Edit: A Uyển

Cơ ngực rắn chắc cái gì chứ?!

Đây là nịt ngực của bà đây đó!!!

Hơi nóng bốc thẳng lên não, Lê Nhan chỉ cảm thấy nhiệt độ trên trán càng ngày càng nóng, huyệt thái dương còn giựt mấy lần.

"Mày không luyện cơ ngực bao giờ sao? Vậy tại sao. . ." Lục Lâm có phần nghi ngờ, còn muốn truy hỏi tới cùng, nhưng chưa kịp nói hết, Lê Nhan ở đằng sau bất ngờ thò tay nhéo eo hắn một cái.

"Đau —— "

Lục Lâm hít khí lạnh một hơi, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo.

Đau thiệt đó!

"Đm, Lê Nhan mày nhéo tao làm gì?!" Cho đến tận bây giờ Lục Lâm chưa từng bị đối xử như vậy, cau mày quay đầu lại chất vấn Lê Nhan.

Eo của con trai có thể tùy tiện chạm vào sao?

Còn trực tiếp dùng tay nhéo?

Người thì trông có vẻ gầy yếu vô lực mà sao lực tay lại lớn như vậy chứ?

Thật là làm ơn mắc oán mà!

Lục Lâm càng nghĩ càng giận, trong con ngươi bừng bừng lửa giận. Hắn đã đồng ý cõng Lê Nhan rồi, Lê Nhan còn nhéo hắn?

Không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ!

"Lục Lâm cậu có thể im miệng hay không? Tôi nhức đầu, cậu thật là ồn ào muốn chết." Lê Nhan nhanh chóng đưa tay bịt kín miệng Lục Lâm, thanh âm thiếu niên buồn bực từ phía sau truyền tới, khẽ nâng cao giọng, lời nói phàn nàn bởi vì bị bệnh theo bản năng mềm nhũn, nghe như là. . . đang làm nũng vậy.

Thật sự muốn hỏi, kiếp trước Lục Lâm phải chăng là một kẻ lắm lời đúng không?

Tại sao lại lải nhải nhiều như vậy?

Lê Nhan cũng hết cách, môi mỏng khẽ giương, nửa khép đôi mắt đen láy. Mắt không thấy, tai không nghe.

Cô thật sự rất sợ Lục Lâm lại hỏi cái vấn đề cơ ngực gì đó, cô vô cùng không muốn cùng bạn bè nghiên cứu cái đề tài cơ ngực này được không?

Nói thêm mấy câu nữa, cô lo lắng bản thân sẽ bại lộ thân phận nữ giả nam này.

Không khí lập tức an tĩnh lại, chỉ còn tiếng gió thổi lất phất.

Lục Lâm bị bịt miệng liền im bặt, ngay cả lửa giận vừa bốc cao ba thước cũng bị tạt một gáo nước lạnh, khí thế liền hạ xuống.

Ngón tay nóng bỏng của Lê Nhan dán vào đôi môi của Lục Lâm, lúc chạm đến ngọn lửa ấy, giống như có một dòng điện chạy vọt qua xương sống, trực tiếp đánh bay suy nghĩ của Lục Lâm.

Dừng lại một chút, lửa giận trong lồng ngực cũng biến mất tăm.

Thay vào đó, có một loại tình cảm kì lạ muốn phá kén mà ra.

Rũ mi mắt che đi đôi đồng tử sẫm màu, một giọng nam trầm thấp buồn bực từ sau lòng bàn tay của Lê Nhan phát ra.

"Mày trước thả tay ra. . . Tao không nói nữa, mày nghỉ ngơi một chút đi."

Không phải chỉ là bị nhéo có một cái sao? Đau một lát sẽ khỏi.

Lê Nhan hiện tại là người bệnh, hắn sẽ không so đo với người bệnh.

Chỉ trong 2 phút ngắn ngủi, Lục Lâm quả quyết ném cái ý tưởng sẽ không tha thứ đó ra sau đầu, triệt để thủ tiêu luôn, không nhớ đến nữa.

". . .Ừ." Lê Nhan ở phía sau thấp giọng đáp. Lục Lâm vừa mở miệng nói chuyện, cánh môi khẽ mở lướt qua lòng bàn tay, không cần hắn nói, Lê Nhan theo phản xạ liền thu tay lại.

Bàn tay che trước miệng đã rời đi, Lục Lâm cũng không có thả lỏng như dự tính, ngược lại. . . trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Cảm xúc kia không phải là thất vọng, cũng chẳng phải là vui vẻ.

Không thể nói rõ.

Đoạn đường còn lại, hai người ăn ý không lên tiếng. Lục Lâm tăng nhanh bước chân, nhanh chóng cõng Lê Nhan đến phòng y tế.

Giáo y là một nữ bác sĩ trung niên, gương mặt phúc hậu, tính tình hiền hòa. Nhìn thấy Lục Lâm trên lưng cõng một người, liền nhanh chóng tìm một cái ghế để cẩn thận đặt Lê Nhan xuống.

"Bạn học, em khó chịu ở chỗ nào sao?" Giáo y nhìn lướt qua đã nhận thấy khuôn mặt Lê Nhan đỏ ửng bất thường còn có hơi uể oải.

"Cậu ấy bị sốt, nhiệt độ cơ thể cũng hơi cao ạ." Lục Lâm liếc nhìn Lê Nhan một cái, trực tiếp đáp lời giáo y.

-------------------------------------

Editor: Đọc chương này quắn quéo xễu luôn ớ mn!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện