Khi rời phòng làm việc, Lục Hòe mời Bạch Chỉ ở lại cùng ăn cơm với bọn họ.

Thời gian quá muộn, Bạch Chỉ có hơi không chịu được, từ chối nói: "Ngày mai em còn có buổi thử vai, phải trở về chuẩn bị một chút nên không đi được."

Lục Hòe ngại ngùng: "Vậy mà lại để cậu đến đưa canh gà cho bọn anh, ngại quá."

"Tiện đường mà." Bạch Chỉ cười cười, "Không tốn thời gian mấy ạ."

"Thử vai vào sáng ngày mai à?" Tạ Tư Cẩn chợt hỏi.

"Dạ, 10 giờ ở Đông Thành."

"Vậy cậu ở chỗ nào?"

"Tây Thành ạ."

Bắc Kinh là thành phố cổ kính, các con đường ở trung tâm đều quanh co lòng vòng, giờ cao điểm buổi sáng đi từ Tây Thành đến Đông Thành ít nhất cũng mất nửa tiếng. Tạ Tư Cẩn lấy một thẻ phòng ra: "Bên đó tôi có một căn phòng ở, đêm nay cậu nghỉ lại đấy cũng được."

Vào ở nhà của Tạ Tư Cẩn?


Bạch Chỉ sợ ngây người, cậu nào dám nhận ân tình dường này, vội vàng lắc đầu: "Không được không được, em đi về là được rồi ạ."

"Là phòng Executive* của khách sạn Nhất Đảo", Tạ Tư Cẩn nói, "Tôi đặt chỗ quanh năm và nó cũng đang để trống. Nếu cậu không chê thì có thể ở một đêm."

Thì ra là như thế.

Bạch Chỉ thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cảm ơn thầy."

*Phòng Executive (hay Executive Suite): loại phòng cao cấp nhất trong khách sạn với diện tích từ 60-120m2. Phòng được trang bị cả bồn tắm đứng và bồn tắm nằm, bàn làm việc cỡ lớn, điện thoại quốc tế, hồ bơi ngoài trời, phòng khách và khu vực bếp riêng biệt...Chúng nằm trên các tầng cao nhất của khách sạn, với tầm nhìn rộng rãi và tuyệt đẹp.

Lục Hòe: "Cùng đi đi, anh đưa cậu ra cửa lớn."

Bạch Chỉ: "Vậy các anh đêm nay cũng về nhà sao?"


Tạ Tư Cẩn: "Chưa được, chờ lát nữa vẫn phải xử lý một chút việc."

Ba người vừa ra ngoài vừa nói chuyện phiếm.

Lục Hòe: "Nhanh vậy đã muốn tuyển diễn viên thay Tiền Quân Hạo rồi?"

Tạ Tư Cẩn gật đầu: "Không còn nhiều thời gian, phải tốc chiến tốc thắng."

Lục Hòe: "Có ứng viên chưa?"

"Vẫn chưa có." Tạ Tư Cẩn thấy đau cả đầu, "Một chốc một lát sao có thể tìm nhanh thế được."

Lục Hòe kể tên vài diễn viên trẻ, đều bị Tạ Tư Cẩn xua tay.

Hoặc là hình tượng không phù hợp, hoặc là kỹ năng diễn xuất không sáng, hoặc là nhân phẩm dễ dính vấn đề.

Bạch Chỉ kẹp ở giữa hai anh lớn, thấp tha thấp thỏm: "Đây là chuyện em có thể nghe à..."

"Không sao." Tạ Tư Cẩn cười, "Cũng không phải chuyện gì quan trọng."

Hai mắt Lục Hòe nhìn Bạch Chỉ, bỗng nhiên huých cánh tay Tạ Tư Cẩn.


Tạ Tư Cẩn: ?

Lục Hòe nhíu mày: Cậu nhìn thử Bạch Chỉ chưa? Cậu ấy thế nào?

Lần này Tạ Tư Cẩn không nói chuyện.

Thấy anh im lăng, Lục Hòe tự hỏi: "Hay là cậu thử đi Bạch Chỉ?"

Bạch Chỉ thâm vui vẻ trong lòng, nhưng nhanh chóng lắc đầu: "Em, em không được đâu!"

Tạ Tư Cẩn: "Không muốn đóng phim à?"

"Không phải, không phải!" Bạch Chỉ vội vàng xua đi, cậu định giải thích nhưng lại thấy ngại ngùng, hé miệng mà không thốt được lời nào.

Không phải cậu không muốn diễn, mà là không dám diễn.

Chẳng có diễn viên nào lại không muốn đóng phim, đó là vinh hạnh cao nhất của cả đời làm nghề.

Nhưng cậu xuất thân không chính quy, mấy năm trước không được dạy bảo đến nơi đến chốn, cứ thế mà lãng phí thiên phú.

Mấy năm qua Bạch Chỉ tốn rất nhiều tâm sức để nâng cao kĩ năng diễn xuất, trình độ từ tệ mới miễn cưỡng đổi được một chữ ổn, nhưng đến ngưỡng lên được màn ảnh rộng thì tuyệt đối chưa tới.
Cậu đã từng thử cách màn hình đối diễn cùng nhân vật của Tạ Tư Cẩn. Khi nhập vai cậu còn tràn đầy tự tin, cảm thấy có lẽ cũng không quá chênh lệch. Mãi đến khi tự mình xem lại video của bản thân và dáng vẻ của Tạ Tư Cẩn trên màn ảnh.

Trong giây lát đó Bạch Chỉ hổ thẹn tới mức mặt đỏ tận mang tai. Đến lúc ấy cậu mới rõ, trình độ của mình so với diễn viên hàng đầu còn kém xa cỡ nào.

Thừa nhận bản thân vô dụng, là một cảm giác khó chịu.

Càng khó chịu hơn là cơ hội xuất hiện trước mắt, lại vì năng lực bản thân không đủ, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó trượt qua mũi giày.

Nếu như...

Nếu như mình giỏi hơn chút nữa thì tốt rồi.

Bạch Chỉ hé miệng, ngậm hột thị nửa ngày mới thốt ra được một câu: "Xin lỗi, bởi vì em thấy mình diễn không tốt.."

"Không thử làm sao biết?" Lục Hòe còn khuyên, "Diễn xuất của Tiền Quân Hạo cũng vậy thôi, lần nào cũng cần Tạ Tư Cẩn chỉ dẫn tận nơi."
Bạch Chỉ từng nghe nói, đạo diễn xuất sắc sẽ bảo ban các diễn viên, thậm chí có thể nâng diễn xuất một người từ sáu điểm lên đến tám điểm.

Vậy nếu như lần này cậu đóng, Tạ Tư Cẩn cũng sẽ cầm tay chỉ bảo cậu sao?

"Có áp lực gì khác thì trả lời sau cũng được." Tạ Tư Cẩn lấy thẻ mở cửa phòng đưa cho Bạch Chỉ, "Ngày mai thử vai thuận lợi nhé."

"Vâng." Lúc Bạch Chỉ nhận thẻ mở cửa phòng, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nhón chân lên vỗ vai Tạ Tư Cẩn một cái.

Tạ Tư Cẩn nhíu mày: "Sao vậy?"

"Em muốn xin thêm chút năng lượng của anh ảnh đế." Bạch Chỉ nắm chặt tay phải, đôi mắt sáng lấp lánh, "Hi vọng anh có thể phù hộ em ngày mai thử vai thành công."

Vừa dứt lời, Tạ Tư Cẩn bỗng nhiên tiến lên một bước, đồng thời dang hai tay ra.

Một giây sau, Bạch Chỉ rơi vào một vòm ngực ấm áp.
Bạch Chỉ mở to mắt, cả người đều ngây ngẩn.

Chiếc ôm này rất nhẹ, cũng kết thúc rất mau.

Chờ đến lúc Bạch Chỉ tỉnh táo lại, Tạ Tư Cẩn đã buông cậu ra.

"Nếu là tiếp sức, chẳng phải như vậy càng hiệu quả sao?"

Người con trai cười hỏi cậu, bên trong đôi mắt đào hoa rót đầy dịu ngọt, khiến người ta nhớ tới đóa anh đào nở rộ đầu xuân.

Bạch Chỉ liếc mắt nhìn rồi nhanh chóng cúi đầu.

Nhiệt độ thân thể vừa tiếp xúc trong phút chốc đã bay đi theo gió đêm, chỉ còn lưu lại thoang thoảng hương gỗ mun ấm nồng.

Đó là hương thơm chỉ thuộc về Tạ Tư Cẩn, một mùi vị an ổn lòng người.

Rất lâu sau, Bạch Chỉ mới gật đầu, giọng khẽ khàng: "Vâng... Hiệu quả..."

...

"Anh, anh nóng lắm ư? Làm sao mà mặt đỏ như vậy?" Trên xe bảo mẫu, Phương Viên săn sóc nói, "Hay là em hạ nhiệt độ máy lạnh xuống nhé?"
"Không cần." Bạch Chỉ lắc đầu.

Cậu đâu có nóng, chỉ là bị kĩ năng thượng thừa của ánh đế trêu thôi.

Bạch Chỉ nắm thẻ phòng, nhìn ánh đèn chợt lóe ngoài cửa sổ, nói thầm trong lòng: Tuy rằng bây giờ trình độ của cậu còn chưa sánh được với Tạ Tư Cẩn, nhưng cậu sẽ nỗ lực từng bước lên đỉnh cao sự nghiệp. Nếu đã quyết như thế, vậy thì, bắt đầu từ việc giành lấy vai chính của "Tà không thắng chính" vào ngày mai đi.

Đồng hồ sinh học của Bạch Chỉ khá sớm, lúc tỉnh dậy còn chưa qua tám giờ, vẫn còn thời gian để nghiền ngẫm nguyên tác của bộ phim kia lần nữa.

Buổi thử vai lần này không công bố trước kịch bản, Bạch Chỉ đành phải phỏng đoán nhân vật nguyên tác để áp vào nội dung bộ phim.

"Tà không thắng chính" là một bộ đam mỹ chế tác lớn nhận được sự quan tâm rất cao, chủ yếu kể về chuyện tình yêu hận đan xen của tiên quân thiếu niên Vệ Linh Quân và Ma tôn Cơ Hào.
Theo xu hướng ngày nay, câu chuyện này không có nhiều sự mới mẻ hay độc đáo, đề tài cũng chỉ là sự tranh chấp đối kháng của hai phe chính tà trong truyện tiên hiệp thông thường. Vậy nhưng hình tượng công thụ được xây dựng rất tuyệt, tương tác CP cực kì nhiều, thủy tinh trộn lẫn đường mật nhiều vô kể, dưới phần bình luận chốc chốc là tiếng khóc gào ngu người, lát sau lại tràn ngập tiếng cười ngốc nghếch.

Vệ Linh Quân, tiên quân nhỏ ngay thẳng dịu dàng như ngọc, nguyên văn có viết "Vằng vặc tựa trăng trên trời, rực rỡ như sao trong đêm."

Bởi vì quá đẹp, thường bị người khác coi như bình hoa, cho nên y luôn tỏ vẻ trưởng thành với gương mặt thẳng thắn, muốn dùng năng lực để thuyết phục người khác. Mà y tuổi đời mới hai mươi, bản chất vẫn còn là một thằng nhóc to xác, mỗi khi Cơ Hào đùa cợt y lại là một lần Vệ Linh Quân phá vỡ hình tượng.
Dung mạo của Cơ Hào còn đẹp hơn Vệ Linh Quân, trong truyện viết hắn "Vẻ đẹp của Cơ Hào, thêm một phần thì lại quá mị hoặc, thiếu một phân lại trở nên thô cứng." Khác với Vệ Linh Quân trong trẻo chính trực, vẻ đẹp của hắn là vẻ gian tà xấu xa, toàn thân đều tràn đầy tính công kích. Một mỹ nhân thủ đoạn nham hiểm, lòng dạ rắn rết.

Hắn cưng chiều Vệ Linh Quân rất mực, nhưng đến khi đánh nhau thì cũng không hề nương tay.

Không ít độc giả vừa mắng hắn là thằng tồi, vừa gào rú kêu gã này tuyệt quá tuyệt quá, tên thối tha mau gϊếŧ tôi đi.

Nội dung của "Tà không thắng chính" vốn là một nồi máu chó, đương lúc ra truyện còn bị chửi đến mức tan hoang dưới phần bình luận. Càng bất ngờ là, cuối truyện tác giả để công bị một đao đâm chết, còn thụ rời sư môn lưu lạc giang hồ. Nguyên một câu chuyện BE hoàn toàn.
Độc giả cũng hoàn toàn bùng cháy.

Viết sớ đốt nhà tác giả lên tận hot search không chỉ một lần.

Sau đó, tác giả phải bù đắp một ngoại truyện kiếp sau ở thời hiện đại, nhưng lòng dạ của độc giả vẫn không thể nguôi ngoai.

Sau khi trên mạng đăng tin chuyển thể, có blogger tuồn ra vài tin đồn chọn vai, đều bị ném đá ê người.

【A a a lại một bộ IP kinh điển bị phá nát, tôi từ chối!】

【Trai đểu họ Cơ nhà chúng tôi cao gần mét chín, xinh đẹp mà mạnh mẽ, là một đại mỹ nhân tràn đầy khí thế đàn ông. Giới giải trí có diễn viên như vậy không? Có không? Có không?!】

【 Tôi không tin trong hiện thực có người đẹp như thằng cha kia! Không có! Không người nào có thể diễn ra Cơ Hào trong lòng tụi này! 】

【Các đồng chí, còn cả kỹ năng diễn xuất nữa, diễn xuất muốn thay cũng không được, nếu quay thô lố lăng quá, lúc biên tập lại chạy đi tẩy xóa là bà đây ói vào. 】
【+1, thằng cha tuy chó má, nhưng cũng thật sự hoàn mỹ, tui không tin có người có thể diễn ra phong thái của Cơ chó. 】

Chọn vai Cơ Hào gây một hồi gió tanh mưa máu, Vệ Linh Quân bên này cũng không khá hơn bao nhiêu.

Tin tức cải biên truyền ra, trên mạng đã xuất hiện hàng loạt các bài phân tích, phân tích ai thích hợp diễn vai này vai nọ. Phần lớn là diễn viên tuyến một, tuyến hai, phổ biến nhất là mấy anh chàng có vẻ đẹp cổ phong, ngay lập tức vài nam diễn viên trẻ trung tươi mới xếp trên đã bị chế giễu.

【A a a a từ chối mấy cậu trẻ đẹp! Linh Quân không phải là một tên ngọt ngào ngốc nghếch, y là một tiên quân nhỏ lòng mang nghĩa lớn đích thực!】

【A Quân nhìn qua thì đơn giản nhưng thật ra mới là người có chuyển biến lớn nhất đó. 】

【Thua, không muốn tiểu thịt tươi thì nhìn mấy anh trai cổ phong lên diễn à! 】
【Mọi người đừng ầm ĩ nữa, A Quân nhất định phải để diễn viên trẻ đóng. 】

【Tuổi tác Chu Hàm Khôn có hơi dừ nhỉ? Nhớ không lầm anh ta đã hơn 30 rồi nhỉ? Vậy mà vẫn diễn thanh niên đôi mươi, có lệch quá không? Ảnh cà nát rồi cũng không độ nổi gương mặt già khú của anh hai đâu. 】

【 Hà Tuấn Nghiệp? Cười chết, với cái diễn xuất của cậu ta, chỉ sợ vừa lên hình thì tôi đã khóc, vì cười quá nhiều. 】

【+1, cậu Hà kia lúc nào cũng sợ sệt rụt rè, nào có dáng dấp hăng hái trượng nghĩa của tiên quân trẻ tuổi nhà tôi?】

Cũng có fan đề cử Bạch Chỉ vẫn bị fan nguyên tác mắng chửi như thường. Dù sao bất kể là ai, không người nào có thể tái hiện vị tiên quân thiếu niên trong lòng bọn họ.

Vậy mà giữa thời điểm hung hăng náo loạn nhất, có một blogger nổi danh điểm mặt Bạch Chỉ.
【Thực ra Bạch Chỉ rất phù hợp với nhân vật, điều kiện và vẻ ngoài đều tốt. Quan trọng hơn là khí chất của cậu ấy, ngay thẳng đáng yêu, đôi lúc vô tình lại để lộ nét u buồn yếu đuối. Khi cậu ấy không cười mà nhìn ống kính mang lại cảm giác có chuyện trong lòng, rất phù hợp trạng thái giai đoạn sau của Vệ Linh Quân.】

Ngoại hình đúng là rất phù hợp với Vệ Linh Quân, khí chất cũng sạch sẽ tươi sáng.

Đạo diễn Mao Văn Thành nhìn Bạch Chỉ đứng trước mặt, nói: "Bắt đầu đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện