Anh nói muốn cưới cô chứ không phải hỏi cưới cô, cũng không phải đang trưng cầu ý kiến xem cô có đồng ý hay không, đây chỉ đơn thuần là thông báo cho cô biết mà thôi.

Ngụy Triêm Y ngẩn người nhìn anh.

Úc Thanh rũ mắt, lại đẩy chiếc nhẫn kim cương đã bị cô tháo xuống được một nửa về lại chỗ cũ: “Váy cưới, tổ chức hôn lễ, đi nơi nào hưởng tuần trăng mật, sau khi kết hôn sinh mấy đứa con, tên là gì, anh đều đã nghĩ xong rồi. Công chúa, em có muốn lại suy xét lại hay không?”

Ngữ khí bình tĩnh đến mức giống như đang thảo luận với cô xem tối nay nên ăn gì vậy.

Ngụy Triêm Y ngẩn ra.

Này mẹ nó cũng quá nhanh đi?

Tuy cô ở Úc gia cũng lâu, đủ để bồi dưỡng tình cảm rồi, thế nhưng tốc độ này của Úc Thanh là muốn đua với hỏa tiễn sao!? Không nên có quá trình hẹn hò yêu đương hả? Không đúng, mẹ nó yêu đương cái con khỉ! Cô là tới để lợi dụng anh, căn bản không nghĩ tới việc sẽ yêu đương rồi kết hôn với anh, còn sinh cả con, anh nghĩ xa quá rồi!

Không có tỏ tình, không có lễ cầu hôn long trọng.

Úc Thanh cái tên này, làm việc vẫn luôn bình tĩnh, biết rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm, bình tĩnh như vậy, nhưng lại khiến nội tâm cô không ngừng khủng hoảng.

Tim đập nhanh tới mức dường như đến anh cũng có thể nghe thấy, Úc Thanh liếc mắt nhìn về phía ngực cô.

Ngụy Triêm Y che ngực lại, xoay người đi không nhìn anh.

“Chúng ta không thể kết hôn.”

Úc Thanh bình tĩnh nói: “Tại sao lại không thể?”

“Anh Úc, anh thật là kỳ quái, không phải ban đầu anh chỉ muốn coi em thành bình hoa thôi à, bây giờ lại muốn cưới em, sao anh lại trở mặt nhanh như vậy?”

“Sao em biết từ ban đầu anh chỉ coi em là bình hoa?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Không phải.”

Ngụy Triêm Y nghi hoặc nhìn anh.

Úc Thanh cười: “Không phải anh đã nói rất thích em rồi sao?”

Lần đó đúng là có nói, có điều Ngụy Triêm Y căn bản không hề cảm nhận được chút tình cảm nào từ anh, giống như chỉ là thưởng thức một thứ đồ mình hứng thú vậy, có ai yêu mà như anh không, có ai biểu đạt tình yêu như anh không?

“Nếu em cảm thấy anh không đủ chân thành…”

Úc Thanh dừng một lát, nói: “Vậy anh xin lỗi.”

“Triêm Triêm, anh thích em.”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ra sẽ kết hôn sớm thôi.”

Lúc này đây, Ngụy Triêm Y lại có thể cảm giác được sự để tâm anh dành cho mình, chỉ là cô vẫn có cảm giác không chân thật, đương nhiên, bây giờ cũng không phải lúc cô rối rắm về vấn đề này, mà là Úc Thanh đang muốn kết hôn với cô.

Không phải cầu hôn, nhìn ý tứ của anh, dường như hôn lễ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, cô không thể không kết.

“… Em có thể từ chối chứ?” Cô có chút khổ sở nói.

Úc Thanh dịu dàng: “Chỉ có cái này là không được.”

Ngụy Triêm Y đần cả ra, cô không nghĩ tới một tiểu tiên nữ chưa từng yêu đương như mình nhảy vọt một cái đã lập tức trở thành cô vợ sắp cưới của người khác, này cũng quá là không thể hiểu nổi rồi.

Cô căn bản không hiểu hết về Úc Thanh, cô còn chưa nghĩ rõ tình cảm của bản thân đối với anh, cô còn có bạn bè đang chờ, còn có công việc chưa làm xong, dù cho không còn người thân thì cô vẫn còn cả sản nghiệp to chà bá đang đợi mình về kế thừa, cô tuyệt đối không thể gả chồng ngay lúc này được!

Ngụy Triêm Y trộm ngắm Úc Thanh, đồng tử anh đen nhánh, thâm trầm nhìn cô chăm chú, dường như nếu cô dám nói ra một chữ không thì anh sẽ có rất nhiều biện pháp tra tấn cô vậy.

Dù cho cô không sợ anh, nhưng hiện tại mà đối nghịch quá gay gắt với anh thì cũng không tốt, anh nhất định sẽ cảnh giác, đến lúc đó, cô có muốn chạy cũng chạy không được.

Ngụy Triêm Y cười một cái: “Để em suy nghĩ.”

Úc Thanh biết đây là sự nhượng bộ rất lớn của cô rồi: “Có thể.”

“Hôm nay ở nhà làm gì? Chỉ xem phim?” Anh hỏi.

Bây giờ Ngụy Triêm Y cũng không rảnh suy nghĩ tới nam nữ chính trong phim nữa, bây giờ bản thân cô cũng là ốc không mang nổi mình ốc nữa đây này, Ngụy Triêm Y ra vẻ ưu thương gật đầu: “Đúng thế.”

Úc Thanh nhìn vào mắt cô, không đầu không đuôi nói: “Dáng vẻ lúc khóc của em rất đẹp.”

Ngụy Triêm Y cười lạnh dưới đáy lòng, cái sở thích bi3n thái gì thế này?

Cô còn nhớ anh từng nói, chỉ muốn cô khóc trước mặt anh đấy.

Thanh âm khàn khàn của anh truyền tới: “Nhưng bây giờ anh không quá thích em khóc. Triêm Triêm, sau khi gả cho anh, anh sẽ cố gắng không để em khóc.”

Gương mặt đẹp trai bỗng nhiên tới gần, hai tròng mắt dưới mắt kính của anh dịu dàng như nước, hơi nghiêng đầu ghé vào bên tai cô nói nhỏ, biểu tình anh rất nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại không có chút ý tốt nào: “Ngoại trừ ban đêm có được không?”

Ngụy Triêm Y hiểu được anh đang nói gì, tâm tình phức tạp bi phẫn đan xen còn phải làm bộ xấu hổ đẩy anh ra: “Đồ xấu xa!”

Ngay cả cô cũng cảm thấy sến sủa chết đi được.

Thế mà Úc Thanh lại vô cùng hưởng thụ, anh cười khẽ kéo cô vào trong lòng.


Màn đêm buông xuống, anh tự nhiên lại nói rất nhiều, Ngụy Triêm Y ngủ không được, anh lại thì thầm bên tai cô: “Triêm Triêm, anh đã nghĩ được mấy cái tên cho con rồi, em nghe xem nên chọn cái nào nhé?”

Ngụy Triêm Y: “…”

Cô còn chưa có kết hôn, chưa có mang thai đâu, phải tới mức này mới chịu hả?

“… Anh nói nghe một chút xem.”

“Con trai tên Úc Lương, Úc Kim, Úc Đào. Con gái tên Úc Liễu, Úc Hoan, Úc Lệ. Em thích cái nào?”

Ngụy Triêm Y ứ thích cái nào hết.

Năm nay cô mới qua sinh nhật 23 tuổi chưa lâu, bản thân vẫn còn là một đứa nhỏ, Úc Thanh đã tẩy não bắt cô sinh đứa nhỏ khác rồi, cô còn lâu mới làm.

“Anh Úc, chúng ta còn chưa kết hôn đâu.”

“Rất nhanh sẽ thôi.”

“Sau khi kết hôn cũng phải hưởng tuần trăng mật, hưởng tuần trăng mật xong thì cũng phải có thế giới của hai người, thế giới của hai người kết thúc thì mới tính tới chuyện sinh con, mang thai cũng phải 9 tháng 10 ngày nữa.” Cô nhắm mắt, lẩm bẩm một câu dài.

Úc Thanh suy tư mấy giây: “Ừm, là anh suy xét không chu toàn.”

Ngụy Triêm Y cho rằng anh đã từ bỏ cái đề tài kết hôn này rồi, đang định ngủ để dưỡng sức thì anh lại thấp giọng cười cười: “Triêm Triêm, chúng ta đi nơi nào hưởng tuần trăng mật đây? Phải hưởng thụ thế giới của hai người bao lâu thì em mới sinh con cho anh? Có thể chọn một cái tên không?”

Ngụy Triêm Y thở dài một hơi, “to gan lớn mật” duỗi tay bịt miệng anh lại: “Về sau lại nói đi.”

Trong đầu cô loạn cào cào, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, cho nên liền nhắm mắt cưỡng ép mình đi ngủ.

Úc Thanh cũng không có mở miệng nữa.

Đêm nay, cứ an tĩnh như vậy trôi qua.

Qua một lúc lâu, Ngụy Triêm Y lại mơ thấy ác mộng một lần nữa, quái thú ác long giao chiến với cô lần trước nay lại nhốt cô trong lâu đài hắc ám sâu trong khu rừng đen, khiến bé con như cô chỉ có thể bị ác long đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Mà Vương Tử tới cứu cô lại bị ác long tàn ác giế t chết, nó nhốt cô ở bên cạnh, phàm là chỉ cần cô có tâm tư muốn rời khỏi nó, ác long sẽ thô bạo phát cuồng, làm cho toàn bộ khu rừng đen không được yên ổn.

Dần dần, thời gian càng ngày càng dài, bạn bè của cô đều đã bỏ đi, tất cả mọi người quên đi sự tồn tại của cô, thế nhưng cô vẫn còn bị ác long giam cầm.

Ác long cho rằng nhiều năm như vậy rồi, cô chắc hẳn là đã thích nó, nó lại chuẩn bị cho cô một hôn lễ long trọng, muốn để cô trở thành cô dâu của mình.

Ngụy Triêm Y không muốn, cho nên liều mạng chạy trốn.

Vì thế đã bị ác long phẫn nộ phun lửa đốt chết ngay trong đêm tân hôn.

Cả người cô run lên, đột nhiên mở to mắt.

Dùng sức hít sâu một hơi, may quá cô còn sống!

Ngụy Triêm Y quay đầu nhìn sang bên cạnh, Úc Thanh đã rời đi, cô lại cúi đầu nhìn nhẫn kim cương trên ngón áp út của mình, vuốt vuốt ngực vì cảnh tượng sợ hãi trong mơ ban nãy, nhanh chóng mở trò chuyện với Mạc Khả lên.

Sau khi tiếp thông, câu đầu tiên Ngụy Triêm Y nói chính là: “Úc Thanh muốn cưới tôi.”

Ba người: “…”

Mạc Khả: “Thật à?”

Tô Lăng: “Cô chủ, đây không phải chuyện có thể mang ra đùa đâu.”

Dương Hi: “Ha ha, từ lúc ở nhà hàng lần đó, tôi đã biết là tên đàn ông thối đó nhất định muốn ăn thịt cô rồi mà.”

Ngụy Triêm Y: “Các cậu đừng có giỡn nữa, mau nghĩ cách cứu tôi ra ngoài đi, tôi không thể gả cho anh ta được!”

Nào có đạo lý đi lừa người ta lại bị người ta lừa lại?

Hơn nữa, kết hôn là chuyện lớn, cũng không thể anh nói kết là kết được, với thân phận hiện tại của Ngụy Triêm Y, cô không cho phép bản thân kết hôn với anh.

Mạc Khả: “Đừng vội, nếu cô muốn ra khỏi đó ngay lúc này thì kế hoạch trước đó bọn tôi đề ra cũng không dùng được nữa, để chúng tôi nghĩ cách khác.”

Ngụy Triêm Y nằm trên giường: “Vậy các cậu nghĩ đi, bây giờ trong đầu tôi loạn quá, không nghĩ được gì hết. Tôi chỉ là một đứa nhỏ bạch phú mỹ* tuyệt thế mỹ mạo ngàn năm khó kiếm mà thôi, vì sao phải trải qua những chuyện này chứ?”

*Bạch phú mỹ: trắng, giàu, đẹp (Chỉ những tiểu thư nhà giàu)

Ba người: “…”

Có điều cũng đúng, Ngụy đại tiểu thư đã bị người ta thông báo muốn kết hôn rồi, ai mà bình tĩnh được cho nổi?

Dương Hi: “… Hay là, cô đóng giả làm hầu gái chạy ra ngoài?”

Ngụy Triêm Y dừng một lát: “Nghe… hợp lý phết.”

Dù sao người hầu ở nhà họ Úc cũng rất nhiều, cô mà lẫn trong đám người đó thì cũng sẽ không bị phát hiện.

Ngụy Triêm Y khen ngợi: “Được đó, Dương Hi, lần này cái đầu dưa của cô nhảy số nhanh ghê.”

Dương Hi cười hí hí.

“Vậy các cậu chuẩn bị đi, ba ngày sau tôi sẽ ra ngoài.”


Mạc Khả: “Được, chúng tôi ở bên ngoài biệt thự nhà họ Úc tiếp ứng cho cô.”

Lúc dì Triệu gõ cửa đi vào, Ngụy Triêm Y vừa vặn kết thúc trò chuyện.

Bà ấy bưng bữa sáng tới, cười tới hai mắt cong cong: “Phu nhân tỉnh rồi.”

Ngụy Triêm Y bị cái xưng hô này làm cho đần cả người.

Phu nhân?

Cô rõ ràng là tiểu tiên nữ trường sinh bất lão mãi mãi tuổi 16 đó nhé!

Dì Triệu đặc biệt vui vẻ nâng cô dậy: “Tiên sinh mới gọi điện thoại về, muốn biết xem phu nhân đã tỉnh hay chưa, lại sợ đánh thức cô, cho nên bảo tôi tới nhìn xem một chút, phu nhân ngủ có ngon không?”

Ngụy Triêm Y cười chua xót: “Ổn ạ.”

Một chút cũng không ổn tý nào, trong mộng còn bị ác long gi ết chết kia kìa.

Cô cũng không muốn để dì Triệu nâng mình dậy, nhưng mà dì Triệu rất kiên trì, sau khi đỡ cô tới bên cạnh bàn ngồi xuống, dì Triệu liền múc cháo ra bát nhỏ cho cô: “Tiên sinh có nói, phu nhân vẫn còn nhỏ, phải chăm sóc cẩn thận, chuyện hôn lễ cô không cần bận tâm, tiên sinh sẽ lo hết, nhất định sẽ khiến cô trở thành cô dâu xinh đẹp nhất Liêu Thành.”

Ngụy Triêm Y có chút kinh ngạc: “Mọi người biết hết rồi?”

“Biết chứ, từ sau khi hai người từ trên chùa về, tiên sinh đã thông báo cho mọi người trong nhà rồi, bảo chúng tôi sau này phải gọi cô là phu nhân, mấy ngày nay trong nhà trên dưới đều đang chuẩn bị, cô ấy à, không cần động tay vào chuyện gì hết, an tâm gả cho tiên sinh là được rồi.”

Ngụy Triêm Y lại không có một chút vui sướng của cô dâu sắp gả đi tý nào, chỉ cảm thấy thực quỷ dị, cô không thể dễ dàng không thể hiểu nổi gả bản thân ra ngoài như vậy được.

Cô cần phải rời khỏi đây.

Cúi đầu uống cháo, dì Triệu ngồi bên cạnh, gương mặt hiền từ nhìn cô: “Tiểu thư, đây hẳn là lần cuối cùng tôi gọi cô một tiếng tiểu thư rồi.”

Ngụy Triêm Y ngẩng đầu nhìn bà.

Dì Triệu nhẹ nhàng gạt nước mắt: “Tiểu thư và con gái tôi đều ngang tuổi nhau, có một câu nói có thể mạo phạm tới cô, trong khoảng thời gian này, tôi nhìn tiểu thư giống như nhìn thấy con gái của tôi vậy, bây giờ cô sắp lấy chồng, tôi lại có cảm giác vui mừng vì con gái mình sắp gả đi đấy.”

Mẹ của Ngụy Triêm Y qua đời khi cô mới mười mấy tuổi, mẹ từng nói nuối tiếc khi không thể nhìn thấy cảnh cô gả chồng, hiện tại nhìn dì Triệu bởi vì niềm vui của mình mà khóc, cô lại có hơi luống cuống, vội vàng rút tờ giấy ra lau nước mắt cho bà, dì Triệu nhanh chóng nhận lấy, nghiêng người tự mình lau.

“Để cô chê cười rồi, tôi cảm động quá ấy mà, tiên sinh của chúng ta sau này cũng có người nhà rồi, thật khiến người ta vui mừng.”

Ngụy Triêm Y chớp mắt, hỏi: “Lão gia chủ của Úc gia, cha của Úc Thanh không phải vẫn còn khỏe mạnh sao? Còn có, hình như anh ấy có hai người anh trai mà, còn có cả cháu trai nữa.”

Sắc mặt dì Triệu cứng đờ: “… Quan hệ cha con của tiên sinh và lão tiên sinh không tốt lắm, cũng không lui tới với hai người anh trai kia, ngay cả thiếu gia Úc Kỳ… tiên sinh cũng không mấy quan tâm, nhiều năm như vậy, cậu ấy vẫn luôn một thân một mình.”

Ngụy Triêm Y gật đầu: “Nếu đã vậy, sao anh ấy không lập gia đình sớm một chút chứ?”

Dì Triệu cười nói: “Cưới thì cũng phải được tiên sinh thích mới được chứ, đừng nhìn tiên sinh nhà chúng ta lạnh lùng như vậy, nhưng cậu ấy là người rất trọng tình cảm, hồi nhỏ cậu ấy được người ta tặng cho một cái bút máy, tới giờ vẫn còn giữ nó đấy.”

Ngụy Triêm Y như có điều suy tư, gật đầu.

Sau khi dùng xong bữa sáng, cô liền đi bộ trong viện một vòng, người hầu thấy cô thì đều gọi là phu nhân, cho tới khi gọi đến mức Ngụy Triêm Y cũng hoài nghi nhân sinh, tâm tình giảm sút trầm trọng, chuẩn bị về phòng ngủ bù một giấc, đột nhiên lại nghe được tiếng ồn ào từ xa tới gần truyền tới từ bên ngoài.

Ngụy Triêm Y còn đang tò mò không biết xảy ra chuyện gì, bên ngoài đã có người xông vào sân, là một ông già và hai người đàn ông trung niên, còn có hai phu nhân nhà giàu… thêm cả Úc Kỳ nữa.

Ông già lớn tuổi kia được hai người trung niên một trái một phải đỡ lấy, ông già lạnh lùng liếc Ngụy Triêm Y: “Là cô ta?”

Tuổi già rồi, thanh âm cũng trầm đục nặng nề.

Úc Kỳ chột dạ nhìn Ngụy Triêm Y, việc này nói ra cũng buồn cười, bạn học của cậu ta thế mà sắp trở thành thím ba của cậu ta luôn rồi.

“… Chính là cô ta, ông nội.”

Ngụy Triêm Y an tĩnh nhìn người đối diện, xem tình hình này, bọn họ hẳn chính là người nhà của Úc Thanh rồi, vị lão gia này hẳn là cha của anh, hai người đàn ông trung niên kia hẳn là hai người anh trai của Úc Thanh.

Bên cạnh hai người đàn ông trung niên là hai phu nhân nhà giàu kiêu căng ngạo mạn, chắc hẳn là phu nhân của họ đi.

Tới bắt hồ ly tinh cô đây sao?

Trên dưới Úc gia đã tụ tập lại đây, từ lúc lão gia tử dẫn người xông tới thì dì Triệu đã bảo người gọi điện cho Úc Thanh, lúc này hẳn là anh đang gấp gáp trở về.

Úc lão gia liếc Ngụy Triêm Y một cái: “Đuổi ra ngoài.”

Không ai dám động vào cô, trên dưới Úc gia ai mà chẳng biết Ngụy Triêm Y là bảo bối trong lòng bàn tay của Úc Thanh chứ.

Đại phu nhân Úc gia nhìn thoáng qua đám người hầu xung quanh, cười lạnh: “Lão gia tử đã lên tiếng, thế mà có người dám không nghe!”

Bà ta quay đầu nhìn ông cụ: “Ba, ba xem đi, đây là người của Úc Thanh đấy, cũng cùng một loại với nó cả, đều là kiểu không chịu quản giáo như vậy, thế mà ba cũng an tâm giao toàn bộ nhà họ Úc vào trong tay Úc Thanh sao?”

Ngụy Triêm Y nhướng mày, thì ra là vì tranh giành gia sản nha.

Ông cụ cũng không nhìn con dâu, ngồi xuống cái ghế mà người hầu vừa bưng tới, lẳng lặng nhìn kỹ Ngụy Triêm Y.

“Cô gái, làm người thì phải có thể diện, đã là tình nhân rồi mà sao lại có cái tính tình này?”


Lời này quá thẳng thừng, mang theo sự vũ nhục không chút lưu tình.

Dì Triệu nhịn không được đứng ra: “Lão tiên sinh, không phải như vậy đâu, tiên sinh của chúng ta muốn cưới cô ấy.”

“Cưới?” Ông cụ cười khẽ.

“Ca nữ ở Xuân Ngọc Đường lại có thể sạch sẽ tới mức nào?”

Một ông già mà có thể nói ra được câu như vậy, Ngụy Triêm Y cảm thấy ông ta đúng là có đủ bản lĩnh, vốn cô còn cảm thấy bản thân là vãn bối, cho nên khi ông ta nói cô là tình nhân, cô cũng không hề cãi lại, chỉ là cảm thấy lời này cũng không sai, quan hệ của cô với Úc Thanh đúng là như thế, cãi lại lại càng có vẻ làm màu hơn.

Nhưng ca nữ ở Xuân Ngọc Đường cùng với câu sạch sẽ tới mức nào này, Ngụy Triêm Y sẽ không nhận, không nói tới cái tên Xuân Ngọc Đường này nghe qua như thể là thanh lâu, nhưng câu lạc bộ của người ta là nơi làm ăn đứng đắn, những cô gái làm việc ở đó đều là những cô gái đứng đắn, có là lão già cũng không thể nói chuyện độc ác như thế. Hừ!

Đến ngay cả việc sạch hay không sạch này, đúng là nực cười.

Đường cô đi ngay thẳng chính trực, cho dù có nằm chung trên một cái giường với con của ông ta thì cũng chưa từng làm ra chuyện gì vượt giới hạn hết.

Ngụy Triêm Y cười lạnh một tiếng, từ trước tới nay cô đều không phải là loại dễ bắt nạt, trong lòng chuẩn bị một đống lời định đốp chát lại với lão già này tới cùng, thế nhưng phút cuối lại bị một tiếng lạnh lẽo: “Ba!” cản lại.

Úc Thanh sải bước từ ngoài viện đi vào.

Quen nhau lâu như vậy, Ngụy Triêm Y chưa từng thấy anh đi vội vàng như thế bao giờ.

Anh làm việc vẫn luôn đâu vào đấy, thong thả ung dung, bộ dáng hoảng loạn như vậy đúng là khó thấy.

Quan trọng nhất chính là, sao cô cảm thấy sắc mặt của anh càng thêm tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng suy yếu vậy?

Úc Thanh nhìn Ngụy Triêm Y, cẩn thận đánh giá từ đầu tới bàn chân đang đeo dép lê hình con thỏ của cô, dường như không bị tổn hại gì, xác nhận cô chưa bị người ta đụng vào.

Người đàn ông thân cao chân dài đi tới, nhẹ nhàng kéo cô ra sau lưng, lúc giương mắt nhìn về phía ông cụ và người nhà họ Úc, trong chớp mắt, ánh mắt liền u lãnh.

Anh nói chuyện rất bình tĩnh, chậm rãi nhàn nhạt: “Ba, tôi tôn trọng gọi ông một tiếng ba là bởi vì chúng ta còn có chút quan hệ huyết thống, từ rất sớm tôi đã tự dọn ra khỏi nhà họ Úc, tự lập nên sự nghiệp cho riêng mình, không có quan hệ gì tới các người hết. Tôi thích cô gái thế nào, muốn cưới cô gái ra sao, ông không có quyền, cũng không có tư cách quản tôi. Hôm nay ông dùng lời lẽ vũ nhục quá mức với Triêm Triêm, cho nên hôn lễ của tôi, tôi sẽ không mời ông, sau này con của tôi với Triêm Triêm cũng sẽ không gặp ông, càng sẽ không gọi ông một tiếng ông nội.”

Lão gia tử bị lời nói đại nghịch bất đạo này làm cho tức giận tới há mồm trợn mắt, môi run run, cảm xúc bức bối hờn giận trong ngực còn chưa kịp lui thì Úc Thanh đã tiếp tục nói.

“Ông cũng không cần cảm thấy tôi hoang đường, tôi vẫn luôn hoang đường như thế, từ khi còn nhỏ ông chán ghét tôi thế nào, trong lòng tôi biết rõ, cho nên tôi chưa từng lắc lư tới trước mặt ông. Triêm Triêm ở bên cạnh tôi chưa lâu, tôi muốn đối xử với cô ấy thật tốt. Ngay cả hôn lễ này, tôi cũng sợ rằng cô ấy không chấp nhận cho nên chuẩn bị xong mới nói cho cô ấy biết. Hôm nay ông tới đây làm loạn, rất có khả năng cô ấy sẽ không muốn gả cho tôi nữa.”

Nói tới đây, Ngụy Triêm Y đã ngẩn cả ra, bàn tay cô bị Úc Thanh nắm lấy hơi run, là anh đang run.

Cô ngước mắt nhìn bóng dáng của Úc Thanh, có anh che ở phía trước, bất luận là sắc mặt hung ác dối trá gì, cô cũng đều không nhìn thấy, chỉ có thể nhìn thấy anh, chạm tới anh.

Úc Thanh nhìn lướt qua hai người anh trai cùng hai người chị dâu của mình, còn có cả Úc Kỳ, anh ghi nhớ từng người một ở trong lòng.

Sau đó quay đầu lại nhìn Ngụy Triêm Y, ôn hòa xoa nhẹ tóc cô: “Bọn họ làm em sợ, cũng làm bẩn sân của em rồi, anh đuổi bọn họ ra ngoài, lại cho người xây cho em cái sân mới được không, em thích nó như thế nào thì làm như thế ấy.”

Ngụy Triêm Y cứng họng nhìn anh, hoàn toàn không nghĩ tới Úc Thanh sẽ vì cô mà đối nghịch với người nhà họ Úc.

Thanh âm già nua truyền tới: “Anh thật sự muốn đối nghịch với tôi, muốn cưới người phụ nữ không rõ lai lịch này? Anh có nghe người bên ngoài nghị luận về anh ra sao không hả? Bọn họ đều nói anh cưới một con ả không đứng đắn, anh để mặt mũi người nhà họ Úc ở đâu rồi! Anh chẳng lẽ không cần cái chức gia chủ Úc gia này nữa?”

“Cô ấy có tên có họ, không phải người phụ nữ không rõ lai lịch, cũng không phải con ả không đứng đắn, mặt mũi của mấy người thích đặt chỗ nào thì đặt ở chỗ đó, còn về chức gia chủ kia, từ trước tới nay tôi chưa từng quan tâm. Mấy năm nay Minh Tín không ngừng phát triển, nếu như cô ấy muốn, cho dù không làm gia chủ, tôi cũng cho được cô ấy.”

Úc Thanh bình tĩnh nói xong, nhìn sang Triệu Diệu: “Đuổi ra ngoài.”

Anh xoay người kéo Ngụy Triêm Y vào biệt thự, Ngụy Triêm Y quay đầu lại nhìn lão gia tử, vừa lúc chạm phải ánh mắt hung ác nham hiểm của ông ta, tâm thần của cô bỗng dưng cảm thấy căng thẳng.

Úc Thanh ôm mặt cô về phía mình: “Đừng nhìn.”

Ngụy Triêm Y nói: “Ánh mắt ba anh đáng sợ quá.”

Úc Thanh trầm mặc trong chớp mắt: “Từ trước tới nay ông ta luôn chán ghét anh.”

Ngụy Triêm Y muốn hỏi lý do.

Nào có người cha nào chán ghét con trai ruột của mình tới vậy chứ.

Nhưng mà sắc mặt Úc Thanh càng ngày càng kém.

“Anh lạ quá.”

Úc Thanh văn nhã cười nhẹ: “Bị em nhìn ra rồi.”

Ngụy Triêm Y nhíu mày, “Anh sao thế?”

Anh nắm lấy tay cô, đặt ở trên ngực mình: “Ban nãy sợ em xảy ra chuyện, cho nên gấp tới mức nộ hỏa công tâm.”

Thân thể của anh đúng là có chút bệnh từ khi còn ở trong bụng mẹ, mấy năm nay dưỡng cũng khá tốt, mấy lời nói với Ngụy Triêm Y như muốn đem cô chôn cùng đương nhiên là cô ý dọa cô sợ mà thôi, anh lo lắng bộ dáng suy yếu của bản thân mà bị cô nhìn thấy, có phải hay không cũng sẽ bị cô ghét bỏ.

Cô nhóc này sợ chết như vậy, có phải lại lo lắng sợ anh muốn kéo cô chôn cùng hay không?

Ngụy Triêm Y vừa nghe xong, quả nhiên là nóng nảy, sờ tới sờ lui trên ngực anh: “Nộ hỏa công tâm? Sao lại tức giận như vậy chứ? Anh thấy sao rồi?”

Cô không muốn chôn cùng anh đâu hu hu hu.

Bộ dáng lo lắng này của cô, vừa lo cho thân thể anh còn vừa lo cho an toàn của bản thân này…

Úc Thanh cười nhẹ ra tiếng, nhẹ đẩy cô ra một chút, nâng cằm cô lên. Tức giận quả thực là khiến bản thân bị tổn hại, hô hấp của anh cũng vì thế mà nóng nảy hơn chút, hôn cô có chút gấp.

“Đừng sợ.”

“Không chết được đâu.”

Anh lưu luyến hôn cô: “Còn chưa cưới được công chúa, không dám chết.”

Hai chân Ngụy Triêm Y nhũn ra, chỉ đành nắm chặt quần áo anh, “Anh đã yếu tới như vậy rồi mà còn muốn làm bậy nữa.”

Úc Thanh cười cười hôn l3n chóp mũi cô: “Triêm Triêm, lần đó là anh lừa em thôi, anh sẽ không chết đâu, thân thể anh đã tốt lên rất nhiều rồi, gả cho anh, em không cần phải lo lắng.”

“Vậy sao anh lại gạt em?”

Úc Thanh cười: “Chắc là… muốn em thương anh hơn.”

Ngụy Triêm Y: “…”


Nếu Úc Thanh tự thừa nhận bản thân có bệnh, nhưng sẽ không thể chết được, nói như vậy thì công việc của cô hoàn thành rồi?

Ngụy Triêm Y đột nhiên không muốn nói tin này cho cố chủ, cho dù đối phương có muốn làm gì anh đi chăng nữa thì hẳn là sẽ không hề có lợi cho Úc Thanh.

“Hồi nhỏ anh đã yếu ớt, cũng đúng là đã uống thuốc rất nhiều năm rồi, ngồi xe lăn là bởi vì có lợi cho việc tĩnh dưỡng, bên ngoài có quá nhiều lời đồn đãi, hư hư thật thật, em không cần tin tưởng, tin tưởng anh là được rồi.”

Ngụy Triêm Y gật đầu, nhớ tới thân thể anh, muốn đỡ anh lên lầu, Úc Thanh lại kéo tay cô ra, đổi thành dắt lấy tay cô: “Anh nói rồi, đã tốt lên rất nhiều, bây giờ anh là người khỏe mạnh bình thường, không có yếu như trước nữa.”

Ngụy Triêm Y nhất thời quên cả diễn: “Sao ban nãy hô hấp anh dồn dập như vậy chứ?”

Úc Thanh nhìn cô không nói.

Ngụy Triêm Y bị tầm mắt nóng rực này nhìn tới nổi da gà: “… Nhìn cái gì?”

“Bởi vì.” Anh nở nụ cười, thanh âm vừa trầm vừa khàn: “Hôn em đấy.”

Ngụy Triêm Y xấu hổ thẹn thùng, ngó trái ngó phải chứ nhất quyết là không chịu nhìn anh.

Úc Thanh cười kéo cô vào phòng.

Cửa đóng lại, đèn không mở.

Úc Thanh áp người tới gần, lúc muốn hôn cô, Ngụy Triêm Y lại chống tay lên ngực anh: “Không, không được.”

Thật lâu sau mới truyền tới thanh âm trầm khàn của anh: “Được.”

Anh buông ra, Ngụy Triêm Y vội vàng cách xa anh một chút.

Úc Thanh không nói gì, im lặng đứng tại chỗ một lúc lâu rồi mới vào phòng tắm.

Ngụy Triêm Y tìm một nơi kín đáo lén lút liên hệ với Mạc Khả.

“Alo? Cô chủ.” Là tiếng của Mạc Khả.

“Các cậu chuẩn bị tốt chưa?”

“Chuẩn bị tốt hết rồi, cô sao thế?”

Ngụy Triêm Y thăm dò nhìn thoáng qua cửa phòng tắm đang đóng chặt, che miệng nhỏ giọng nói: “Úc Thanh muốn ngủ tôi, tôi phải chạy trốn thật nhanh.”

Mạc Khả: “…”

Lời này nói thế nào ấy chứ, không phải trước giờ anh đều muốn ngủ cô à?

Giờ cô chột dạ cái gì?

“Trước kia không phải cô muốn lấy sắc dụ anh ta à?”

Ngụy Triêm Y bị lời này làm cho nghẹn lại, già mồm cãi láo: “Này có thể giống nhau sao? Sắc dụ là khi tôi còn khống chế được cục diện, giờ anh ta muốn ngủ tôi, đây chính là thế cục do anh ta khống chế, bổn tiểu thư là người dễ dàng để người ta khống chế như vậy sao?”

Mạc Khả: “Thôi được rồi, cũng không phải là đi đánh giặc. Cô yên tâm, cô hẹn thời gian chạy ra là được. Đúng rồi, cô muốn ra lúc nào?”

Ngụy Triêm Y suy nghĩ một lúc: “8 giờ tối đi, tối nay có một đợt người hầu sẽ tan làm, tôi sẽ lẫn vào trong đám người đó cùng đi ra ngoài.”

Mạc Khả: “Được, cúp đây, cô cẩn thận chút nhé.”

Kết thúc trò chuyện, Ngụy Triêm Y thăm dò nhìn qua phòng tắm, cửa còn đóng, bên trong còn có tiếng nước, Ngụy Triêm Y thả lỏng tâm trạng.

Tuy hôm nay Úc Thanh che chở cô, cô đúng là rất cảm động, nhưng cũng không thể bởi vì cảm động mà đầu óc nóng lên muốn gả cho anh được, rời đi vẫn là phải rời đi.

Rất nhanh đã tới ngày hẹn cùng Mạc Khả.

Ngụy Triêm Y cố ý bảo Úc Thanh về muộn một chút, nói là muốn cho anh một bất ngờ, cần phải có thời gian chuẩn bị, chờ anh về nhà phát hiện bất ngờ đó chính là cô đã biến mất, không biết là ngạc nhiên hay là tức giận nữa.

Ngụy Triêm Y thay ra bộ đồ hầu gái mà cô trộm được từ trong kho hai ngày trước, giả dạng làm hầu gái xong thì đi từ trong phòng mình ra.

Trong biệt thự đã không còn ai, cô có thể lặng yên không tiếng động rời đi, vừa mở cửa lầu một đi ra ngoài sân, đèn điện bốn phía đột nhiên mở ra, tất cả đều chiếu thẳng vào người cô.

Ánh sáng chói mắt, Ngụy Triêm Y giơ tay chắn một chút, qua khe hở ngón tay, Úc Thanh ôn tồn lễ độ không nhanh không chậm đi từ ngoài viện vào.

Triệu Diệu đẩy xe lăn của anh tới, anh khom lưng ngồi xuống đó.

“Triêm Triêm, em đây là…”

Úc Thanh đánh giá cô từ đầu xuống chân, trong thanh âm cười khẽ lại lộ ra một chút nguy hiểm.

“Tính đào hôn sao?”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Ác long: Thật không nghe lời, để anh ngẫm lại xem nên dạy dỗ em thế nào đây?

Vì sao lại có người cảm thấy truyện này sẽ BE nhỉ?

Dư Dư tỏ ra vô cùng nghi hoặc (●—●), tôi là tác giả chuyên viết ngọt văn nha ~

Bộ truyện này sẽ có tình tiết theo đuổi vợ tới chết đi sống lại, nhưng chung quy lại vẫn là ngọt sủng văn, sau này theo đuổi lại vợ sẽ rất ngọt ngào, sau khi theo đuổi được thì lại càng ngọt ngào hơn, chương ngược nhau cũng chỉ khoảng trên dưới mấy nghìn chữ mà thôi, đến lúc đó tôi sẽ cố gắng kết thúc nhanh tiêu diệt gọn (đang điên cuồng ám chỉ các bạn có thể khen khen tui nha), lời trụ trì nói các bạn đừng để trong lòng quá, chẳng lẽ ông ấy nói không thể cùng nhau sống tới già thì chính là sẽ BE sao? Cuối cùng không phải số mệnh đều là do tôi định đoạt hết à? Ha ha ha ha ~

Thật sự không cần quá lo lắng đâu, về chuyện có bạn đọc hy vọng Triêm Triêm vẫy tay bỏ đi thật tiêu sái, thực ra ngay từ đầu tôi cũng nghĩ như vậy đó, nhưng chúng ta cứ nghiêm túc nghĩ lại xem, trong khoảng thời gian này Úc Thanh biểu hiện ôn nhu săn sóc cẩn thận như vậy, nếu là người không có ý chí sắt đá thì đều rất dễ động tâm, Triêm Triêm động tâm với anh thì mới là bình thường chứ, đúng không QAQ, nếu Úc Thanh đã đối xử tốt với cô ấy như vậy rồi mà cô ấy còn không thích anh, còn phải vẫy tay bỏ đi thật tiêu sái thì nào có cái cảnh theo đuổi vợ tới chết đi sống lại chứ, sợ là sẽ thành theo đuổi chồng tới chết đi sống lại mới đúng mất.

Tổng thể mà nói, đây là sủng văn, cá nhân tôi cảm thấy đây là bộ truyện rất thú vị, cũng có chút buồn cười, mà thôi cũng không cần sợ đâu, tôi sẽ viết xong nhanh thôi.

Còn nữa, có phải ác long bây giờ quá tốt rồi, các bạn đều không muốn ngược anh hay không?

Các cô gái, các bạn còn quá ngây thơ rồi.

Chương sau, công chúa sẽ ngả bài với ác long nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện