tìm cô nữa, ngay cả Irene cũng không có xuất hiện trước mặt cô.

Bởi vì được cấp trên chăm sóc đặc biệt cho nên trong văn phòng không có đồng nghiệp nào dám tới gây sự với cô, Ngụy Triêm Y cũng mừng rỡ nhẹ nhàng.

Lúc tan tầm, Triệu Diệu đột nhiên đứng trước bàn làm việc của cô, hắn trời sinh đã to lớn, làn da ngăm đen, lúc không nói lời nào thì có chút hung dữ, vừa mở miệng thì liền có một loại khí thế mạnh mẽ đáng sợ: “Cô Ngụy, Úc tiên sinh bảo tôi đưa cô về.”

Ngụy Triêm Y: “Vậy anh ấy thì sao?”

“Úc tiên sinh có rất nhiều tài xế.”

Bởi vì là vệ sĩ của Úc Thanh cho nên Triệu Diệu thường xuyên phải đi cùng anh, vì thế nhiệm vụ làm tài xế cũng là do hắn làm. Ngụy Triêm Y nghĩ, anh còn thuê cả vệ sĩ cơ mà, hóng gió còn có thể ho khù khụ, sợ là thân thể cũng không tốt đẹp gì.

“Vì sao lại muốn đưa tôi về?”

Triệu Diệu mắt nhìn thẳng, nói: “Là do Úc tiên sinh dặn dò.”

Ngụy Triêm Y đương nhiên là từ chối, nhưng Triệu Diệu lại cứ đứng đó không chịu đi, đám đồng nghiệp cũng bắt đầu nhìn chằm chằm tới.

Cô vốn định đi hỏi Úc Thanh, nhưng Irene lại nói với cô, Úc Thanh đang họp.

Irene cười nói: “Úc tổng thương cô, cô cứ ngoan ngoãn nghe lời đi, đàn ông ấy à, thích nhất là mèo nhỏ biết nghe lời.”

Mèo nhỏ?

Coi cô là sủng vật à? Anh không sợ con mèo nhỏ này biến thành mãnh hổ cạp cho anh một phát sao?

Ngụy Triêm Y thẹn thùng cười, ánh mắt Irene nhìn cô đầy thâm ý, chị ta làm việc ở Minh Tín nhiều năm như vậy rồi, dù cho có từng nghe nói Úc tổng thích kiểu con gái như vậy, nhưng thực tế lại chưa từng thấy anh mang theo ai ở bên cạnh cả.

Nói là chơi đùa thì cũng không hẳn, anh cơ hồ là ngày nào cũng hỏi về công việc của Ngụy Triêm Y, cũng như ở trong tối dạy dỗ một số nhân viên có ý đồ xấu với cô.

Ngụy Triêm Y, là người được anh che chở.

Trước mắt mà nói, trừ xinh đẹp ra, Irene chưa thể nhìn ra bất cứ phẩm chất đáng giá nào trên người cô có thể khiến cho Úc Thanh thích, có điều không phải đàn ông đều như vậy sao? Đều chỉ biết nhìn mặt, Úc tổng cũng là người bình thường, chẳng qua anh là chọn người đẹp nhất mà thôi.

Irene cũng cười rộ lên.

Ngụy Triêm Y có thể nhìn ra được vẻ nghiền ngẫm khinh thường cùng nồng đậm trào phúng trong mắt Irene, còn về đối tượng ấy à, đương nhiên là cô rồi.

Đáy lòng Ngụy Triêm Y cười lạnh.

“Chị Irene, cảm ơn chị, trong khoảng thời gian qua chị đã giúp đỡ em rất nhiều, em còn có một vấn đề muốn hỏi ạ.”

Irene ưu nhã nói: “Nói đi.”

“Con người của em rất ngốc, cũng không biết phải làm cách nào để có thể ở lại bên cạnh Úc tổng lâu thêm một chút, chị lớn tuổi rồi, nhất định là rất có kinh nghiệm, hy vọng có thời gian thì có thể dạy em một chút ạ.”

Tư thái ưu nhã của Irene đã hơi lung lay, sửng sốt hơn nửa ngày, chị ta thật sự không có nghe lầm chứ?

“… Tôi? Tuổi tôi lớn?”

Ngụy Triêm Y ra vẻ xin lỗi: “A không phải, em nói sai rồi, chị đừng để ý tới lời em nói, nhìn chị chắc cũng chỉ 38, nhiều nhất là 40 mà thôi. Em vẫn luôn rối rắm không biết gọi chị thì có quá thiếu tôn trọng hay không, hay là, em… gọi là dì đi?”

“Dì?” Irene nhịn không được tiến lên một bước, tiếng nói có chút bén nhọn, đúng là chị ta đã 30 tuổi, nhưng gương mặt này được bảo dưỡng rất khá, thoạt nhìn cũng chỉ 25, 26 mà thôi, tuy rằng so ra thì còn kém gương mặt trắng như trứng gà bóc của Ngụy Triêm Y, nhưng mà gọi là dì sao? Sao có thể chứ!

Chị ta cảm thấy cô chỉ dùng có một chữ thôi mà đã khiến huyết áp trong người chị ta nháy mắt liền dâng lên không ít, nhịn không được đỡ lấy cái bàn đè đè huyệt thái dương, điều chỉnh lại hô hấp.


Phụ nữ được chia làm hai loại, một loại có EQ và một loại không có EQ, thực rõ ràng, Ngụy Triêm Y thuộc về loại không có EQ, không chỉ không có EQ mà còn là một con ngốc hàng thật giá thật!

Cãi nhau với đóa hoa trắng ngu ngốc như vậy, là người bình thường đều sẽ tức tới điên, đã thế bạch liên kỹ nữ kia còn trưng ra cái biểu tình ngây ngô ngờ nghệch đó, đúng là tức nhân đôi!

Irene tức giận tới mức ngực đau âm ỉ, nhưng cũng biết rằng hiện tại Úc Thanh đang vô cùng có hứng thú với Ngụy Triêm Y, chị ta làm thư ký đặc biệt cho anh nhiều năm như vậy rồi, chưa từng chọc giận anh ở trên phương diện này bao giờ, hiển nhiên là sau này cũng sẽ không.

Ngụy Triêm Y ung dung nhìn Irene điều chỉnh hô hấp và biểu tình của mình, khóe môi cong lên cười.

Dùng tuổi tác để công kích một người phụ nữ là chuyện rất hèn hạ, rốt cuộc thì ai mà chả già đi, Ngụy Triêm Y vốn cũng không muốn mạo phạm chị ta, có điều cô lại không dễ để bị bắt nạt như thế.

Cô ôn nhu ngoan ngoãn với Úc Thanh là vì muốn hoàn thành công việc, không có nghĩa là cô sẽ phải đi lấy lòng tất cả mọi người xung quanh anh, vậy thì mệt chết cô rồi.

Bộ dáng con thỏ trắng nhỏ của Ngụy Triêm Y làm Irene nhìn tới trợn cả mắt, ôm chồng văn kiện dày cộp nhanh chóng rời đi.

Triệu Diệu ở bên ngoài văn phòng chờ Ngụy Triêm Y, cô thu dọn đồ đạc xong liền ra ngoài, hắn liền đi theo ở phía sau cô, cách một khoảng không xa không gần.

Xe Úc Thanh đỗ ở bên ngoài, cô nhìn thoáng qua.

Triệu Diệu mặt không cảm xúc mở cửa xe, Ngụy Triêm Y cũng không có từ chối nữa.

Trên xe chỉ có hai người bọn họ, Triệu Diệu an tĩnh lái xe, Ngụy Triêm Y nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, toàn bộ hành trình hai người không có bất cứ giao lưu gì.

Đến dưới lầu tiểu khu, Ngụy Triêm Y nói lời cảm ơn xong liền xuống xe, Tô Lăng đang dắt Lông Vàng nhìn thấy cô liền vẫy vẫy tay: “Cô…”

Nhìn thấy là xe của Úc Thanh, hai chữ “cô chủ” vốn bật ra khỏi miệng đột nhiên lại đổi thành: “Cô… nhóc đáng yêu ~”

Ngụy Triêm Y: “…”

Dù là người bình tĩnh như cô cũng thiếu chút nữa là bị cái xưng hô này làm cho buồn nôn, nhịn không được quay đầu lại xem Triệu Diệu, hắn vẫn mặt không cảm xúc như cũ, gật đầu với Ngụy Triêm Y xong liền lái xe rời đi.

Ngụy Triêm Y trừng Tô Lăng: “Cậu điên à?”

“Gọi quen rồi, thiếu chút nữa là bị lộ.”

“Nhưng mà cậu gọi tôi như thế thì càng khiến người khác hiểu lầm.”

Còn cái gì mà nhóc đáng yêu, sao không gọi luôn là con rùa đen* đi?

*Nguyên văn cả câu là thế này 还小可爱,怎么不叫小乌龟?, trong tiếng trung thì rùa đen (乌龟) còn có nghĩa là ngoại tình, mình cũng không hiểu lắm, chắc là một kiểu chơi chữ

Ngụy Triêm Y chậc một tiếng.

Cô ngừng một chút, lại như có gì đó suy tư nhìn về phía Triệu Diệu vừa rời đi, đột nhiên nghĩ ra một cách thúc đẩy mối quan hệ của cô và Úc Thanh, có điều cách này quá dễ lật xe*, phải suy xét cho cẩn thận.

*Lật xe (翻车): Ý chỉ việc sẽ gặp khó khăn, thất bại

Ăn cơm xong, cô không có cùng Tô Lăng dắt chó đi dạo mà lại trở về phòng ngẫm nghĩ.

Có lẽ là nghĩ quá nhập tâm, ban đêm liền mất ngủ.

Cô nằm ở trên giường trằn trọc qua lại, đột nhiên bật dậy, hạ quyết tâm bí quá hóa liều một lần!

Ngày hôm sau, Tô Lăng vừa mới mở cửa phòng ngủ ra liền nhìn thấy Ngụy Triêm Y đang đứng ở bên ngoài, hai tay ôm trước ngực tỉ mỉ đánh giá hắn.

“Cô chủ, cô làm sao thế?”


“Tô Lăng.”

“Vâng.”

Ngụy Triêm Y nghiêm túc nói: “Cậu tán tôi đi.”

Tô Lăng: “…”

Mạc Khả từ trong bếp ló đầu ra nhìn: “Triêm Triêm, có phải gần đây cô đói khát quá rồi không? Cô mở to mắt ra nhìn cho rõ đi, đó là Tô Lăng!”

“Tôi nói nghiêm túc đấy.”

Ngụy Triêm Y nhìn về phía Tô Lăng, ngoại hình của hắn không tệ, gần đây còn bởi vì hóa thân thành cậu ấm nhà giàu ẩn mình trong đám người Úc Kỳ mà cũng ra dáng ra hình phết, Ngụy Triêm Y cảm thấy hắn có thể đảm nhiệm nhiệm vụ quan trọng lần này.

Tâm tư của Úc Thanh quá phức tạp, là người khó chơi nhất từ khi cô làm thám tử tư cho tới nay, ứng phó với anh thực sự rất mệt mỏi, Ngụy Triêm Y muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ lần này càng nhanh càng tốt, để càng lâu sẽ càng dễ dàng bại lộ, như vậy thì cần phải có một chất xúc tác gay gắt tác động vào mối quan hệ của bọn mới được.

Cô muốn để Tô Lăng giả làm người đang tán tỉnh mình, hơn nữa còn phải để cho Úc Thanh biết chuyện này, vào thời điểm thích hợp cô sẽ đồng ý với lời theo đuổi của Tô Lăng, đoạn quan hệ này đương nhiên là giả, chỉ cần Úc Thanh cảm thấy là thật là đủ rồi.

Ngụy Triêm Y cũng nắm chắc được rằng Úc Thanh rất có hứng thú với cô, thế nhưng con mồi mà anh chưa bắt được đã bị thợ săn khác bắt trước, anh sẽ cam tâm sao? Anh sẽ buông tay sao?

Không, nhất định sẽ không.

Cô sẽ không lại chờ Úc Thanh giăng lưới, sau đó bản thân sẽ ngoan ngoãn nhảy vào bẫy nữa, cô chờ không kịp, cô muốn thúc giục anh đẩy nhanh kế hoạch, cô cần thiết phải có một lý do hợp lý để ở lại bên cạnh anh, phải làm cho anh thấy là do anh không từ thủ đoạn chứ không phải do cô hao tổn tâm cơ.

Cái cô muốn chính là Úc Thanh sẽ hoành đao đoạt ái*.

*Hoành đao đoạt ái: Chỉ hành động cầm ngang đao đoạt lấy tình yêu, ý là người thứ ba chen chân vào đoạt tình yêu của người khác

Sau khi Ngụy Triêm Y nói xong kế hoạch của mình, Tô Lăng với Mạc Khả câm nín một hồi lâu.

Mạc Khả: “Nếu cô đã không thể ở bên Úc Thanh lâu dài thì sẽ rất khó có thể điều tra được bí mật đằng sau bệnh tình của anh ta, bây giờ cô mới chỉ có thể ở bên anh ta lúc làm việc, hai người còn thỉnh thoảng mới gặp mặt một lần. Đúng là cách này khá được, nhưng lại mạo hiểm quá, cô xác định vẫn muốn làm như thế sao?”

Nhìn thế nào cũng thấy Úc Thanh không giống như kiểu đàn ông vì phụ nữ mà đánh mất nguyên tắc, con người của anh quá bình tĩnh mà.

Ngụy Triêm Y nhìn Tô Lăng: “Thế nào, cậu không dám?”

Tô Lăng trịnh trọng gật đầu: “Cô chủ bảo tôi làm cái gì, tôi sẽ làm cái đó!”

“Nói bi thương như thế làm gì chứ, có thành công hay không, hôm nay thử sẽ biết.”

***

Có điều cả ngày hôm nay Ngụy Triêm Y không nhìn thấy Úc Thanh ở công ty, nhưng ngược lại còn nhận được ánh mắt cực kỳ xem thường của Irene.

Cho tới khi tan tầm cô cũng không thấy được Úc Thanh, cô cũng không thể đi hỏi thăm Irene về hành tung của anh được, như vậy có vẻ thấy cô quá vội vàng.

Nhưng cho dù anh có ở công ty hay không thì màn kịch này cô vẫn phải diễn, ai mà biết được anh có như lần trước, ngồi ở chỗ nào giám thị cô hay không chứ?

Lại nói, cho dù không có thì cô phải gặp mặt Tô Lăng thật nhiều, như vậy thì chuyện cô được người ta theo đuổi mới có thể truyền tới tai anh được.

Hôm nay dựa theo hẹn trước, là Tô Lăng tới đón cô.


Hai người đã nhìn mặt nhau quen tới mốc cả ra rồi mà khi diễn nét xấu hổ bối rối như đôi tình nhân mới yêu vẫn mượt như sunsilk.

Tô Lăng giống như một quý công tử, nói chuyện với cô rất dịu dàng, Ngụy Triêm Y cúi đầu xấu hổ, ngay cả liếc hắn một cái cũng không dám, hai người đứng dưới lầu công ty trò chuyện một lúc mới sóng vai rời đi.

Ánh mắt Úc Thanh lãnh đạm nhìn, bỗng nhớ tới ngày hôm qua Triệu Diệu có nhắc một chuyện với anh, người đàn ông kia gọi cô là gì, nhóc đáng yêu?

Úc Thanh híp mắt, gỡ mắt kính xuống chà lau.

Ước chừng qua vài phút, trong xe an tĩnh đột nhiên vang lên thanh âm kính bị bóp vỡ vụn, ngón tay anh bị cắt ra một vệt máu.

Ánh mắt Úc Thanh u tĩnh chăm chú nhìn máu trên đầu ngón tay.

Triệu Diệu lên tiếng: “Tiên sinh?”

“Không sao.”

Úc Thanh dùng khăn tay lau đi, động tác ưu nhã thong thả lại ung dung: “Cũng không nghĩ tới có thể hay không, thật là cô nhóc tùy hứng.”

Triệu Diệu trầm mặc, Úc Thanh bảo hắn đưa Ngụy Triêm Y về nhà, đương nhiên cũng bảo hắn chú ý tới Ngụy Triêm Y.

Hắn trung thành lại tận tâm, tự nhiên có cái gì cũng đều báo cáo lại cho ông chủ, nhưng nhìn Úc Thanh thế này, cho dù đã quen với tâm tư quỷ dị của anh đi chăng nữa, Triệu Diệu vẫn nhịn không được lạnh cả sống lưng.

Trong lòng hắn rất rõ, Úc Thanh nổi giận rồi.

Úc Thanh đổi một cái mắt kính khác, mang lên: “Đi theo bọn họ.”

Sau khi rời khỏi công ty, Ngụy Triêm Y với Tô Lăng cũng không cần giả vờ nữa, hai người dạo một vòng xung quanh phố ăn vặt, mang một ít đồ ngon về cho Mạc Khả, sau đó liền quay trở về chung cư.

Cho tới khi đèn ở căn hộ của Ngụy Triêm Y sáng lên, đáy mắt Úc Thanh cũng đã phủ được một tầng khói mù, anh vốn dĩ là nên đau ở cái ngón tay mới bị kính cắt qua mới đúng.

Thế nhưng, tâm lý lại không quá thoải mái.

Đèn trong phòng cô sáng hồi lâu, cho tới tận đêm khuya mới tắt.

Úc Thanh nói: “Điều tra người kia.”

“Vâng.”

Trên đường trở về, Triệu Diệu liên tục nhìn Úc Thanh qua kính chiếu hậu, anh dựa lưng vào ghế sau, cả người ngồi đoan chính, hai chân giao nhau, ngón tay thon dài đặt ở trên đùi, hai mắt nhắm lại như đang dưỡng thần.

“Tiên sinh…”

Tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo của Úc Thanh vang lên: “Yên tâm, còn chưa có người nào có thể cướp đồ của tôi.”

Huống chi, chỉ là một người phụ nữ.

Ngụy Triêm Y cũng không biết Úc Thanh nghĩ gì, lên kế hoạch gì, cô ăn ngon ngủ ngon, ngày hôm sau lúc tới công ty, Irene đã đứng trước bàn làm việc của cô.

“Thư ký Ngụy, Úc tổng tìm cô.” Trong mắt chị ta cất giấu vài phần vui sướng khi thấy người khác gặp họa, tâm tình Úc tổng hôm nay vô cùng kém, chỉ sợ là đã mất đi hứng thú với đóa hoa trắng này rồi.

Ngụy Triêm Y đáp một tiếng rồi đi vào văn phòng tìm anh.

Trong văn phòng tổng giám đốc, điều hòa mở rất thấp, bên ngoài cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy toàn cảnh của Liêu Thành, các tòa cao ốc san sát nối tiếp nhau, ngay cả tầm nhìn cũng rộng hơn so với bất cứ nơi nào trong thành phố này.

Úc Thanh ngồi trước cửa sổ, nhẹ nhàng nâng mắt nhìn qua.

Ngụy Triêm Y ngẩn người.

Gương mặt này của anh quả thực rất đẹp, bất luận là đặt vào cái thời đại nào đi chăng nữa thì hoàn toàn xứng đáng với ba chữ “quý công tử”.

Anh mặc âu phục vừa người, đoan chính ngồi đó lại không có cảm giác cổ hủ, mắt kính che khuất một ít cảm xúc dưới đáy mắt, cũng vì thế mà ánh mắt của anh luôn có vẻ ôn hòa, cả người tỏa ra khí chất văn nhã nội liễm.

Úc Thanh hơi nhướng mày, để cô tùy ý đánh giá, cũng không có lên tiếng.


Ngụy Triêm Y rũ mắt: “Úc tổng tìm tôi có việc gì sao?”

“Đứng xa như vậy làm gì, qua đây.” Anh cười dịu dàng.

Ngụy Triêm Y tới gần anh, anh lại bảo cô ngồi xuống, Ngụy Triêm Y nghe lời làm theo.

Úc Thanh nhìn khoảng cách của hai người, “Sợ tôi sao? Rõ ràng lúc em ở bên hắn ta thì gần gũi như vậy cơ mà.”

Ngụy Triêm Y kinh ngạc ngẩng đầu.

Chẳng lẽ chuyện ngày hôm qua anh đều thấy hết rồi? Quả nhiên là có cho người giám thị cô!?

Cô làm ra vẻ hoang mang khó hiểu: “Úc tổng nói ai vậy?”

Cô lại như đột nhiên nhớ ra: “À, là anh ấy sao?”

Mặt Ngụy Triêm Y có hơi đỏ.

Úc Thanh nhìn chằm chằm vào hai má hồng hồng của cô, ngón tay gõ lên chỗ hôm qua bị kính cắt ra một vệt máu.

“Em thích hắn?”

Dưới thấu kính, ánh mắt anh sâu thẳm khó dò.

Ngụy Triêm Y cười, chậm rãi gật đầu.

Cằm bỗng nhiên bị anh bóp lấy, trên tay Úc Thanh dùng chút lực kéo cô tới gần mình, ôn nhu dạy dỗ: “Không ngoan chút nào, em hẳn là phải lắc đầu mới đúng, làm lại.”

Đồng tử Ngụy Triêm Y hơi dãn ra, kinh ngạc nhìn anh, dường như là lần đầu nhìn rõ được gương mặt thật của anh vậy, sợ tới mức hai tròng mắt lấp lánh ánh nước, ngay cả gật hay lắc cũng hoàn toàn bị ném ra sau đầu.

Úc Thanh biết mình dọa tới cô rồi.

Thật là không thể bị dọa mà.

Anh vô cùng kiên nhẫn thay cô xoa đi giọt nước mắt lăn xuống khỏi khóe mắt của cô, ôn nhu vuốt v e mái tóc dài của cô: “Triêm Triêm, như vậy mới đúng, phải biết sợ.”

Ngón tay bóp ở cằm cô vẫn không buông ra, thậm chí còn tăng thêm lực, anh ghé tới bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua có cùng hắn làm cái gì hay không?”

Ngụy Triêm Y kinh hoàng lắc đầu.

Anh cười, “Thế bây giờ, còn thích hắn chứ?”

Cô căng da đầu, đánh cược bản thân có thể sẽ bị vặn gãy cổ, Ngụy Triêm Y kiên định gật đầu, hơn nữa còn giả vờ là một đóa hoa trắng thà chết chứ không chịu khuất phục.

Thần sắc Úc Thanh quả nhiên trầm xuống.

Ngụy Triêm Y thiếu chút nữa là ngất, mẹ nó tên đàn ông chó này sao lại đáng sợ thế chứ? Anh ta sẽ không xử cô luôn đó chứ?

———-

Tác giả có lời muốn nói:

Đại long:??(◣д◢)?? Ta là đang nghiêm túc tức giận đó!

…..

Giải thích một chút: Tô Lăng không thích cô chủ, hai người chỉ là tình đồng chí cách mạng mà thôi!

Về chuyện mọi người suy đoán đại long yêu công chúa có phải là yêu thiết lập nhân vật của cô ấy hay không thì tôi xin trả lời…

Không phải nha!

Hắn là yêu toàn bộ tất cả những gì thuộc về cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện