Là một người trước khi đi du lịch phải lên kế hoạch đầy đủ, trước ngày thi phải ôn tập kĩ càng, chuẩn bị trước là khâu không thể thiếu trong từ điển sống của Bạch Chỉ.

Phim sẽ cậu đã xem tương đối, khi vừa ở bên Tạ Tư Cẩn, cậu thường trốn học tập chuyện bịch bịch này.

Nhưng xét thấy ngày mai sẽ phải thực hành, Bạch Chỉ bắt đầu lên mạng tra cứu kĩ càng cẩm nang cho tay mơ.

Đủ loại nội dung nhìn hoa cả mắt, từ việc thế nào là cơ thể sạch sẽ đến vị trí ngọt ngào như "hạt dẻ ngào đường", từ hãng bαo ƈαo sυ nào tốt hơn đến đặc điểm dầu trơn gốc silic hay nước...

Bạch Chỉ không phải một người thụ động, nếu đã xác định quan hệ với Tạ Tư Cẩn, cậu cũng sẽ có trách nhiệm của mình.

Mặc dù cậu không vướng mắc chuyện ai trên ai dưới, nhưng nếu Tạ Tư Cẩn thích nằm dưới, ừ... Cũng không phải là cậu không thể lên trên.


Tuy rằng khả năng này không cao lắm...

Nhưng Bạch Chỉ thích chu đáo cầu toàn.

Bạch Chỉ học hành cả đêm, sáng hôm sau lên xe trợ lý Vương Châu của Tạ Tư Cẩn. Đi được một nửa, cậu bỗng nhìn thấy một chiếc xe đen nhỏ trong gương chiếu hậu.

Mới đầu cậu không để ý, nhưng sau khi qua hai giao lộ, chiếc xe kia vẫn theo sau họ một khoảng cách nhất định.

Mặt Bạch Chỉ sầm xuống, hỏi Vương Châu: "Còn bao lâu thì đến hả anh?"

"Hôm nay không kẹt xe, có lẽ mười phút nữa là tới."

Bạch Chỉ nhíu mày: "Khoan hẵng đi, anh quẹo trái mau."

Vương Châu ngẩn người: "Sao vậy?"

Bạch Chỉ: "Hình như ta đang bị theo đuôi."

Vương Châu quẹo trái ở ngã tư đường, một lát sau hỏi Bạch Chỉ: "Chiếc xe kia có còn không?"

Lông mày Bạch Chỉ nhíu chặt hơn, chưa cắt đuôi được.

Địa chỉ của cậu không tính là riêng tư, an ninh khu nhà cũng chỉ thường thường, trước đó chưa nổi thì còn tốt, bây giờ nổi tiếng hơn, bên ngoài khu dân cư thỉnh thoảng lại có cánh săn tin và người hâm mộ ở ngoài.


Trước đây Bạch Chỉ không để trong lòng, nhưng không ngờ giờ phút này lại bị theo đuôi.

Ngay lúc phân vân không biết làm sao, điện thoại của cậu rung lên.

"Đến đâu rồi em?" Giọng Tạ Tư Cẩn vang lên.

Bạch Chỉ mấp máy môi, nói: "Em xin lỗi, đi hơi muộn, còn phải mất một lúc nữa."

Bạch Chỉ chưa bao giờ đến muộn, Tạ Tư Cẩn nhíu mày: "Em gặp rắc rối gì rồi?"

Bạch Chỉ trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng vẫn thẳng thắn: "Em xin lỗi, hình như em bị theo đuôi, không biết là đám săn tin hay fan cuồng, em đang nghĩ cách để Vương Châu cắt đuôi."

"Để họ theo." Tạ Tư Cẩn cười nhạt, "Chúng ta cũng không phải đang thậm thụt chuyện gì."

Bạch Chỉ: "..."

Coi như là vậy, họ đang yêu đương nghiêm túc, dù bị lộ cũng không gọi là bê bối. Vậy nãy cậu lo lắng cái gì?

Mười phút sau, Bạch Chỉ đến chung cư cao tầng ở trung tâm thành phố của Tạ Tư Cẩn, hóa ra đó là tòa nhà trước đây cậu từng xem thông tin về nó.


Một tầng lớn gồm hai hộ, một căn gần 300 mét vuông, vị trí, nhà đầu tư hay chất lượng đều không có điểm nào để chê, vấn đề duy nhất là đắt.

Đương nhiên đây là vấn đề của cậu.

Bạch Chỉ đi thang máy lên tầng cao nhất, vừa nhấn chuông Tạ Tư Cẩn đã ra.

Tay áo sơ mi của anh kéo đến giữa cổ tay, người mặc chiếc tạp dề sáng màu, bàn ăn sau lưng bày đầy đồ ăn, tôm đốm, bò Nhật, cua lông Hồng Kông,... Nhìn qua nấu rất chuẩn.

Bạch Chỉ lập tức có cảm giác vui mừng vì con cái đã trưởng thành!

Sau khi ăn trưa xong, hai người rúc vào nhau trên ghế salon nghe nhạc, giống như hai con mèo đang dựa nhau phơi nắng.

Một lát sau, Tạ Tư Cẩn chợt nhớ ra gì đó, chống tay hỏi Bạch Chỉ: "Lúc sang đây em bảo bị theo đuôi sao? Trước đó đã bị bao giờ chưa?"

"Từng có một hai lần, nhưng đều không nghiêm trọng." Bạch Chỉ nhớ lại, "Dù sao lúc ấy cũng khá chìm, fan và phóng viên chú ý đến cũng không nhiều."
Tạ Tư Cẩn hỏi cậu ở đâu, cậu đọc địa chỉ rồi nói: "Đó là nhà ở công ty sắp xếp, em ở nhiều năm, người biết cũng không ít."

"Bây giờ em đã nổi tiếng rồi." Tạ Tư Cẩn nói, "Nghĩ tới việc chuyển sang nơi khác chưa?"

"Có ạ." Bạch Chỉ gật đầu, "Gần đây em có kiếm ít tiền, định mua một căn hộ."

Tạ Tư Cẩn: "Em muốn kiểu nào? Anh giúp em xem qua."

Bạch Chỉ không khách sáo, nói thẳng dự định và nhu cầu của mình.

Tạ Tư Cẩn giao thiệp rộng, nói không chừng sẽ tìm thấy căn hộ phù hợp.

Trò chuyện trong chốc lát, Bạch Chỉ bắt đầu buồn ngủ.

Thấy mí mắt Bạch Chỉ díp cả lại, Tạ Tư Cẩn để cậu vào phòng ngủ trưa.

Bạch Chỉ lấy quần áo ngủ trong ba lô ra để thay, chợt nghĩ tới cái gì, mặt hơi đỏ lên.

Tạ Tư Cẩn: "Sao thế em?"

Bạch Chỉ nhét đồ ngủ xuống đáy ba lô, nói:"Hình như em quên mang quần áo ngủ rồi."
Tạ Tư Cẩn đưa Bạch Chỉ vào phòng để quần áo: "Em chọn thoải mái nhé."

Bạch Chỉ ngơ ngẩn trước một loạt bộ ngủ.

Sau lưng cậu, Ta Tư Cẩn vừa cởϊ áσ sơ mi, lộ ra bờ vai rộng và vòng eo thon gầy, khi xoay người cởϊ qυầи, vai và lưng tạo ra một đường nét ưa nhìn, cơ bắp vừa phải nhưng không quá thô kệch.

Bạch Chỉ thấy mặt như bị phỏng, vội vàng thu tầm mắt lại, tiện tay kéo một bộ đồ ngủ xuống, cậu khoa tay chân một hồi, tất cả đều lớn hơn hai cỡ.

Tạ Tư Cẩn cầm một chiếc áo sơ mi trắng ra: "Thử cái này một chút."

Sau khi thay đồ, Bạch Chỉ mất tự nhiên kéo vạt áo, chân cậu để trần, Tạ Tư Cẩn không cho cậu quần để mặc.

Bạch Chỉ mấp máy môi, cuối cùng vẫn không hỏi, đi theo Tạ Tư Cẩn vào phòng.

Cậu nghĩ người kia sẽ làm gì đó với mình, nhưng anh chỉ yên ổn nằm một bên, dường như thật sự chỉ đi ngủ.
Xung quanh tất cả đều là hương vị của Tạ Tư Cẩn, Bạch Chỉ cũng bồn chồn, không kiềm được mà nhìn Tạ Tư Cẩn một chút.

Ánh mắt ướŧ áŧ, ngây thơ mà ước ao.

Gần như đã viết hẳn lên mặt mấy chữ "Không làm tí gì sao".

Tạ Tư Cẩn thở dài, xoa đầu Bạch Chỉ: "Đi ngủ trước đã."

Dù sao tinh thần phấn chấn mới vận động nhiều được.

Bạch Chỉ có thói quen nhất định phải ngủ trưa, nếu trưa không ngủ, năm sáu giờ chiều sẽ buồn ngủ rũ mắt.

Anh cũng không hi vọng Bạch Chỉ nửa đường ngủ mất.

Bạch Chỉ: "..."

Người này có chuyện gì vậy?

Cậu ám chỉ rõ ràng đến thế mà vẫn để cậu đi ngủ? Đến giờ phút này, ai còn ngủ được chứ!

Bạch Chỉ xoay người xuống giường, không biết giọng mình có phần buồn bực: "Em đi tắm."

Cậu không tin, cậu tắm xong ra Tạ Tư Cẩn còn có thể tiếp tục nhịn được!
Nhưng sau khi vào phòng tắm Bạch Chỉ đã hối hận, ở đây hoàn toàn không có một tí cảm giác an toàn nào!

Tạ Tư Cẩn thích xung quanh rộng rãi sáng sủa, căn hộ 300 mét vuông chỉ có một phòng ngủ. Ngôi nhà này chưa bao giờ có người ngoài đến thăm, phòng tắm của anh chỉ có vách ngăn mà không có cửa.

Bạch Chỉ xấu hổ đến mức chỉ muốn chạy trối chết.

Nhưng bây giờ ra ngoài lại quá mất mặt, cậu đành phải tiếp tục mở vòi hoa sen.

Dòng nước chảy xuống từ đỉnh đầu, xối ướt tóc và cơ thể cậu.

Bạch Chỉ từ từ thoa sữa tắm, cảm nhận hương vị của Tạ Tư Cẩn dần thấm nhuần toàn thân.

Nhưng vào lúc này, một bàn tay đột ngột ôm lấy lưng cậu, một cơ thể nóng bỏng dán lên lưng Bạch Chỉ. Ngay sau đó, tay trái người đàn ông lót ở sau gáy cậu, tay phải nắm chặt eo của cậu, nhanh chóng lật cậu lại. Chỉ nghe tiếng "ầm" vang lên, hai thân thể đàn ông trưởng thành va chạm ầm ầm trên tường.
Bạch Chỉ hô lên: "Tạ Tư Cẩn?"

"Lúc đầu anh cũng muốn để em nghỉ ngơi trước..." Người đàn ông giữ chặt người cậu, cắn răng nói: "Nhưng bây giờ xem ra, có vẻ như em không cần."

Bạch Chỉ giật mình, lập tức khẽ cười một cái, hai tay vòng lên cổ Tạ Tư Cẩn.

Tạ Tư Cẩn hít vào một hơi, mắt sắc càng hiện lên vẻ sâu xa.

Bạch Chỉ ghé vào tai Tạ Tư Cẩn, dưới dòng nước, đôi môi hồng thắm khẽ đóng khẽ mở: "Hôm nay em chỉ nghỉ ngơi trong một tình huống, đó là bị anh..."

Hai chữ cuối cùng thốt ra vừa thấp vừa nhẹ, gần như muốn tan ra trong tiếng nước chảy ầm ì.

Nhưng Tạ Tư Cẩn nghe rõ mồn một.

Con ngươi anh bỗng co lại, tâm tình bị đè nén lâu dài bị xé mở một lỗ hổng lớn. Tựa như mãnh thú đói khát phát hiện con mồi, anh cúi đầu, hôn Bạch Chỉ vồ vập.

Bạch Chỉ ngẩng đầu lên, phối hợp há miệng ra.
Cậu thích cảm giác Tạ Tư Cẩn mất khống chế vì mình.

Khiến cậu có cảm giác thoải mái, người này hoàn toàn là của cậu.

....

Nhưng sự thật chứng minh, khiêu khích quá đà cũng không tốt.

Bạch Chỉ nhanh chóng trả giá vì hành vi của chính mình.

Nhiều lần cậu xin nghỉ giữa trận đều thất bại, khó lắm mới thành công một lần, nhưng sau khi nghỉ ngơi chốc lát, cậu lại phải nhận sự vận động mạnh mẽ hơn.

Chờ Bạch Chỉ tỉnh lại lần nữa, trời đã tối.

Cậu nhìn đồng hồ đầu giường, vậy mà ngủ chưa tới một tiếng.

Cơ thể Bạch Chỉ chui trong chăn, rã rời đến nỗi không muốn nhúc nhích một ngón tay.

"Tỉnh rồi?" Tạ Tư Cẩn xoa bụng cậu, "Đói không?"

Bạch Chỉ không biết nghĩ đến cái gì, lỗ tai chợt hơi đỏ.

Tạ Tư Cẩn: "Sao thế?"

"Không có gì." Bạch Chỉ lắc đầu.

Đều do buổi chiều Tạ Tư Cẩn nói cái từ "ăn" này quá nhiều lần, khiến cậu nghe thấy lại phản ứng có điều kiện.
Buổi tối không ai muốn nấu cơm, Tạ Tư Cẩn gọi đồ ăn bên ngoài.

Bạch Chỉ bật điện thoại, phát hiện có vài cuộc gọi nhỡ của số lạ, còn có hai cuộc là Lưu Nhất Hải.

"Em đi gọi điện." Bạch Chỉ khoác thêm áo sơ mi, định ra phòng khách. Nhưng không ngờ vừa xuống giường hai chân đã mềm nhũn, khuỵu hẳn xuống thảm.

Bạch Chỉ: "..."

Cậu xoa bắp đùi mình, mơ màng khó tin.

Tạ Tư Cẩn kéo Bạch Chỉ ngồi ở trên giường, cười nói: "Anh đi xả nước tắm."

Anh quay người ra khỏi phòng ngủ, để lại không gian cho Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ ngồi trên giường gọi Lưu Nhất Hải, giọng nói uể oải, có phần lười nhác sau khi thỏa mãn: "Chuyện gì anh?"

Lưu Nhất Hải ngẩn người, lúc này mới nghiêm túc nói: "Bố cậu gọi đến số của anh."

Khi nhìn thấy mấy số lạ kia Bạch Chỉ đã đoán được, không bất ngờ: "Ông ta đòi tiền anh rối sao?"
"Ừ, ông ta bảo nếu không đưa tiền thì..." Lưu Nhất Hải cố thả giọng thật chậm, nói: "Đợi thân bại danh liệt đi."

"Em biết rồi." Giọng Bạch Chỉ không nghe ra xao động, "Có thể ông ta muốn tố cáo hoặc bóc phốt em, nhờ đội ngũ quan hệ công chúng chuẩn bị phương án đáp trả."

"Cậu..." Lưu Nhất Hải biết quan hệ của Bạch Chỉ và người nhà không tốt, nhưng anh ta không ngờ đối phương lại tỉnh táo đến mức này, rõ ràng cậu cũng mới 22 mà thôi.

"Đừng lo." Bạch Chỉ an ủi, "Họ không ảnh hưởng tới em từ lâu rồi."

Lòng Lưu Nhất Hải cảm xúc lẫn lộn, chợt hỏi: "Có chương trình tạp kĩ yêu đương mời cậu, cậu xem thử muốn đi không?"

Bạch Chỉ: "Anh gửi cho em, em cúp trước."

Khi Tạ Tư Cẩn đi ra, Bạch Chỉ đang ngồi trên giường gọi điện thoại. Người cậu bọc trong áo sơ mi của mình, đôi chân trắng trẻo cân đối vắt chéo, trên ngực một mảng đầy dấu hôn.
"Giải quyết xong chưa?"

Tạ Tư Cẩn nâng đầu Bạch Chỉ, cúi đầu trao cậu một nụ hôn dịu dàng.

"Cũng tạm." Cơ thể Bạch Chỉ vẫn còn dư vị được yêu thương, vừa bị chạm nhẹ đã lại hưng phấn trở lại. Cậu nắm vai Tạ Tư Cẩn, hơi thở gấp: "Người đại diện gửi cho em một chương trình, hỏi em có muốn quay hay không?"

Tạ Tư Cẩn: "Tên là gì?"

Bạch Chỉ: "Chưa xem, hình như là chương trình hẹn hò."

"Đừng đi." Tạ Tư Cẩn khẽ cắn môi cậu như trách phạt, "Người đại diện của em làm sao vậy? Em yêu đương rồi còn để em đi tham gia chương trình kiểu này."

Bạch Chỉ cứng người, chợt nhớ tới một chuyện: "Hình như anh ấy còn chưa biết em đang yêu..."

Tạ Tư Cẩn: "..."

Tạ Tư Cẩn cầm điện thoại Bạch Chỉ, giao việc: "Vậy bây giờ em gọi điện nói cho cậu ta đi!" Trong giọng nói có phần nũng nịu và vội vàng mà chính mình không hay biết.
Bạch Chỉ hơi buồn cười, Tạ Tư Cẩn vẫn luôn cẩn thận tỉ mỉ, nhưng thỉnh thoảng cũng đáng yêu bất ngờ.

Bạch Chỉ gọi điện lần nữa.

Đầu dây bên kia hơi bất ngờ: "Còn chuyện gì nữa sao?"

Bạch Chỉ: "Chợt nhớ ra, vừa nãy có chuyện quên nói cho anh."

Lưu Nhất Hải: "Chuyện gì?"

Bạch Chỉ: "Em đang yêu."

Lưu Nhất Hải: "..."

Bạch Chỉ: "Nhân đây em come out."

Lưu Nhất Hải: "..."

Bạch Chỉ: "Bạn trai em là Tạ Tư Cẩn."

Lưu Nhất Hải: "..."

Ba tin tức trực tiếp hóa Lưu Nhất Hải thành đá.

"Ok rồi." Bạch Chỉ cúp điện thoại, "Người đại diện của em biết rồi."

Tạ Tư Cẩn nhớ lại cảnh vừa rồi, nhíu mày: "Có phải cậu ta không thông minh lắm phải không?"

"Cũng ổn?" Bạch Chỉ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Miễn cưỡng đủ."

Lưu Nhất Hải không quá thông minh nửa ngày mới ra khỏi cơn kinh sợ, nhưng điện thoại đã bị ngắt từ lâu.
Điện thoại trên giường rung lên không ngừng, vang lên rất lâu cũng không có ai nghe máy.

Bạch Chỉ ngâm mình trong bồn cùng Tạ Tư Cẩn, mặt nước gợn vài làn sóng.

"Thực ra em còn có chuyện chưa nói với anh." Sau khi vận động xong, Bạch Chỉ chợt ngửa đầu nhìn Tạ Tư Cẩn.

Tạ Tư Cẩn: "Liên quan đến cuộc gọi vừa nãy?"

Bạch Chỉ gật đầu: "Chu Kim... Cũng là bố ruột em, hôm nay ông tìm em đòi tiền, bị em từ chối."

Tạ Tư Cẩn nhíu mày, dường như hơi ngoài ý muốn.

Trước đó lúc Bạch Chỉ quay xong "Ẩm thực bốn mùa" về nhà, anh cho người điều tra tình hình gia đình Bạch Chỉ một chút.

Chu Kim và Chu Ngọc Bảo vô cùng khốn nạn, bố tụ tập đánh bạc, con trai cưỡиɠ ɠiαи bạn học nữ, làm không ít chuyện phi pháp. Anh không rõ Bạch Chỉ có biết hay không, nhưng hai người kia đều dùng tiền của Bạch Chỉ để giải quyết.
Tạ Tư Cẩn đã từng cảnh cáo đối phương không được đeo bám Bạch Chỉ, nếu không anh sẽ lật lại mọi chuyện xấu họ đã làm. Về sau, hai bố con Chu Kim nghe lời một thời gian, không chờ chưa bao lâu đã lại theo tới.

Tạ Tư Cẩn biến sắc, lông mày nhíu chặt.

Bạch Chỉ không thấy được vẻ mặt Tạ Tư Cẩn, cậu cũng không biết Tạ Tư Cẩn làm những chuyện kia cho mình.

Giọng cậu chậm dần, kể chuyện quá khứ của mình bằng thanh âm nhẹ nhàng.

Bạch Chỉ nói cậu đơn phương đoạn tuyệt quan hệ với người nhà, nói cậu bỏ nhà đi hồi cấp hai, nói cấp ba chưa tốt nghiệp đã làm nghệ sĩ, nói cậu từng đứng trước tòa tay đôi cùng người thân...

Ban đầu, tất cả đều là ký ức cậu chôn sâu nơi đáy lòng, tuyệt đối không thể chịu nổi.

Bạch Chỉ cho là mình sẽ tức giận bất bình, nhưng khi thật sự mở miệng mới nhận ra, cậu đã quá bình tĩnh.
Thì ra cậu đã có thể kể một cách bình tĩnh như vậy.

"Nhưng em đều đã vượt qua." Tạ Tư Cẩn nói, "Em còn dũng cảm hơn anh nghĩ nhiều."

Bạch Chỉ gật đầu: "Đều đã qua."

Lằn ranh luôn chặn trước mắt cậu, cuối cùng cũng bj cậu bỏ lại đằng sau.

Tạ Tư Cẩn ôm Bạch Chỉ , trong lúc nhất thời không nói gì.

Một lát sau, anh chợt nói: "Thực ra quan hệ của anh với bố mẹ cũng không tốt lắm."

Bạch Chỉ hơi kinh ngạc, cậu vẫn tưởng quan hệ gia đình Tạ Tư Cẩn cũng tốt.

"Đương nhiên cũng không nghiêm trọng như em, anh chỉ hơi trách bọn họ mà thôi." Tạ Tư Cẩn nói, "Hồi nhỏ anh thường không hiểu, vì sao họ lại có thể vì công việc mà bỏ rơi đứa con duy nhất của mình."

Bạch Chỉ nhớ ra: "Cô và chú đều là nhà khoa học ạ?"

Tạ Tư Cẩn: "Ừ, họ sinh anh không lâu thì đi Tây Bắc, khi bận rộn, thậm chí nhiều năm anh cũng không gặp được họ một lần."
"Đến cấp ba, quan hệ giữa bọn anh rất căng thẳng. Thành tích lúc đó của anh cũng tốt, nhưng anh không học nghiên cứu khoa học theo ý họ, anh cố tình vào ngành giải trí chọc tức bố mẹ, mấy năm sau đấy quan hệ vẫn rất lạnh nhạt."

"Mãi đến sau khi trạm không gian lên vũ trụ, anh nhìn thấy bố mẹ trên bản tin, lúc đấy anh mới biết, công việc của họ là như thế nào."

Bạch Chỉ: "Họ làm việc rất tâm huyết vì quốc gia."

Tạ Tư Cẩn: "Anh chỉ biết họ thà bỏ bê anh, cũng phải giải quyết công việc."

Bạch Chỉ ngửa đầu hôn cằm Tạ Tư Cẩn, hỏi: "Vậy bây giờ anh còn trách họ không?"

"Cũng không đến mức." Tạ Tư Cẩn lắc đầu, "Cũng không phải họ không yêu anh, chỉ là chọn chuyện quan trọng hơn mà thôi."

Anh từng không hiểu, nhưng khi anh cũng có sự nghiệp để phấn đấu cả đời, Tạ Tư Cẩn mới dần hiểu lựa chọn lúc trước của bố mẹ. Nhưng hiểu không có nghĩa là ủng hộ. Tạ Tư Cẩn sẽ cẩn thận chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ, Chu Khả cũng lén lấy tiền nhờ Bạch Chỉ chăm sóc con trai, họ cố hết sức đối xử tốt với đối phương.
Nhưng họ đều biết, mãi mãi sẽ không thể gắn bó với nhau như gia đình thông thường.

Bạch Chỉ hỏi: "Vậy nên anh quay "Thiên Vấn" cũng là vì họ sao?"

"Không hẳn." Tạ Tư Cẩn lắc đầu, "Vũ trụ vốn vô cùng thu hút."

Bạch Chỉ ngẩng đầu,

"Anh có từng nghĩ đến không," Bạch Chỉ nghiêng mình nhìn anh, "có lẽ theo một cách nào đó, thứ anh và họ theo đuổi đều giống nhau."

"Có lẽ vậy." Tạ Tư Cẩn ngửa đầu, "Anh đã qua tuổi nói chuyện tâm tình với cha mẹ rồi."

Bạch Chỉ hé môi, không nói gì.

Một lát sau, cậu mới hỏi: "Thực ra lúc đầu em đã từ chối lời đề nghị của cô Chu Khả đấy."

"Tại sao lại từ chối?" Tạ Tư Cẩn cười, đùa cậu, "Coi như đó là lì xì bà tặng cho con dâu đi."

"Năm triệu chăm sóc anh một tháng, chuyện này không hề có tỉ lệ chi phí - hiệu quả. Lúc đầu em tham tiền nên đồng ý, về sau lại cảm thấy không ổn, từ chối bà qua điện thoại." Bạch Chỉ nói, "Nhưng bà vô cùng dịu dàng nói với em lý do, còn tự nhận mình làm mẹ thiếu sót."
Tạ Tư Cẩn cười cười, không nói gì.

"Thực ra bà ấy luôn thấy hổ thẹn, vậy nên mới tốn công sức muốn bù đắp cho anh." Bạch Chỉ nói, "Em cảm thấy bà ấy rất quan tâm tới anh."

Vẻ mặt hờ hững trên mặt Tạ Tư Cẩn biến mất.

Anh vùi mặt vào cổ Bạch Chỉ, rất lâu sau mới "Ừ" một tiếng.

Trong làn nước, Bạch Chỉ nắm chặt tay anh.

"Bạch Chỉ." Tay Tạ Tư Cẩn đan khít tay cậu, anh nói: "Chuyển đến sống cùng anh nhé?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện