*Thương hải tang điền: Thế sự xoay chuyển

Mặt biển nổi lên bọt sóng, thân ảnh của cô trong nháy mắt đã bị cắn nuốt, chìm vào trong biển sâu vô tận.

Đồng tử Úc Thanh như bị rách ra, thân thể bị gió lạnh thổi cho chết lặng lại nổi lên từng đợt đau đớn, thanh âm gọi tên cô bị tiếng gió điên cuồng cắn nát.

Anh theo cô rơi xuống biển, nước biển lạnh băng u ám, căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng của cô.

Hết thảy giống như một cơn ác mộng.

Sau đó, Úc Thanh đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, nếu như tất cả mọi chuyện đều là mơ thì tốt biết mấy, lúc anh tỉnh lại, Ngụy Triêm Y vẫn còn nằm bên người anh, anh vẫn còn có được cô.

Nhưng, không phải.

Lại lần nữa tỉnh lại, bên người trống rỗng không có gì hết, phòng ngủ giống như cái hầm băng, anh chỉ có thể nghe rõ được tiếng hít thở trầm nặng của mình.

Hiện thực mới là ác mộng.

Úc Thanh ngồi trên giường an tĩnh vài phút, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hiện tại trời đã tối mịt, 3 giờ sáng, mọi thứ đều ngủ say.

Mà công chúa của anh, lại chỉ có thể nằm dưới đáy biển lạnh băng.

Úc Thanh nhíu chặt chân mày, run rẩy sờ lấy bật lửa và thuốc lá ở trên bàn, bỗng nhiên nhớ tới đây là phòng ngủ của Ngụy Triêm Y, sợ cô không thích mùi khói thuốc, ngón tay anh dừng lại, lại thả thuốc trở về.

Anh nhanh chóng đi ra ngoài, Triệu Diệu đang gật gù ở bên ngoài hành lang nghe được tiếng bước chân dồn dập thì lập tức thẳng người, nhưng Úc Thanh đã đi xa rồi.

Hai tháng rồi, từ ngày Ngụy Triêm Y nhảy xuống biển, Úc Thanh vẫn cứ ngày đêm không nghỉ tới gần mặt biển chỗ hành lang mặt trời tìm cô, nếu nửa đêm đột nhiên tỉnh thì sẽ đột nhiên chạy ra đó, ngồi ở bờ biển suốt một đêm.

Nhưng mà đã qua lâu như vậy rồi, không có một chút tin tức nào của Ngụy Triêm Y, cũng không có ai dám nói cái gì trước mặt Úc Thanh, ngay cả bác sĩ Tống vốn còn có thể nói được mấy câu trước mặt nay cũng không dám khuyên.

Úc Thanh cũng không quan tâm gì hết, vùi đầu vào trong biển tìm kiếm không ngừng nghỉ, nhưng mà đội cứu hộ 24 giờ thay phiên nhau cũng không tìm được, anh lại có thể thay đổi được gì chứ?

Ba tháng sau, đội cứu hộ vẫn còn tìm.

Trong lòng Úc Thanh không chứa được thứ gì khác, chỉ một lòng nhào vào trên người Ngụy Triêm Y, trên dưới Úc gia cùng công việc trong công ty cũng loạn thành một đống hỗn độn, anh cũng chẳng quan tâm, hoặc là nói, ngoại trừ Ngụy Triêm Y ra, anh đã quên hết tất cả mọi thứ xung quanh rồi.

Khi Úc Thanh lại lần nữa chuẩn bị xuất phát tới hành lang mặt trời, Tống Tiệp nhịn không được tới khuyên can, “Thật sự còn muốn tìm sao?”

Úc Thanh rũ mắt nhàn nhạt nói: “Ừ, cô ấy đang đợi tôi.”

Đã lâu không nói chuyện, thanh âm anh khàn đi trông thấy.

Tống Tiệp bất đắc dĩ niết sống mũi: “Úc Thanh, tôi hao hết tâm tư cứu mạng của cậu về không phải là để xem cậu tàn phá nó thế này.”


Úc Thanh chậm rãi ngước mắt liếc hắn một cái, trong mắt có thứ gì đó tan ra trong nháy mắt, Ngụy Triêm Y chắc hẳn cũng cảm thấy anh đang tàn phá cô đúng không, thế nên mới dứt khoát kiên quyết nhảy xuống biển như vậy.

Tống Tiệp nói: “Từ bỏ đi, đã ba tháng rồi, cô ấy là người chứ không phải thần tiên, ở dưới đáy biển ba tháng, cậu ngẫm lại xem còn có thể sống nổi sao?”

Ánh mắt tan rã của Úc Thanh dần dần tụ lại trên mặt Tống Tiệp, “Ý cậu là cô ấy chết rồi à?”

“Chẳng lẽ cậu không rõ hả? Tự hỏi trái tim của mình đi, bây giờ cậu đang cố gắng làm cái gì? Thật sự muốn cả cái Liêu Thành này cười vào mặt mình hả? Cậu có biết người bên ngoài đang bàn tán cậu thành cái gì không, nói cậu bị một người phụ nữ làm cho thất hồn lạc phách, giống như cái xác không hồn.”

Úc Thanh lạnh lẽo liếc hắn: “Tôi còn chưa có tính sổ với cậu, nếu không phải hôm đó cậu lắm lời ở trước mặt Triêm Triêm, cô ấy cũng sẽ không sợ hãi tới nỗi không gượng dậy nổi như thế.”

Có lẽ sẽ không dùng cách nhảy xuống biển để giải quyết hết thảy như thế.

Tống Tiệp đúng là có hơi chột dạ về chuyện này, rất có khả năng là Ngụy Triêm Y biết được bản thân không sống được lâu nên mới dứt khoát lưu loát nhảy xuống biển chết cho thống khoái.

Ánh mắt hắn lảng tránh đi.

Úc Thanh cúi đầu chỉnh lại quần áo, đẩy mắt kính lên, vẫn là một bộ dáng nghiêm túc lịch sự, là dáng vẻ mà Ngụy Triêm Y thích nhất, “Chờ tôi tìm được Triêm Triêm về, sẽ để cô ấy dạy dỗ cậu.”

Tống Tiệp thầm cười lạnh ở trong lòng, mắng anh là đồ điên, ai cũng biết Ngụy Triêm Y chết rồi, ngay cả chính anh cũng biết rõ ở trong lòng, nhưng chính anh lại không thể buông xuống được chấp niệm này, anh không muốn tha thứ cho bản thân, cũng không nghĩ tha thứ cho bất cứ người nào có liên quan tới cái chết của cô, anh chính là muốn kéo tất cả mọi người cùng thống khổ với mình.

***

Sinh hoạt của Úc Thanh như nước sôi lửa bỏng, mà ở một nơi khác trên thế giới, trên bờ cát dát ánh mặt trời, ba nữ một nam nằm ở trên bãi biển phơi nắng.

Trong đó có một cô gái đội trên đầu một cái mũ che nắng rất lớn, chắn hết ánh mặt trời, mái tóc đen quăn rũ xuống trên ghế nằm, làn da trắng như tuyết, dưới ánh mặt trời càng thêm có cảm giác trong suốt.

Người nằm bên cạnh nhổm người lên nhìn cô: “Cô chủ, cô cứ chạy trốn như vậy, liệu Úc Thanh có thể phát điên hay không?”

Người nói chuyện là Dương Hi, Tô Lăng lạnh nhạt liếc cô ta một cái: “Cô chủ bị hắn lừa thảm như vậy, không đi chả nhẽ còn ở lại kết hôn với hắn à? Đổi lại là cô, cô có nguyện ý không?”

“Đương nhiên là không, tôi nhất định phải đánh cho Úc Thanh toạc máu đầu!”

Dương Hi lại nằm xuống cảm thán: “Nhưng mà nhớ lại hôm đó, lúc cô chủ nhảy xuống, hắn cũng theo sau nhảy xuống còn gì, còn ở dưới biển lạnh lẽo tìm lâu như vậy, cứ nhớ tới bộ dáng quỳ gối bên bờ biển khóc lóc thảm thiết đó, không biết sao lại… chậc, lại đột nhiên cảm thấy Úc Thanh có hơi đáng thương.”

Mạc Khả với Tô Lăng cùng hừ cười.

Ngụy Triêm Y nhấc cái mũ trên mặt lên: “Thiết bị của mấy cậu nên cải tiến đi, tôi bơi dưới biển lâu như thế mới cứu được tôi lên, còn muộn tý nữa là tôi cũng ngỏm thật luôn rồi.”

Tự động phớt lờ đề tài của Dương Hi, hoàn toàn không muốn nhắc tới Úc Thanh.

Dương Hi lè lưỡi, cùng Mạc Khả hai mắt nhìn nhau.

Mạc Khả bưng ly rượu vang đỏ lên, “Cô chủ, tôi cũng phục cô thật, kỹ thuật diễn thế mà lại tốt như thế, giả bệnh lừa gạt tất cả mọi người.”


Ngụy Triêm Y không lên tiếng, an tĩnh nhắm mắt lại.

Kế hoạch ban đầu dùng để rời khỏi Úc gia là nghĩ cách để Úc Thanh đưa cô tới hành lang mặt trời, đám người Mạc Khả sẽ ở gần đó chuẩn bị tất cả mọi thứ để đưa cô rời đi, mà trong kế hoạch ban đầu của cô không có đoạn nhảy xuống biển.

Nhưng từ sau khi biết mình bị lừa, mới đầu cô đúng là thật sự tức tới sinh bệnh, cũng chính vì thế mà đã nghĩ ra một cách, một cách có thể xoay Úc Thanh như chong chóng, cũng để anh nếm thử cảm giác bị người ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Không phải anh nói yêu cô à?

Vậy thì cứ từ từ nhấm nháp thống khổ tận mắt nhìn cô chết đi.

Ngụy Triêm Y nâng ly rượu bên cạnh lên, uống hết nửa ly.

Từ đầu tới chân đều vô cùng sảng khoái.

Tô Lăng nhỏ giọng nói thầm: “Tôi sáng mắt ra rồi, chọc ai cũng không thể chọc đám phụ nữ mấy người, tàn nhẫn lên thì bản thân cũng dám giết.”

Mạc Khả với Dương Hi nhìn chằm chằm Ngụy Triêm Y, đều âm thầm đồng ý với câu nói này, cổ nhân đã dạy không được nghe lời phụ nữ, nhất là phụ nữ đẹp, càng đẹp càng độc ác tàn nhẫn, càng biết cách nói dối.

Trận chiến giữa Úc Thanh và Ngụy Triêm Y, nói tới nói lui, vẫn là Úc Thanh thua thảm hơn một chút, Ngụy Triêm Y có thể kịp thời dứt ra, nhưng Úc Thanh thì sao? Anh có thể sao?

Đáp án là không thể.

Nửa năm trôi qua, Liêu Thành từ mùa xuân đã sắp vào hè, Úc Thanh vẫn không tìm được Ngụy Triêm Y.

Anh dường như đã nghĩ thông suốt, không tiếp tục cho đội cứu hộ tìm kiếm nữa, mọi người đều cho rằng anh sẽ chậm rãi trở lại như bình thường, nhưng anh vẫn ngày đêm không dứt, hôm nào cũng phải tới hành lang mặt trời xem một chút.

Mặt biển này đã mai táng cô gái mà anh yêu nhất, anh hận nó.

Mặt biển này có được cô gái mà anh yêu nhất, làm anh ghen ghét phát điên.

Nhưng mặt biển này lại là nơi cô gái của anh ở lại.

Anh lại… quyến luyến nó thật sâu đậm.

Mỗi lần Úc Thanh tới đều sẽ mang tới một loài hoa khác nhau.

Giống như tới thăm người thân, cứ thế cứ thế ngày qua ngày.

Thời gian của Úc Thanh biến thành một loại tưởng niệm, mỗi phút mỗi giây đều dùng để tưởng niệm cô.


Anh mới chỉ có 29 tuổi, lại sống như thể người 80 tuổi, tóc cũng bạc hơn một chút, có rất nhiều khi anh ngồi ở biệt thự của Ngụy Triêm Y cả một ngày không rời.

Đồ vật cô để lại cho anh ít tới thảm thương, hiện tại Úc Thanh chỉ có một sợi dây cột tóc của cô, bọn họ thậm chí còn chẳng có bức ảnh chung nào với nhau, ngay cả vòng tay anh tặng cô cô cũng không có mang theo, cô thật sự không để lại cho anh bất cứ cơ hội nào để nhớ tới cô, nhẫn tâm lại tùy hứng, thế nhưng anh vẫn yêu, nhịn không được mà yêu cô tới điên cuồng.

Ban đêm, anh lại gặp ác mộng, mơ thấy cô rơi xuống biển sâu, bất lực cầu xin anh cứu cô, khóc đến đáng thương khiến cho trái tim anh đau đớn bất lực.

Anh đương nhiên muốn cứu cô, sao có thể không muốn chứ.

Nhưng trong mộng hay ngoài mộng cũng thế, bọn họ mãi mãi không thể vượt qua được thế sự xoay vần.

Úc Thanh học cô cuộn tròn ở trên giường, dùng sức dán sát vào nơi cô từng nằm ngủ.

Trong căn phòng tối om, trên cái bàn nhỏ cạnh mép giường bày một lọ hoa tường vi, giống hệt như khi cô còn ở đây.

Thanh âm anh đè ép lại nghẹn ngào, nặng nề vang lên ở trong phòng, ẩn nhẫn áp lực ôm chặt dây cột tóc của cô đè ở trước ngực mình, muốn hấp thu một chút hơi thở thuộc về cô.

***

Thời gian trôi qua thực sự chậm, ngày tháng của Úc Thanh cứ trôi qua mơ màng hồ đồ.

Nhưng nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, bất tri bất giác, mùa đông anh ghét nhất cũng tới rồi.

Mà Ngụy Triêm Y, cũng đã đi được tròn một năm.

Càng vào lúc này, anh càng không dám tới bờ biển, hồi ức ngày đó quá sâu đậm, có thể dễ dàng xé nát trái tim đã sớm trống rỗng của anh.

Úc Thanh nhốt mình ở trong phòng, ngồi ở trên xe lăn nhìn chằm chằm bông tuyết phiêu diêu bên ngoài cửa sổ, ánh mắt lạnh nhạt.

Ngoài cửa có người gõ, ánh mắt Úc Thanh hơi động, nhưng không lên tiếng, dì Triệu với Triệu Diệu đánh bạo đẩy cửa tiến vào.

“… Tiên sinh, chúng tôi có chuyện muốn nói.”

“Tôi không muốn nghe.” Úc Thanh cúi đầu, ngón tay khẽ vuốt v e dây cột tóc ở trong tay.

Dì Triệu lau nước mắt, ngập ngừng nói: “… Là, là chuyện của phu nhân.”

Hai từ “phu nhân” này, đúng là đã lâu rồi chưa nghe thấy.

Úc Thanh có chút hoảng hốt, đúng thế, hôn lễ của bọn họ còn chưa có tổ chức, anh phải bổ sung cho công chúa của anh một hôn lễ mới được.

Dì Triệu thật sự không đành lòng nhìn bộ dáng tang thương suy sụp này của anh, nhào qua quỳ gối bên chân Úc Thanh, khóc lóc một lúc mới nói: “Tiên sinh, cậu trách oan phu nhân rồi, cô ấy chưa từng hại cậu! Là tôi! Là lão tiên sinh bắt con gái của tôi uy hiếp tôi, ông ấy muốn tôi bôi nhọ phu nhân, muốn hại cậu, như vậy cậu sẽ không cưới phu nhân nữa!”

Bà khóc lóc nhìn một nửa mái tóc đã hoa râm của Úc Thanh, nắm tay rũ ở trước ngực, lắc đầu hối hận: “Phu nhân là cô gái tốt, cô ấy rất thích tiên sinh, thuốc cô ấy nấu cho cậu là thực sự tốt cho thân thể của cậu!”

Úc Thanh dại ra giống như mất hồn, chỉ có đồng tử đang không ngừng run lên, cơ bắp trên mặt căng chặt run run, bàn tay gác lên xe lăn dùng sức nắm chặt tay vịn, bởi vì dùng quá nhiều sức mà mu bàn tay tái nhợt, mạch máu xanh đập âm u nổi lên khiến cho người ta sợ hãi.

Thật lâu sau, anh vươn tay qua, run rẩy muốn nắm lấy dì Triệu, muốn hỏi cho rõ xem bà ta còn lừa mình cái gì nữa.

Triệu Diệu bảo vệ dì Triệu sau lưng, lập tức quỳ gối xuống trước mặt Úc Thanh: “Tiên sinh, ngài có hận thì trút lên người tôi đi, tha cho mẹ của tôi được không, tôi sẽ không phản kháng gì hết!”


Úc Thanh lập tức bóp chặt yết hầu của Triệu Diệu, động tác quá dũng mãnh, anh ngã xuống khỏi xe lăn, nhào tới trên người Triệu Diệu, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ.

Lúc này anh mới hiểu, ngày đó cô đã khổ sở tới mức nào, ấm ức tủi thân ra sao, vì cái gì mà anh lại đối xử với cô như vậy?

Vì sao lại không tin cô?

Vì sao ngay cả điều tra cũng không làm?

Không chỉ có thế, lúc cô sinh bệnh anh còn lạnh nhạt với cô, dung túng cho người hầu ngó lơ không chăm sóc cô chu đáo, vì thế mới dẫn tới cô mơ mơ hồ hồ uống loạn thuốc, khiến cho thân thể suy sụp không ngừng.

Anh đã làm những chuyện điên rồ gì vậy?

Anh hận, anh ghen ghét thì có liên quan gì tới Ngụy Triêm Y? Tóm lại cũng là do mẹ muốn nhận nuôi cô, lúc cô biết bản thân là cô nhi chứ không phải con gái ruột của nhà họ Ngụy thì đã có bao nhiêu tuyệt vọng?

Nhưng anh thì sao, anh sống chết mặc bay, trào phúng cô ngu xuẩn, còn đem cô xoay quanh chơi đùa, nhìn cô dần dần chìm hãm vào mình, mưu toan khống chế hết tất cả của cô.

Úc Thanh nhớ tới ngày hôm đó.

Hai mắt Ngụy Triêm Y đẫm lệ tuyệt vọng nói với anh: “Úc Thanh, tôi không thích anh.”

Bàn tay bóp chặt ở yết hầu của Triệu Diệu dần buông lỏng, vừa khóc vừa cười ngồi bệt ở bên cạnh.

Cô thật sự không thích anh, vì không thích, thậm chí ngay cả chết cũng dám làm.

Tống Tiệp ở bên ngoài cũng ngẩn ra, nhớ tới mấy ngày Úc Thanh bất tỉnh đó, Ngụy Triêm Y cụp mi rũ mắt cầu xin hắn có thể để cô tới thăm anh, bộ dáng đó của cô, là thích Úc Thanh tới nhường nào, rồi sau đó, cô lại tuyệt vọng ra sao chứ?

Sau vài ngày Úc Thanh nhốt mình ở trong phòng, anh đột nhiên quay trở lại công ty, anh vứt bỏ hết tất cả phong cách xử sự tao nhã trước kia đi, thủ đoạn cũng trở nên nóng nảy quyết liệt hơn.

Chỉ mất mấy tháng, anh đã lấy được chức vị gia chủ nhà họ Úc từ tay Úc lão tiên sinh, đưa ông ta về nông thôn sống, nói cho hay thì là dưỡng lão, nói thẳng ra thì là giam cầm, Úc đại gia và Úc nhị gia cũng chỉ có thể khuất phục dưới bóng ma của anh, gian nan kiếm cơm.

Úc Thanh rốt cuộc cũng trở thành phú hào đứng đầu bảng ở Liêu Thành, trở thành đối tượng mà đám tiểu thư thượng lưu theo đuổi không dứt, mà cô gái nhỏ anh âu yếm trong truyền thuyết cũng đã mất được hai năm, anh đã 30, nhưng vẫn như cũ lẻ loi cô độc không có ai bên cạnh.

Có không ít người muốn gây sự chú ý với anh, thậm chí còn cố tình bắt chước Ngụy Triêm Y, nhưng cũng chưa từng thấy anh nhìn ai lấy một cái.

Mùa đông năm thứ hai khi Ngụy Triêm Y đi, dì Triệu và Triệu Diệu bị đuổi việc, Úc gia có hai vị quản gia mới tới, cũng bởi vì thế mà đã thay đổi tất cả người hầu.

Nhóm hầu gái mới tới được phân công đi quét dọn sân viện của Ngụy Triêm Y, thỉnh thoảng có thể nghe được trong biệt thự truyền tới thanh âm quái dị kỳ quái.

Hầu gái có hỏi một người làm lâu năm: “Đó là tiếng gì vậy? Nghe đáng sợ quá.”

“Vào ngày này hàng năm, tiên sinh đều sẽ nổi điên ở trong đó.”

“Vì sao?”

“Bởi vì hôm nay, là ngày vợ ngài ấy qua đời.”

———

Tác giả có lời muốn nói: Thật thảm (╥ω╥’)

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện