Ngụy Triêm Y liều mạng muốn cướp lời nói đầu tiên để giải thích, đang tự hỏi xem nên nói thế nào để cứu vớt lại hình tượng của mình. Cô thử đứng thẳng người, nhưng dù có muốn giữ phong độ thỏa đáng thì đau đớn trên eo cũng làm cô nhịn không được lộ ra biểu tình thống khổ.

Úc Thanh đã đi tới.

“Anh làm gì, anh đừng có tới đây!” Ngụy tiểu đáng thương đỡ thắt lưng lui về sau, bước chân không tiện, hơn nữa trên eo đau nhức làm cô có hơi lảo đảo, “Anh đừng có bắt nạt thương binh nhá, tôi nói cho anh biết…”

Anh cúi người bế cô lên, tránh đi eo của cô, cánh tay anh vòng dưới mông cô, giống như tư thế ôm em bé, Ngụy Triêm Y duỗi tay chống lên vai anh, Úc Thanh ngước mắt, cười mà không nói.

Ngụy Triêm Y cân nhắc nụ cười này của anh, cứ cảm thấy phần nhiều là anh đang cười nhạo cô, cô bị ôm vào trong phòng ngủ.

Ngụy Triêm Y:?

“Vào phòng ngủ làm gì?”

“Hình như em bị trật eo rồi, cần nghỉ ngơi.”

Anh cẩn thận đặt cô lên giường, Úc Thanh cúi người muốn xem eo cô.

Ngụy Triêm Y nắm lấy tay anh: “Ê!”

Anh cười: “Anh xem một chút thôi, có đau hay không?”

“Vẫn ổn, anh cách xa tôi ra.”

Úc Thanh ngồi xuống bên cạnh cô: “Nhìn thấy anh lại sợ như vậy sao?”

Ngụy Triêm Y nằm lên giường, cuốn chăn trùm kín người: “Sao anh lại ở nhà tôi?”

“Giúp việc.”

“…”

“Anh là giúp việc của tôi?”

“Ừ.”

Ngụy Triêm Y châm chọc: “Úc tiên sinh đúng là âm hồn không tan, không chỗ nào không thấy bóng anh.”

Úc Thanh chỉ coi như đây là lời khích lệ, nhìn sườn mặt cô một lát, đứng dậy đi ra ngoài, không tới một lúc sau đã cầm thứ gì đó đi vào, Ngụy Triêm Y nhìn tay anh: “Làm gì?”

Úc Thanh: “Anh cho đá vào khăn lông, chườm lạnh, eo em sẽ tốt lên nhanh thôi.”

Ngụy Triêm Y không muốn cho anh chạm vào: “Không chườm.”

“Triêm Triêm, đừng quậy.”

“Vậy anh đưa đây, tôi tự đắp.”

Úc Thanh không nói một lời, ngồi xuống bên cạnh cô, xốc chăn cô lên, nhìn đường cong cô nằm ở trên giường, nhất thời đúng là không tìm thấy chỗ xuống tay.

Nhiệt độ trong mắt anh không bình thường, Ngụy Triêm Y quay đầu lại, liền thấy anh đang nhìn mình chằm chằm tới xuất thần, cô mất tự nhiên cầm cái gối ném lên mặt anh, “Đi ra ngoài.”

Bàn tay Úc Thanh nhẹ đặt lên eo cô, thân thể Ngụy Triêm Y cứng đờ.

“Như vậy hình như không có hiệu quả lắm, hay là, em cởi áo ra đi?”

Nghe xem! Nghe xem đây là tiếng người sao?

Cô ngược lại là bình tĩnh hơn chút, “Anh cảm thấy tôi sẽ cởi sao?”

Nằm ở trên giường, cô đã không còn cảm giác được đau đớn trên eo nữa, xem ra là không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi một ngày là tốt rồi.

Úc Thanh suy tư vài giây, dùng khăn lông bọc đá kia nhẹ nhàng đè lên bên ngoài váy ngủ của cô, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua quần áo dính ở trên làn da của cô.

“Vậy thế này đi.”

Ngụy Triêm Y không lên tiếng, an tĩnh nằm ở trên giường, thỉnh thoảng sẽ quay đầu nhìn Úc Thanh một cái, phòng ngừa anh làm ra hành động khác người gì, đến lúc đó cho dù cô là thương binh thì cũng phải quyết tâm chống lại thế lực tà ác kia mới được!

Úc Thanh rũ mi, đắp rất nghiêm túc, khóe môi nhàn nhạt cong lên, “Đừng lo, bây giờ anh sẽ không làm gì em hết.”

“Úc Thanh.”

“Hửm?”

Thanh âm anh trầm thấp, có chút khàn, lực đạo đắp trên eo cô không nặng không nhẹ.

Ngụy Triêm Y dựa vào gối đầu, nhìn chằm chằm đèn bàn đến xuất thần: “Vì sao anh cứ luôn xuất hiện trước mặt tôi vậy?”

Anh thật sự giảo hoạt, luôn vào lúc cô quyết tâm muốn quên anh đi thì anh lại xuất hiện. Ngụy Triêm Y không chỉ từng một lần suy nghĩ, là mưu kế, hay là kịch bản của anh, liệu cô có thể sẽ tiến vào cái bẫy của anh một lần nữa hay không, liệu cô có thể lọt xuống cái hố đó rồi lại không có đường lui hay không?

“Không phải.”

Ngụy Triêm Y hơi giật mình.

Cô cảm giác được thân thể anh hơi phủ xuống, hai tay chống ở hai bên eo cô, cùng với mùi trầm hương quen thuộc tới gần, nội liễm lại lộ ra vẻ cường thế, anh hôn rất nhạt, cực nhẹ cực nhẹ dừng ở trên sợi tóc đang xõa tung của cô.

“Không phải cái bẫy.”

Anh luôn hiểu cô như vậy, biết được suy nghĩ trong lòng cô.

“Em không biết, anh thích em tới mức nào đâu.”

Cô cũng hoàn toàn không biết, thật ra anh đã chủ mưu từ lâu.

Cái bẫy trước kia, nếu như lại tới một lần nữa, Úc Thanh vẫn sẽ lựa chọn làm như vậy, chỉ là nếu lại được quay lại một lần, anh sẽ không quá tự phụ nữa, sẽ không làm tổn thương cô.

“Triêm Triêm thích anh không?”

Ngụy Triêm Y an tĩnh không đáp.

Úc Thanh thở dài bên tai cô, “Anh biết em thích anh, nhưng mà không chịu tha thứ cho anh.”

“Không thích.”


“Thật sự không thích sao?”

“Không thích.”

Cô nhíu chặt mày, giống như đang giằng co, cô sẽ không thua ở trên đoạn tình cảm này, cô không cho phép bản thân lại vì một hai câu nói của anh mà lại giao trái tim cho anh, cô kiêu ngạo như vậy, sẽ không cho phép bản thân thỏa hiệp.

Nếu dễ dàng nhận thua như thế, vậy những chuyện đùa cợt trêu đùa cô lúc trước thì tính là cái gì chứ?

Úc Thanh ôm cô lên, rất cẩn thận để cô nằm trong ngực mình.

“Anh làm gì đấy?”

“Triêm Triêm.” Bàn tay Úc Thanh đặt trên eo cô, thỉnh thoảng sẽ đắp khăn lên chỗ bị thương của cô, “Có thể nhìn anh rồi nói không thích được không?”

“Anh đừng quá tưởng bở.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
4. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
=====================================

Ngụy Triêm Y nhìn anh chằm chằm, từng câu từng chữ nói: “Tôi không thích anh.”

“Lặp lại lần nữa.”

“Không thích anh.”

Úc Thanh ngược lại còn cười, anh vốn là giống như trời quang trăng sáng, lúc cười rộ lên thì lại thanh quý ôn nhã, một cái túi da tốt như thế này, sẽ khiến người ta bị mê hoặc, Ngụy Triêm Y nhanh chóng dời tầm mắt đi, vành tai lại đỏ bừng lên.

Úc Thanh ôm cô gần hơn một chút, “Kẻ lừa đảo, em thích anh.”

Ngụy Triêm Y: “…”

“Tai cũng đỏ rồi.”

Ngụy Triêm Y che tai lại.

Úc Thanh cười: “Che lại làm gì? Chột dạ?”

Vì thế cô lại buông xuống.

Úc Thanh: “Yêu đương được không? Triêm Bảo, yêu anh có được không?”

“Yêu em gái anh*.”

*Một câu chửi của người TQ

Úc Thanh: “Em không phải là em gái anh à?”

“…”

Mẹ nó.

Ngụy Triêm Y nhịn không được trợn mắt nhìn anh: “Anh cũng biết anh là anh trai trên danh nghĩa của tôi rồi, anh nhìn xem những chuyện anh làm bây giờ đi, đảm đương nổi hai chữ anh trai này sao?”

“Không đảm đương nổi.”

Anh biết mình bại hoại, lui cũng không thể lui, vì thế hướng dẫn từng bước: “Chỉ là anh trai trên danh nghĩa quăng tám cái sào cũng không tới mà thôi, căn bản cũng chẳng có ý nghĩa gì, vì sao lại không thể ở bên nhau?”

“Anh thích em, em cũng thích anh, yêu nhau khó khăn như vậy, chúng ta không nên bỏ lỡ.”

Ngụy Triêm Y lạnh mặt.

Úc nào đó còn làm ra cái bộ dáng cáo già mê hoặc người ta này nữa chứ, Ngụy Triêm Y liếc mắt nhìn anh: “Trước kia anh còn nói cho tôi lựa chọn.”

“Anh rất biết co biết dãn.”

Ngụy Triêm Y: “…”

“Ồ, anh đúng là hợp tình hợp lý, có phải tôi nên trao giải cho anh hay không?”

“Trao em cho anh nhé, anh thích mỗi em thôi.”

Ngụy Triêm Y vung móng vuốt qua, đập bộp phát lên trán anh: “Bi3n thái.”

Anh cười cười dựa vào trên vai mỏng gầy của cô.

Ngụy Triêm Y cạn lời, không biết là buồn cười chỗ nào.

“Bộ dáng mắng người của em thật đáng yêu, anh thích.”

Ngụy Triêm Y: “…”

Thích cái mả cha nhà anh!

Đồ điên.

Sau khi cô gặp lại Úc Thanh, luôn là anh tiến, cô lùi, phần chân tình này của anh, cô lạnh nhạt chống đỡ thậm chí là vừa đánh vừa mắng, thật sự không có chỗ nào đáng yêu cả, thế mà anh lại nói yêu, đúng là hết cứu.

Có điều bởi vì nói chuyện với anh nên Ngụy Triêm Y bị anh xoay như chong chóng, cứ phải nghĩ cách để lảng tránh vấn đề của anh cho nên đã quên mất đau đớn trên eo, nghỉ qua một đêm liền không còn gì đáng ngại nữa.

Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên cô làm là sa thải Úc Thanh.

Úc Thanh đang chuẩn bị bữa sáng cho cô, Ngụy Triêm Y ăn xong liền như đại gia, móc một tấm thẻ ngân hàng ra ném xuống trước mặt anh: “Cầm tiền, cút được bao xa thì cút đi.”

Cô khẽ hất cằm, kiêu ngạo vắt chéo chân, một bộ biểu tình ta đây rất trâu bò xen lẫn khí thế cao quý lãnh diễm của đại tiểu thư nhà giàu.

Về phần vì sao Úc Thanh có thể thông qua công ty giúp việc tìm được cô, Ngụy Triêm Y cũng không muốn suy nghĩ làm gì cho mệt đầu, tóm lại ở cái Liêu Thành này, anh thần thông quảng đại lắm, có thể tìm được cô cũng chẳng kỳ quái gì.

Úc Thanh chỉ nhìn tấm thẻ kia, trong mắt có ý cười, bất đắc dĩ lắc đầu, thế nhưng cũng không để ý tới, giúp cô thu dọn bát đũa, ôn nhu hỏi: “Trưa nay muốn ăn gì?”

“Anh bị sa thải rồi.”


“Cá hầm ớt nhé?”

“Úc Thanh, anh đủ chưa?”

“Thịt Đông Pha thì sao, có cảm thấy quá mỡ không?”

“Anh mặt dày quá rồi đó.”

“Thịt chưng em thích thì thế nào.”

“…”

“Thịt chưng thì được.”

Úc Thanh khẽ cười một tiếng: “Được.”

Ngụy Triêm Y tuyệt vọng về phòng nằm lên giường.

Lúc này cô mới biết bữa cơm hôm qua là do anh làm, anh nấu cơm ngon như thế, giống như đầu bếp được đặt làm dành riêng cho khẩu vị của cô vậy, trước kia cô còn muốn dùng trù nghệ để bắt được dạ dày của anh, không nghĩ tới anh lại là người bắt được dạ dày của cô trước.

Ngụy Triêm Y nắm tay đấm vào gối, không được đâu công chúa! Cô mau tỉnh lại đi! Cô phải phản kháng! Cô phải tiêu diệt thế lực bóng tối!

Ngụy Triêm Y bò dậy một lần nữa, khí thế hừng hực đi ra ngoài, Úc Thanh đang đứng ở ban công, một tay đút túi, một tay chăm sóc chậu hoa cô tùy tiện mua ở quán vỉa hè kia.

Ánh mặt trời chiếu quanh người anh, một thân sơ mi trắng, làn da anh tái nhợt, thanh thấu sạch sẽ, văn nhã tuấn tú lại lộ ra chút khí chất của thiếu niên.

Úc Thanh nâng mi lên, lẳng lặng nhìn qua: “Sao thế, Triêm Bảo?”

Ngụy Triêm Y: “…”

Mẹ nó, đẹp trai quá.

Cô giống như lơ đãng quấn quấn tóc, “Không có gì, chính là tới nói với anh, làm cơm trưa xong thì đi đi.”

Úc Thanh thong thả ung dung tưới hoa, cười nói: “Em không tính giữ anh lại sao?”

“Anh có thể chăm sóc em, chịu đánh chịu mắng được.”

“Hiện tại thị trường khan hiếm, rất khó tìm được người như anh đấy.”

Ngụy Triêm Y một lần nữa lại cảm thấy cạn lời, ngoài cười nhưng trong không cười: “Cảm ơn, không tính giữ lại.”

Úc Thanh cũng không ép cô, “Được.”

Ngụy Triêm Y nghi hoặc, dễ nói chuyện như vậy sao?

Cứ cảm thấy có chỗ nào quái quái, có điều cô cũng không hỏi quá nhiều.

Sau khi ăn xong cơm trưa, Ngụy Triêm Y ngồi xếp bằng trên sofa gặm trái cây anh đã gọt sẵn, Úc Thanh đang thắt cà vạt, Ngụy Triêm Y thỉnh thoảng sẽ liếc anh một cái.

Anh đột nhiên lên tiếng, “Có muốn giúp anh không?”

Ngụy Triêm Y hừ lạnh.

Úc Thanh chỉnh lại cà vạt: “Lúc trước anh từng dạy em rồi.”

“Chuyện quá khứ sao phải nhắc lại làm gì? Con người là phải hướng về tương lai.”

Thân thể Úc Thanh hơi cứng lại, chậm rãi cười khẽ: “Em nói có lý.”

Ngụy Triêm Y cũng không để ý tới anh nữa.

“Anh đi nhé.” Anh nói.

“Bai bai, không tiễn.”

Ngụy Triêm Y cố tình xem nhẹ tầm mắt Úc Thanh đang nhìn mình, cho tới tận khi nghe được tiếng đóng cửa, động tác gặm táo của cô mới chậm lại, thiếu hứng thú đem một nửa trái cây còn thừa ném vào thùng rác, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ.

Anh rời đi, dường như cũng mang theo một khối không khí, tâm Ngụy Triêm Y như hụt mất một khối, nghĩ nghĩ, lại đi vào trong căn phòng tối qua Úc Thanh nghỉ ngơi, bên trong không có đồ đạc gì, chỉ có một cái giường và một bộ bàn ghế, chăn trên giường đã được gấp gọn gàng.

Trên bàn có một lọ hoa tường vi, dường như là hôm qua anh vừa mang tới, vẫn còn tươi.

Ngụy Triêm Y rút ra một cành, lúc này mới phát hiện trên cành khô cột một cái nơ bướm, cô kéo ra, trong cái nơ bướm có cuộn một tờ giấy.

Ngụy Triêm Y ngẩn ra.

Cô trải giấy ra, nhìn thấy chữ trên mặt giấy.

~ Tiếp tục tìm, có bí mật.

Ngụy Triêm Y cười nhạt, cô sẽ tìm sao?

Lạnh lùng nhìn chằm chằm bình hoa được vài phút.

Ngụy Triêm Y rút cành hoa thứ hai ra, đồng dạng cũng có cột một cái nơ, vẫn là cuộn giấy với câu nói y hệt.

~ Tiếp tục tìm.

Cô nhăn nhăn mày, liên tiếp rút hết hoa trong bình ra, đều là câu nói y như nhau.

~ Tiếp tục tìm.

Ngụy Triêm Y cảm thấy mình bị Úc Thanh chơi.

Bình hoa còn thừa lại một cành hoa cuối cùng.

Ngụy Triêm Y muốn xem xem anh rốt cuộc định giở trò gì.


Cô rút cành hoa cuối cùng ra, mở tờ giấy bên trong, bên trong lại rơi xuống một chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn cưới ba năm trước anh tặng cô.

Trên tờ giấy viết: Công chúa, gả cho anh có được không?

***

Ngụy Triêm Y bị “bất ngờ” Úc Thanh để lại làm cho cả đêm không ngủ, ký ức lại trùng khớp với ba năm trước, lúc đó anh không cho phép cô từ chối, nói là muốn lấy cô.

Ngụy Triêm Y cảm thấy nóng, đứng dậy đi tới phòng tắm tắm rửa.

Hôm nay đại khái là việc gì cũng chống đối cô thì phải, cô tắm được một nửa thì không thấy nước chảy nữa, mân mê nửa ngày, cũng không biết ấn nhầm cái chốt mở nào, dòng nước lập tức phun trào ra, xối thẳng lên mặt cô.

Cô lui sang một bên ho khan, lau sạch nước trên mặt, nước trong phòng tắm đã tràn cả ra, cô vội vàng mở cống thoát nước, phát hiện cống thoát nước cũng tắc.

Ngụy Triêm Y: “…”

Cái căn hộ này rốt cuộc có yêu ma quỷ quái gì vậy?

Bận rộn nửa ngày với cái cống cũng không thể thông được, nước trong phòng tắm lại càng ngày càng cao lên, đã sắp ngập ra tận phòng khách.

Ngụy Triêm Y bọc áo tắm dài đi ra, nhìn đồng hồ, giờ là 11 giờ tối, giờ này gọi thợ sửa cũng không gọi được ai.

Cô bất đắc dĩ gọi điện thoại cho Mạc Khả, nhưng không có tín hiệu, lại chạy tới ban công gọi tiếp, nhưng gọi mấy cuộc liền cũng không có ai nghe, cô đành phải gọi cho Tô Lăng và Dương Hi, nhưng cũng không ngoại lệ, đều là không gọi được.

Ngụy Triêm tính xuống lầu tìm bất động sản, vừa mới đẩy cửa kính ban công thì lại phát hiện đẩy không ra, trong lòng cô có dự cảm không ổn lắm, không thể nào…

Cô lại lần nữa dùng sức đẩy, nhưng cửa vẫn mảy may không hề di chuyển.

Bị khóa rồi.

“…”

Cho nên bây giờ, trong phòng cô nước ngập lênh láng, mà bản thân cô còn đang mặc áo tắm dài bị khóa ở ngoài ban công, hơn nữa điện thoại còn không có tín hiệu, không liên lạc được cho bất kì người bạn nào?

Nội tâm Ngụy Triêm Y như có hàng vạn con ngựa hoang đang lao nhanh.

Bình tĩnh trong chốc lát, cô nhìn về phía cách vách, phòng ở này thiết kế cũng bình thường không có gì đáng nói, chỗ tốt duy nhất đại khái là ban công nhà cô với nhà hàng xóm cách nhau rất gần, hai hộ gia đình đứng ở ban công cũng có thể tán gẫu với nhau.

Nhà hàng xóm của cô giờ vẫn còn mở đèn

Tốt quá, cuối cùng trời cũng không tuyệt đường người.

Ngụy Triêm Y bọc kín áo tắm dài, tóc vắt khô một chút, cô hơi gãi đầu, nửa người trên ngả sang ban công bên kia thăm dò tình hình, “Hello, có người không ạ?”

“… Có thể giúp tôi được không ạ?”

“Anh ơi, chị ơi, bác ơi, cô ơi, có ai ở bên trong không ạ?”

“Hello, hello.”

Ngụy Triêm Y bắc hai tay làm loa kêu lớn về phía bên kia, “Có người không ạ, có thể giúp tôi một chút không ạ?”

Đại khái là hô được vài phút rồi, đến khi Ngụy Triêm Y sắp sửa từ bỏ tới nơi rồi thì cửa nhà hàng xóm mới mở ra.

Sau đó, có người từ bên trong đi ra, người đàn ông dáng người thon dài, cũng mặc áo tắm dài giống cô, dường như là chạy vội ra nên quần áo anh mặc có hơi lộn xộn, thoạt nhìn thì có vẻ cũng vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, đều vuốt cả về phía sau, lộ ra cái trán và gương mặt tuấn tú văn nhã, mắt kính gọng vàng đeo trên sống mũi, cực kỳ cực kỳ… gợi cảm.

Ngụy Triêm Y ngàn vạn lần không nghĩ tới, gọi khàn cổ cả nửa ngày lại gọi được cả Úc Thanh ra đây, này chỉ sợ không phải trò triệu hoán thần long rồi.

Ngụy Triêm Y ngẩn người nhìn anh chằm chằm: “Anh ở phòng bên cạnh?”

“Ừ.”

Ngụy Triêm Y mãi không lên tiếng, trầm tư tự hỏi tình cảnh hiện tại của bản thân.

Nương theo ánh sáng mờ nhạt ở trong phòng, ánh mắt Úc Thanh đánh giá cô từng chút từng chút một, Ngụy Triêm Y mặc áo tắm dài kín mít từ đầu tới chân, nhưng vẫn lộ ra cần cổ trắng ngần thon dài, tóc cô rất dài, còn có hơi ướt, đang rũ ở bên eo, trên sườn mặt cũng dính vài sợi tóc, cả người giống như vừa mới bò từ trong nước ra vậy, trên mặt, lông mi, trên môi cũng đều là ướt át. Giống như một đóa phù dung trong nước.

Úc Thanh nương theo động tác đẩy mắt kính để che giấu đi hầu kết hơi lăn lộn của mình, “Triêm Triêm, có phiền phức gì sao?”

Ngụy Triêm Y ngước mắt nhìn kỹ anh.

Người này từ trước tới nay đều sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, liệu có phải… ống thoát nước trong phòng cô là do anh chặn đúng không?

“Là anh à?”

Sắc mặt Úc Thanh bình tĩnh: “Gì cơ?”

“Là anh động chân động tay trong nhà của tôi đúng không? Làm hỏng vòi sen của tôi, còn chặn ống thoát nước nữa?”

“Không phải anh.”

“Chắc chắn là anh, anh thủ đoạn như vậy cơ mà.”

Anh cười bất đắc dĩ: “Không phải anh thật, nếu anh muốn ở lại thì có thể dùng cách khác mà, sẽ không dùng cách bất lợi đối với em đâu.”

Ngụy Triêm Y vẫn hồ nghi anh như cũ.

Úc Thanh tới gần, vươn tay: “Anh xin lỗi, ban nãy anh đang tắm, không kịp thời nghe được tiếng gọi của em, đã tới muộn rồi. Triêm Triêm lại đây, anh ôm em.”

Ngụy Triêm Y nhìn khoảng cách ban công hai nhà, đại khái là cách khoảng nửa bước chân, nhưng đây là lầu 18, chỉ cần không cẩn thận thôi là sẽ ngã mất xác, Úc Thanh cho dù có lưu manh vô sỉ tới mức nào đi nữa thì hẳn cũng sẽ thật sự không dùng cách này để tiếp cận cô.

Cần phải bị anh ôm, Ngụy Triêm Y vẫn có chút không tình nguyện lắm, “Không cần, để tôi tự qua.”

Úc Thanh lập tức nhíu mày, “Rất nguy hiểm.”

“Tôi làm được.”

Trang phục của cô không tiện hoạt động, động tác cũng bị hạn chế, thật sự không thể lật người qua với biên độ lớn được.

Ngụy Triêm Y cẩn thận chống tay lên ban công, người hơi run.

Thật ra cô… sợ độ cao.

Úc Thanh vẫn luôn chú ý thần sắc của cô, thấy cô rụt rè, sắc mặt cũng trầm xuống, anh đè tay cô lại, “Không được nháo, anh ôm.”

Nhưng một chân cô đã thả xuống rồi, đang ngồi ở trên ban công, một chân khác vẫn không dám duỗi ra ngoài.

Tầm mắt Úc Thanh có chút khó khăn dời khỏi bắp đùi tr ắng nõn của cô, bàn tay nắm lấy eo cô, lòng bàn tay anh rất lớn, bị anh đỡ như vậy, Ngụy Triêm Y rốt cuộc cũng không cảm thấy sợ hãi như trước nữa.

“Ôm anh, Triêm Bảo.”

Ngụy Triêm Y không dám nhìn xuống dưới, nghe lời ôm chặt cổ anh, sợ hãi ngả người về phía anh, “Cao quá đi, anh nhanh bế tôi qua đó.”

Cô nhắm hai mắt, cảm nhận được gió thổi phất qua tầng lầu.

Thanh âm Úc Thanh nhẹ nhàng vang tới, “Đừng sợ, anh sẽ không để em xảy ra việc gì.”

“Mau mau mau! Mau lên Úc Thanh!”

Anh cười khẽ một tiếng, tiếng cười này mạnh mẽ làm chấn động ngực cô, Ngụy Triêm Y sợ tới mức hàm răng cũng phát run: “Anh thế mà còn cười được, anh quá tàn ác rồi hu hu hu.”


“Ngoan, ngoan nào, lập tức liền tốt thôi.”

Vì thế, nửa người anh duỗi qua ban công, ôm lấy eo cô bế người qua đây, Ngụy Triêm Y chỉ cảm thấy thân thể hẫng một cái, cô nhỏ giọng hô lên một tiếng, sau đó liền lọt vào trong cái ôm ấm áp.

Cô như con koala treo trên người anh, Úc Thanh vỗ nhẹ lưng cô: “Sợ lắm sao? Không sợ, anh ở đây rồi.”

“Anh là đồ xấu xa, thế mà còn cười được.”

“Đúng, đúng là xấu xa.” Úc Thanh ôm cô vào nhà, Ngụy Triêm Y muốn xuống dưới, nhưng anh vẫn cảm giác được cánh tay cô hơi run, ấn cô ở trong ngực không cho động đậy, “Cần anh sang sửa cống thoát nước không?”

Ngụy Triêm Y chậm rãi ừ một tiếng.

“Vậy đừng động, anh ôm.”

“… Này được tính là thù lao cho anh sao?”

“Tính chứ.” Úc Thanh cười ngồi xuống, bàn tay còn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, Ngụy Triêm Y nằm ở trong ngực anh không lên tiếng.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vén vén tóc cô, nhìn thấy lỗ tai hồng lên của cô, nhẹ cúi đầu tới gần hôn một cái.

Thân thể Ngụy Triêm Y cứng đờ, lúc cô sắp dựng cả lông đầu lên thì thanh âm dịu dàng tận xương của anh lại vang lên: “Công chúa, nhìn thấy đồ anh để lại cho em chưa?”

Suy nghĩ của cô bị đảo loạn.

Đầu sỏ gây tội của tất cả mọi chuyện đêm nay chính là bởi vì cái tờ giấy và chiếc nhẫn kia của anh.

Ngụy Triêm Y giả bộ không biết, nói: “Thứ gì? Không thấy gì hết.”

Úc Thanh vỗ về sợi tóc còn ướt của cô, ý tứ sâu xa nhìn qua: “Thật sự chưa thấy gì sao?”

“Không thấy.” Cô nhanh chóng nhảy ra khỏi đùi anh.

Úc Thanh ngồi trên sofa vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Chạy cái gì, tới đây ngồi với anh.”

Ngụy Triêm Y ngồi cách anh rất xa: “Sao anh lại ở cạnh nhà tôi?”

“Vì theo đuổi em.”

“…”

“Anh thẳng thắn thật ha.”

Úc Thanh không nói gì.

Ngụy Triêm Y: “Anh có thể giúp tôi sửa ống thoát nước với vòi sen bên nhà không? Không đợi tới ngày mai, nhà tôi thành cái hồ mất.”

Lần đầu tiên nhờ anh giúp, cảm giác có hơi lạ lẫm, Úc Thanh vẫn ngồi không nhúc nhích, ánh mắt nhìn cô.

Ngụy Triêm Y đợi trong chốc lát: “… Không được sao?”

“Không phải.”

“Vậy thì làm sao?”

“Chỉ là cảm thấy em rất khách khí với anh, chúng ta không cần như vậy được không, em cần anh làm gì thì cứ nói với anh là được.”

“Như vậy rất không lịch sự.” Lời này nói ra làm cho chính cô cũng cảm thấy hoảng hốt, từ khi gặp mặt cho tới nay, cô dường như chưa từng lịch sự với anh.

Úc Thanh đứng lên, dắt tay cô, Ngụy Triêm Y đi theo phía sau anh, anh đẩy cửa phòng tắm của mình ra, “Tắm lại lần nữa nhé, anh sẽ về nhanh thôi.”

Ban nãy đúng là Ngụy Triêm Y chỉ mới tắm được một nửa đã phải chạy ra, quá không thoải mái, nhưng ở trong phòng tắm của Úc Thanh, cô lại có hơi do dự.

Úc Thanh nhẹ đẩy eo cô, “Đi đi, bên trong có chuẩn bị sẵn đồ đạc em cần.”

“Vì sao lại chuẩn bị cho tôi? Anh đã sớm có chủ mưu?”

“Cũng không phải.” Hai tròng mắt hẹp dài dưới thấu kính của anh nhẹ híp, nở nụ cười: “Anh chỉ nghĩ, có lẽ sẽ có một ngày có thể đem em bắt về tới tay, cho nên mới chuẩn bị trước.”

Ngụy Triêm Y: “…”

Còn nói không phải là chủ mưu!

Cô đóng sầm cửa lại.

Phòng tắm vang lên tiếng nước, Úc Thanh đứng ngoài cửa một lúc, sau khi xác định Ngụy Triêm Y không cần anh giúp gì thì mới rời đi, sang bên nhà cô.

Lúc cô tắm xong đi ra, Úc Thanh cũng đã trở lại, “Anh sửa được rồi à?”

“Ừ, nước ngừng chảy rồi, nhưng mà…” Anh trầm ngâm, đầu ngón tay gõ gõ lên bàn, không nói chuyện.

Ngụy Triêm Y thấy thần sắc anh nghiêm trọng như vậy, cho là đã xảy ra chuyện lớn gì, cũng vội khẩn trương theo, túm chặt lấy tay anh, trên mặt lộ ra nét nôn nóng: “Sao thế?”

Anh rũ mắt, nhìn ngón tay tinh tế của cô đang túm chặt lấy tay mình: “Anh không cẩn thận khóa trái cửa nhà em lại rồi, em mang chìa không?”

Ngụy Triêm Y: “…”

Nếu cô mà mang chìa thì còn bị khóa ngoài ban công không vào được à?

Úc Thanh dường như cũng không giống như biết suy nghĩ của cô, bộ dáng vẫn nghiêm trọng như thế, anh áy náy xin lỗi cô.

“Triêm Triêm, xem ra đêm nay em chỉ có thể ngủ ở chỗ của anh.”

Ngụy Triêm Y: “…”

Cô biết là cảm giác quái quái nó ở chỗ nào rồi, bởi vì Úc Thanh rất hiểu cô, càng thích đào hố người ta hơn!

“Tôi gọi cho Mạc Khả.”

Úc Thanh cũng không ngăn cản: “Được.”

Nhưng mà kết quả vẫn như lúc nãy, điện thoại của cả ba đều không gọi được.

“Sao rồi?”

Ngụy Triêm Y hít một ngụm tiên khí: “Tôi muốn ra khách sạn ở.”

Úc Thanh gật đầu: “Được.”

Anh ngồi xuống, thong thả ung dung nhẹ nhàng hỏi: “Em mang căn cước sao?”

“…” Đệch.

Ngụy Triêm Y: “Đêm nay tôi ngủ phòng nào!”

—————–

Tác giả có lời muốn nói:

Công chúa: Ta không dễ thỏa hiệp đâu nhé, chỉ trừ trường hợp bất đắc dĩ thôi ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện