Đào Nhiên trốn phía sau cầu thang lầu 2, cuộc đối thoại của Thẩm Lăng và Tưởng Mộ Thừa, một chữ cô cũng không nghe lén được.
Cô nhìn bóng người của Tưởng Mộ Thừa ngồi trên sô pha có chút mệt mỏi, trong lòng có chút tự trách. Đã đồng ý với anh ta chỉ yêu đương thuần khiết, không ngờ vẫn làm anh ta thất vọng rồi.
Cô lui về phòng, nhìn điện thoại trong tay đến phát ngốc, dựa vào tính tình của Thẩm Lăng, nếu anh ta nói không ngại trở mặt với Tưởng Mộ Thừa, vậy chính là sẽ làm thật.
Tình yêu của cô cùng Mộ Thời Phong còn sẽ có ngày mai sao?
Thẩm Lăng sẽ chia rẽ bọn họ thế nào?
Đưa cô ra nước ngoài sao?
Cô gọi cho Mộ Thời Phong, “Đại Mộ Mộ.”
“Sao thế?”
Trầm mặc một lát, cô nói: “Em nhớ anh.”
Bên kia tựa hồ là cười thành tiếng, “Bây giờ anh liền đến tìm em.”
Đào Nhiên cắn môi dưới, “Nhưng em không cách nào đi ra ngoài.”
Cô nghe được tiếng đóng cửa ở bên kia, anh hẳn là đã ra khỏi phòng, “Anh đứng trên đường ngoài biệt thự, em lên ban công lầu ba thì có thể nhìn thấy anh rồi.”
Đôi mắt của Đào Nhiên có chút ướt nóng, “Đại Mộ Mộ, Thẩm Lăng hẳn là muốn chia rẽ chúng ta, nói không chừng sẽ đưa em đến chỗ của cha mẹ em ở New York.”
Giọng điệu của Mộ Thời Phong vẫn là nhất quán lười biếng, “New York rất tốt nha, Đào Nhiên, em đi đâu, anh đều sẽ đi theo em.”
Đào Nhiên gắt gao cầm điện thoại không nói gì.
Cũng không biết nói gì thích hợp.
Mộ Thời Phong ‘ alo ’ một tiếng.
Đào Nhiên nhanh đáp lời, “Đại Mộ Mộ, em đây, anh nói đi em đang nghe.”
Giọng nói từ tính dịu dàng của Mộ Thời Phong thông qua ống nghe truyền tới, “Đừng nói Thẩm Lăng đưa em đến New York cho dù đưa em đến địa ngục, anh cũng sẽ đuổi theo tìm em.”
Đào Nhiên nhẹ lau nước mắt nơi khóe mắt, “Nhưng lỡ như anh ấy muốn giấu em đi, em lại không liên lạc được với anh thì phải làm sao?”
Anh nói: “Đào Nhiên, chỉ cần em còn sống trên trái đất này, thì anh có thể tìm được em.”
Đào Nhiên còn muốn nói với anh vài câu, nhưng điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng dòng điện rè rè chói tay, cô gọi, “Mộ Thời Phong, Mộ Thời Phong, alo, Mộ Thời Phong, anh nghe thấy em nói không?”
Vẫn là tiếng dòng điện rè rè.
Sau đó ầm một tiếng vang lớn, ánh lửa đầy trời.
“Mộ Thời Phong! Mộ Thời Phong!”
“Đào Nhiên, Đào Nhiên, em tỉnh lại đi, có phải lại gặp ác mộng không?” Đôi tay của người đàn ông phủ lên đầu cô, lau đi mồ hôi trên trán cô.
“Mộ Thời Phong!” Đào Nhiên bị kinh hãi bỗng nhiên mở mắt ra, cơ thể còn đang phát run, cô đã rơi lệ đầy mặt, nhìn người đàn ông trước mặt, từ lúc ban đầu mơ hồ đến dần dần rõ ràng, đập vào tầm mắt sợ hãi của cô.
Cô khép mở miệng, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ, “Hoắc Liên.”
Hoắc Liên dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt đang chảy trên má cô, “Lại mơ thấy anh ta?”
Đào Nhiên quay mặt đi nơi khác, nước mắt dọc theo gương mặt rơi lên tay anh ta.
“Hoắc Liên, em lại mơ thấy em năm 15 tuổi.”
Mơ thấy lần đầu tiên gặp Mộ Thời Phong, yêu đương cùng anh, mỗi ngày anh đều sẽ đưa sữa bò cho cô, cùng cô ăn cơm, làm bài tập cho cô, còn cõng cô nữa, Noel còn tặng quà cho cô.
Mơ thấy câu nói cuối cùng kia của anh, “Đào Nhiên, chỉ cần em vẫn còn sống trên trái đất này, thì anh sẽ tìm được em.”
Mọi thứ đều chân thật như vậy, rõ như tạc.
Đào Nhiên thút thít: “Hoắc Liên, em lại mơ thấy nổ mạnh, không thấy Mộ Thời Phong đâu cả.”

Hoắc Liên không nói một lời nhìn cô, duỗi tay lấy khăn giấy lau đi dòng nước mắt đang chảy không ngừng của cô. Anh không biết nên an ủi cô thế nào, lần nổ mạnh đó thật ra là vào nửa năm trước, là trong ngôi biệt thự mà cô đang sống.
Mà cô cùng Mộ Thời Phong đã chia xa nhiều năm như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy vụ nổ mạnh kia đã chia cách cô cùng Mộ Thời Phong.
Hoắc Liên thật cẩn thận bế cô lên, cầm gối dựa đặt sau lưng cô, lại rót ly nước ấm cho cô, để cô đối mặt với sự thật, “Đào Nhiên, mối tình đầu của em và Mộ Thời Phong là vào năm em 15 tuổi, nhưng năm nay em cũng sắp 32 tuổi rồi.”
Đôi tay đang cầm ly nước ấm của Đào Nhiên đều đang run rẩy, lời nói của Hoắc Liên đang nhắc nhở cô, cô cùng Mộ Thời Phong đã chia cách nhiều năm như vậy rồi.
Tất cả ký ức cô có đều liên quan đến Mộ Thời Phong, liên quan đến năm cô 15 tuổi. Những chuyện trước kia, những chuyện sau này, cô chuyện gì cũng không nhớ được.
Cô không biết ngày đó Mộ Thời Phong nói sẽ đến biệt thự của Tưởng Mộ Thừa gặp cô, rốt cuộc có đi không, cũng không biết Thẩm Lăng rốt cuộc có chia rẽ bọn họ hay không, có đưa cô đến New York hay không.
Cô không nhớ rõ cô đã chia tay với Mộ Thời Phong thế nào. Càng không nhớ rõ nửa năm trước vì sao biệt thự ở nước B cô đang ở lại bị nổ mạnh, mà cô tìm được đường sống trong chỗ chết được Hoắc Liên cứu đi.
Cô thậm chí không nhớ rõ cha mẹ của mình, nếu không có ký ức năm 15 tuổi kia, cô có lẽ ngay cả bản thân là ai cũng không biết.
Cô chỉ nhớ rõ cô tên Đào Nhiên, yêu một nam sinh tên Mộ Thời Phong, còn có một người cậu và anh ba, những chuyện khác đều nhớ không được.
Hoắc Liên còn nói, cho dù tìm thám tử tư, cũng không tra ra nhiều tư liệu về cô.
Trong mấy năm cô không có ký ức này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đào Nhiên uống một ngụm nước, thấm giọng, run rẩy hỏi Hoắc Liên, “Bệnh này của em vẫn trị được chứ? Anh không phải nói phòng thí nghiệm đang nghiên cứu bệnh tình của em sao? Kết quả thế nào rồi?”
Hoắc Liên mười ngón giao nhau, sắc mặt trầm xuống, “Đào Nhiên, lúc đầu bọn anh cho rằng bệnh em đang mắc phải chính là Hội chứng Susac, nhưng kết quả nghiên cứu bệnh tình hình như càng phức tạp hơn hội chứng này, chuyên gia của thế giới, chưa ai nhìn thấy bệnh án như vậy của em, trí nhớ của em hiện tại vẫn có thể duy trì khoảng 72 giờ, khả năng qua không bao lâu nữa, sẽ giảm xuống 24 giờ. Chuyện không thể tin nhất là em vẫn nhớ rõ tất cả những chuyện năm em 15 tuổi.”
Dừng một lúc, anh lại nói tiếp: “Biến đổi bệnh lý của não em không phải bắt đầu từ gần đây, hẳn là thật nhiều năm trước em vẫn là đau đầu, mất ngủ, chỉ có thể dựa vào thuốc ngủ đi vào giấc ngủ.”
Đào Nhiên gật gật đầu, lại có chút tò mò: “Sao anh biết rõ như vậy? Hôm qua không phải anh còn nói anh cũng là nửa năm trước mới quen biết em sao?”
“Là em trước kia...” Khụ, Hoắc Liên ý thức được không đúng, “Là em nửa năm trước đến phòng của anh khám bệnh, nói với anh.”
Đào Nhiên không có bất kỳ nghi ngờ gì.
Cô do dự thật lâu, “Hoắc Liên, em muốn về nước, muốn về thăm Bắc Kinh.”
“Nhưng em mới vừa tỉnh lại không lâu, cơ thể vẫn còn rất yếu, anh sợ em ăn không tiêu.” Hoắc Liên uyển chuyển khuyên bảo.
Cô trong vụ nổ mạnh nửa năm trước đã bị thương hôn mê đến nay, cơ thể suy yếu không nói, não bộ giống như cũng biến đổi kỳ lạ, loại biến đổi bệnh lý này không giống với não có khối u, cắt bỏ là được, mà là tìm không thấy nguyên nhân bệnh, không biết có uy hiếp đến mạng sống của cô không.
Đào Nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, tuyết lại rơi rồi.
Cô nhẹ giọng hỏi: “Hoắc Liên, hôm nay là ngày mấy?”
“22 tháng 12.”
Nước mắt của cô lại ngơ ngẩn chảy xuống.
Từ lúc tỉnh lại cho tới nay, cũng chưa quá ba ngày, cô đem nước mắt cả đời này đều khóc hết.
Năm ấy, Thẩm Lăng cùng cô trải qua Noel, trang trí đèn ngôi sao khắp các cây trong sân, năm ấy đêm Noel, Mộ Thời Phong tặng cho cô hai món quà quý giá, đêm đó bọn họ da thịt thân mật, anh ôm cô nói, anh chỉ có một người phụ nữ là cô.
Hiện giờ bọn họ mỗi người một nơi.
Những quá khứ ấy sớm đã tan thành mảnh nhỏ.
Hồi ức tựa như một con dao nhọn, cắt cô thương tích đầy mình.
Cô dùng mu bàn tay quệt nước mắt, “Hoắc Liên, em nhất định phải trở về.”
Nhân lúc cô vẫn còn nhớ rõ chuyện năm 15 tuổi ấy, cô phải trở về nhìn xem, nếu ngày nào đó bệnh tình của cô chuyển biến xấu, cô chỉ có một năm ký ức kia cũng quên mất, cô không biết cô tồn tại còn ý nghĩa gì nữa.
Cô cúi đầu, lại nói một câu: “Em nhớ anh ấy.”
Hoắc Liên thở dài một tiếng, có vài lời vẫn muốn gạt cô cũng không được nữa, nhưng nói ra lại tàn nhẫn như thế, anh híp mắt, “Đào Nhiên.”
Đào Nhiên ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung, “Dạ?”

“Em đã chuẩn bị tốt tâm lý.”
Đào Nhiên gật đầu, “Anh nói đi.”
Hoắc Liên châm chước dùng từ, “Dẫu sao em cùng anh ta cũng chia cách lâu như vậy.”
“Cho nên?”
Hoắc Liên không dám nhìn vào mắt cô, nhìn về phía ngoài cửa sổ, “Báo kinh tế tài chính của Trung Quốc cùng với tạp chí hàng ngày đăng tin tức của anh ta, anh ta hẳn là đã kết hôn.”
Đào Nhiên tim cũng đang phát run.
Hai tay của Hoắc Liên nắm chặt, vẫn nói ra, “Con gái của Mộ Thời Phong đã năm tuổi, hơn nữa là anh ta đích thân thừa nhận trên weibo của tập đoàn Bách Tư, còn về mẹ của đứa bé, phóng viên chụp được bọn họ cùng nhau đi dạo siêu thị, người phụ nữ kia tương đối khiêm tốn, cho nên Mộ Thời Phong không công bố tin tức cụ thể trên weibo.”
Cái ly Đào Nhiên đang cầm, rõ ràng là nước ấm, nhưng cô cảm giác như là cầm nước đá, hơi lạnh lan truyền đến lục phủ ngũ tạng.
Mấy năm nay cô trải qua cuộc sống tồi tệ như vậy, trên người có nhiều chỗ bị súng dao làm bị thương, cô không biết sao bản thân mình bị thương, nhưng ít nhất chứng minh cô đã sống không yên ổn, mà anh lại có gia đình mỹ mãn, còn có một cô con gái.
Giọng cô khàn khàn, nói với Hoắc Liên: "Em không đi tìm anh ấy, chính là muốn đến thăm trường học.”
Ngắm nhìn căn tin ấy, thao trường kia, khán đài kia, rồi đến ngắm nhìn khu nhà học trước kia, gốc cây ngô đồng anh đã từng tựa vào.
Nếu khả năng, nếu nơi đó không có gì thay đổi, cô lại đến băng ghế dài ven hồ công viên ngồi thử, rồi lại đi qua những con đường mà bọn họ từng cùng nhau đi qua.
Sau đó lại đến tiệm tạp hóa kia, mua hai gói thuốc, hút thay anh.
Cô nhìn về phía Hoắc Liên, “Có thể giúp em đặt chuyến bay sáng mai không? Em muốn trở về Bắc Kinh trước đêm Noel.”
“Quyết định rồi?”
Cô kiên định gật đầu.
Hoắc Liên nhìn chằm chằm cô hồi lâu, “Anh đưa em đi, nếu trong lúc đó cơ thể của em không thoải mái, anh còn có thể chăm sóc kịp thời.”
Cô lắc đầu, “Không cần đâu, em ứng phó được, bệnh viện của anh còn nhiều việc phải làm như vậy.”
Nhưng Hoắc Liên kiên trì muốn đi cùng cô, khuyên bảo cô đã lâu, Đào Nhiên đành phải đồng ý.
Hoắc Liên đứng dậy, “Em nghỉ ngơi lát nữa đi, anh bảo người là hộ chiếu và thông tin cần thiết cho em.”
Đào Nhiên hơi giật mình, “Có ý gì?”
Hoắc Liên nhún vai: “Chính là người nhà của em cho rằng em đã chết trong vụ nổ kia, cho nên thông tin liên quan đến em đều đã bị gạch bỏ, anh cũng là vào hai ngày trước bảo trinh sát điều tra ra được.”
Cô cười bất đắc dĩ, thì ra cô đã là một người chết rồi.
Nửa năm trôi qua, bi thương nhiều chăng nữa đều sẽ dần dần tan biến, không bao lâu, đại khái sẽ không còn mấy người nhớ đến cô nữa.
Nhưng Tưởng Mộ Thừa còn có Thẩm Lăng, biết cô đã chết, nhất định sẽ vô cùng đau lòng.
Bọn họ có nhớ cô không?
Nhất định sẽ nhớ.
Nhưng cô thì sao, đã chết một lần, lại không biết còn có thể sống bao lâu, cô nhẫn tâm liên lạc với họ, khiến cho họ không bao lâu nữa lại trải qua đau khổ sinh ly tử biệt sao?
Cho nên, cứ như vậy đi.
Cứ im lặng như vậy đến đó nhìn xem, cũng chẳng quấy rầy ai cả.
Cô hỏi Hoắc Liên: “Anh có cách lấy được hộ chiếu thật cho em sao?”
Hoắc Liên cười nhạt: “Chỉ cần có thể dùng tiền là có thể giải quyết, trên đời này vẫn chưa có chuyện gì anh không làm được.”

Khóe miệng miễn cưỡng gượng cười, giọng điệu này cực kỳ giống Mộ Thời Phong, kiêu ngạo không ai bì nổi.
Cô không biết Hoắc Liên ngoài thân phận là bác sĩ, thân phận thật sự là gì, cô hiện tại đã là con ốc còn không mang nổi mình ốc, đã không có nhiều sức lực như vậy bận tâm đến chuyện đó nữa.
Sau khi Hoắc Liên rời đi, cô lại nhìn về phía ngoài cửa sổ, lại bắt đầu nhớ về người đàn ông kia không còn thuộc về cô. Cô trước sau đều không nhớ ra, vì sao bọn họ yêu nhau như vậy, cuối cùng vẫn chia xa.
Nếu, giả dụ, cô ở trên đường Bắc Kinh tình cờ gặp được anh.
Anh sẽ như thế nào?
Còn cô lại sẽ như thế nào?
Cô không cách nào giống như năm 15 tuổi ấy, có thể làm nũng nói với anh một tiếng, Đại Mộ Mộ, em nhớ anh.
Mà anh cũng sẽ không nói, anh bây giờ sẽ đi tìm em.
Bông tuyết vẫn rơi ngoài cửa sổ.
Anh không phải nói chỉ cần cô sống trên trái đất này, thì anh có thể tìm được cô sao?
Khóe miệng của cô đầy chua xót, Đại Mộ Mộ, em vẫn sống trên trái đất này, ở thành phố anh nói rất tốt kia, nhưng sao anh vẫn chưa đến tìm em vậy?
*
Khoảnh khắc máy bay bay lên trời, tim Đào Nhiên cũng bay theo.
Nỗi sợ sắp về quê hương đang khuấy động trái tim không yên của cô, nhắm mắt lại tất cả đều là Mộ Thời Phong, còn có Bắc Kinh phồn hoa kia nữa.
Thành phố ấy có anh, có quá khứ của cô và anh.
Cô không quên được cũng xóa không mất.
Đột nhiên Hoắc Liên thấp giọng hỏi cô: “Uống nước không?”
Đào Nhiên mở mắt ra, “Nước trắng là được.”
Hoắc Liên đưa cho cô một ly nước ấm, lại hỏi: “Có đói bụng không?”
Đào Nhiên lắc đầu, tối hôm qua đến bây giờ một khắc cũng chưa ngủ, trong đầu đều là những lời Hoắc Liên nói với cô, Mộ Thời Phong đã kết hôn sinh con.
Cho dù đã chia xa, cô trước sau vẫn không thể thản nhiên đối mặt với sự thật anh đã kết hôn sinh con.
Hai gói thuốc nợ anh, cô phải trả thế nào đây?
Giấy trắng viết nợ cô xé từ góc bài thi kia, khi bọn họ kết hôn, khi con của họ kết hôn, cô sẽ trả thuốc của anh.
Anh nhất định đã quên mất rồi.
Hoắc Liên biết cô lại bắt đầu suy nghĩ miên man, dời đi lực chú ý của cô, cầm hai quyển tạp chí hỏi cô: “Tạp chí kinh tế tài chính và bát quái giải trí, muốn xem quyển nào?”
Đào Nhiên không chút do dự chỉ vào bát quát giải trí.
Kỳ thật một chữ cũng chưa xem vào, tùy ý lật, ngoại trừ Mộ Thời Phong, trong đầu cô đều không chứa nổi những thứ khác.
Hoắc Liên nhìn chằm chằm sườn mặt ngẩn ngơ của cô, khe khẽ thở dài, nhắc nhở cô, “Đào Nhiên, nước của em không uống thì sẽ lạnh mất đấy.”
Đào Nhiên ngẩn ra, nhấp miệng cười nhạt, “Uống ngay đây.” Uống tượng trưng mấy ngụm, trong miệng chua xót, ngay cả nước trắng cũng có vị mặn chát.
Cô tay trái cầm ly nước, tay phải tiếp tục lật tạp chí, trên hình ảnh của tạp chí bát quái, một người đàn ông mặt áo khoác đen tay ôm một đứa bé trai tiến vào tầm mắt của cô.
Trên mặt người đàn ông không có nhiều biểu cảm, đạm nhiên lạnh nhạt, ấn đường nhíu lại, thậm chí có chút không kiên nhẫn. Tay che ở phía trước, hẳn là đề phòng camera hoặc là microphone của phóng viên vô tình làm bị thương đến đứa bé.
Tuy rằng chỉ là một bức ảnh chụp, nhưng sự mạnh mẽ trên người anh ta có thể thông qua tạp chí bắn đến xung quanh cô.
Từ ngoại hình, anh ta không thua Mộ Thời Phong, tay cô nhẹ nhàng xẹt qua sườn mặt lạnh lùng hoàn mỹ trên ảnh chụp của anh ta, vào khoảnh khắc ấy, cảm thấy người đàn ông này rất quen.
Nhưng không có chút ký ức nào.
Cô bắt đầu đọc phần chữ, người đàn ông trên ảnh chụp tên Lâm Bách Xuyên, tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Trung Viễn, đứa bé anh ta đang bế là con của anh ra, nhũ danh tên Hữu Hữ, đại danh tên Lâm Viêm.
Phóng viên sở dĩ ngăn đón đuổi theo anh ta phỏng vấn, là bởi vì anh đã ly hôn 6 năm, nhưng vẫn chưa tái hôn, một người mang theo con, cuộc sống cá nhân thực kiểm điểm, nhưng gần đây có truyền thông chụp được ảnh anh cùng một cô gái trẻ tuổi cùng nhau xuất hiện.
Đào Nhiên tiếp tục đọc phần chữ giải thích, phóng viên hỏi anh ta sắp tới có chuyện tốt phải không, trước khi anh ta lên xe đã giải thích với phóng viên cô gái trẻ tuổi kia là người thân trong nhà, cuối cùng lại nói một câu, 【 Tôi chỉ yêu mẹ của con tôi. 】
Cô không có tâm trạng tiếp tục xem nữa, đem tạp chí khép lại.
Hoắc Liên giúp cô đặt tạp chí về chỗ cũng, cùng cô nói chuyện phiếm, “Đọc được tin bát quái gì mà cứ lắc đầu thở dài thế.”

“Không có gì, một vài tin bát quái nhàm chán trong nước thôi. Đúng rồi, em đến Bắc Kinh sẽ không có thời gian đi cùng anh, nếu không anh tìm một hướng dẫn viên du lịch đưa anh đi dạo khắp nơi đi, dẫu sao cũng là lần đầu tiên anh đến đây mà.”
Đáy mắt của Hoắc Liên hiện lên một tia khác thường không dễ phát hiện, lời nói đến bên miệng chỉ nói một câu, “Anh lớn như vậy sẽ không lạc đâu, em làm việc của em đi.”
Kỳ thật anh không phải lần đầu tiên đến Bắc Kinh, lần trước đến Bắc kinh là vào nửa năm trước, trên chuyến bay trở về, anh ta từ toilet đi tới, liền thấy một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, nhìn thoáng quá, thì anh ta đã không quên được.
Sau nhiều trùng hợp như vậy, bọn họ vòng tới vòng lui lại gặp nhau, kỳ thật anh ta có một trăm lý do giết cô, nhưng anh ta vẫn luôn tự thôi miên bản thân, hết lần này đến lần khác đem cô từ kề cận cái chết kéo trở về.
Cho tới bây giờ anh cũng ăn no rảnh rỗi, thế nên mới cùng cô đi tìm mối tình đầu.
Đi thì đi thôi, giữa anh ta cùng Mộ Thời Phong và Lâm Bách Xuyên, cũng phải có một kết thúc, trốn không khỏi số mệnh.
Anh ta mỏi mệt xoa xoa ấn đường, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại toàn bộ là cảnh tượng vụ nổ ngày đó, nếu anh ta không đúng lúc đuổi đến, cô còn mạng sao?
Hoắc Liên cảm giác được ánh mắt sắc bén đang nhìn chằm chằm anh ta, anh ta chợt mở mắt ra, Đào Nhiên nghiêng người không hề chớp mắt nhìn anh ta.
Anh ta cười: “Sao vậy?”
“Dùng ánh mắt đánh thức anh.”
Hoắc Liên à một tiếng, “Chúc mừng em, em làm được rồi. Có chuyện gì à?”
Đào Nhiên không vòng vo nữa, nói thẳng: “Tại sao em ở nước B, sao lại đến bệnh viện của anh khám bệnh? Còn anh sao lúc vụ nổ xảy ra lại xuất hiện ở biệt thự, đúng lúc cứu em đi? Tại sao biệt thự bị nổ mạnh? Là có người có thù oán với em muốn hại em sao?”
Hoắc Liên tay chống cằm, ánh mắt hơi trầm, trầm mặc một lúc, “Em có tiền, lại không thích đến bệnh viện, cho nên trên cơ bản là anh mỗi tuần đều đến khám bệnh tại nhà cho em, đúng lúc hôm đó anh có ở đấy, chẳng ai có thù oán với em cả, chỉ là trùng hợp gặp phần tử cực đoan mà thôi.”
Đào Nhiên nửa tin nửa không, “Thật chứ?”
Hoắc Liên cười: “Nếu không thì sao? Em sẽ không mắc chứng vọng tưởng bị hãm hại chứ?”
“Nhưng vết thương do súng và dao trên người em là thế nào?”
Hoắc Liên hơi chần chờ, nhưng vẫn coi như bình tĩnh, “Không phải nói đã gặp phải phần tử cực đoan sao, bọn họ đều có súng, cho nên em vô tội trúng đạn.”
Đào Nhiên cũng không nghi ngờ nữa, cô nghĩ khi cô còn trẻ tuy rằng không phải đệ tử tốt, thường xuyên đánh nhau vào đồn công an, nhưng không đến mức đi sai đường.
Cũng không hỏi nhiều nữa, đầu lại bắt đầu đau, đau đến mức cô chịu không nổi, vẫn luôn vỗ vỗ.
Hoắc Liên giúp cô mát xa, nhưng đau đớn xuyên tim không hề có dâu hiệu chậm lại, tóc đều đổ mồ hôi, sau một lúc lâu, cô mới chậm rãi bình tĩnh trở lại, rồi sau đó dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hoắc Liên nhìn chằm chằm vào sườn mặt của cô, nội tâm đang kịch liệt giãy giụa, híp mắt, nhỏ giọng nói: “Đào Nhiên, thật ra anh có vài chuyện giấu em.”
Đào Nhiên trong lòng lộp bộp một cái, giọng nói cũng có chút khàn khàn, nhưng không mở mắt, liền hỏi anh ta, “Anh nói đi, em không trách anh, em biết anh vì tốt cho em mà.”
Hoắc Liên do dự hồi lâu, vẫn là quyết định đem chuyện có chút tình hình không đáng ngại nói với cô, thật ra anh ta vốn không phải người tốt, vì cô, anh ta đã phá lệ quá nhiều.
Anh ta nói: “Đào Nhiên, đã từng kết hôn, nhưng không phải cùng Mộ Thời Phong, sau khi kết hôn một năm lại ly hôn, em cùng chồng trước của em còn có đứa con trai.”
Cơ thể của Đào Nhiên không tự giác rùng mình, lỗ tai nháy mắt ù ù, da đầu tê dại, đôi mắt giống bị ớt cay bắn trúng, đau đớn xuyên tim.
Chuyện này không thể nghi ngờ với sét đánh giữa trời quang, khiến cho lục phủ ngũ tạng của cô như thiêu đốt. Toàn thân giống như bị cực hình, cơ thể bị lăng trì, sống không bằng chết.
Cô sao có thể kết hôn, sao lại có thể cùng người đàn ông khác kết hôn? Sao lại có thể cùng người đàn ông khác sinh con?
Không đâu, nhất định là thám tử tư lầm rồi.
Cô trước sau không dám mở mắt ra, nước mắt tuyệt vọng theo khóe mắt chảy xuống. Môi cũng bị cô cắn phá, máu tươi chảy vào trong miệng, mùi máu tươi nháy mắt lan tràn trong miệng.
Loại tuyệt vọng này giống như trời hè nóng bức bị đánh cá ven bờ, bị mặt trời thiêu đốt, nỗi sợ hãi cận kề cái chết thẩm thấu đến mỗi một tế bào.
Tin tức này so với chuyện biết Mộ Thời Phong kết hôn sinh con ngày hôm qua càng làm cho cô đau đớn muốn chết.
Thì ra trong trí nhớ mọi chuyện sớm đã hoàn toàn thay đổi.
Cô không biết hồi ức này còn có ý nghĩa gì.
Thời gian thấm thoát, ai cũng đều thay đổi.
Người thiếu niên kiêu ngạo trong trí nhớ, đã làm chồng làm cha người ta.
Còn cô sống trong ký ức, sớm đã là làm vợ làm mẹ người ta rồi.

 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện