Đào Nhiên đã vội vàng chạy đến, nhưng vẫn chưa đến sớm bằng Tống Tử Mặc.
Tống Tử Mặc nhìn cô chạy đến, mỉm cười, ấm áp, sâu đậm.
Đều có thể đem trận tuyết đầu mùa của trời đông giá rét này tan chảy.
Nhiều năm sau, Đào Nhiên thường nghĩ, nếu không có Mộ Thời Phong, cô có thể thích thiếu niên đẹp đẽ như ánh mặt trời này hay không?
Đáp án không thể biết được.
Đi đến trước mặt Tống Tử Mặc, Đào Nhiên trước nói thanh xin lỗi vì đã đến chậm, cầm ba lô, từ bên trong lấy ra một quả táo, dáng vẻ cũng rất khôi ngô, là táo mấy hôm trước cô dặn dò người giúp việc trong nhà mua.
Có qua có lại, cô đem quả táo đưa cho anh ta, “Noel vui vẻ.”
Tống Tử Mặc đem quả táo ở trong tay vui vẻ, “Anh rất thích ăn táo.”
Đào Nhiên không biết lời này là khen hay là thiệt tình, cô duỗi tay, “Kinh hỉ của em.” Lấy xong còn phải trở về hội tụ với Đại Mộ Mộ, cho nên cô có chút nóng vội.
Tống Tử Mặc à một tiếng, “Gấp đến chờ không nổi vậy à.” Anh ta đem cái túi tinh xảo trên vai đưa cho cô, “Đây là quà, không phải kinh hỉ.”
Đào Nhiên liếc nhìn, không cần mở ra cũng biết là quà gì, túi đàn, trong túi đàn đương nhiên là đàn violon, có lòng như vậy.
Chỉ là nhìn kiểu dáng của túi đàn, còn có một từ tiếng anh đơn điệu, liền biết ngay đây là đàn violon đặt làm, giá cả không rẻ.
Cô không nhận, “Quá quý giá.”
Tống Tử Mặc trực tiếp dây an toàn của túi đàn treo lên vai cô, “Cái này không phải anh mua, là một trưởng bối trong nhà tặng, anh không biết kéo đàn, vì vậy cho dù nó có vô giá, đối với anh tới nói, không khác gì để một góc quanh năm cả.”
“Bảo kiếm xứng anh hùng, hảo cầm tặng giai nhân. Cho chút thể diện, để nó có nơi ở tốt đi.”
Nhưng vẫn không thể nhận, cây đàn này tuy không phải vô giá, nhưng đủ để đổi một chiếc ghế của tổng tài bá đạo.
Đào Nhiên mới vừa đặt tay lên vai, chuẩn bị đem túi đàn gỡ xuống, đã bị Tống Tử Mặc dùng tay đè lại.
Anh ta nhượng bộ, “Như vậy đi, cho em mượn dùng, qua tết chính là kỷ niệm 100 năm ngày thành trường, nói không chừng em còn có cơ hội độc tấu, sau khi dùng xong trả lại anh cũng không muộn.”
Cũng là kỷ niệm 100 năm ngày thành lập trường, còn có thể có phần của cô?
Nếu anh ta đã nhượng bộ như vậy, cô vẫn là muốn kiên trì trở về, liền phật lòng của anh ta, quan hệ thầy trò này về sau cũng không có chỗ tốt.
Đào Nhiên lè lưỡi, “Mặc kệ em có cơ hội tham gia hội diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường hay không, nhưng sau khi kỷ niệm ngày thành lập trường kết thúc, em sẽ trả lại cho anh.”
Tống Tử Mặc gật đầu nói được.
Đào Nhiên vỗ vỗ túi đàn, “Hiện tại em là người đáng giá mấy trăm văn, cảm giác bất kỳ lúc nào cũng có thể bị bắt cóc, anh nên đưa cho em đủ bộ chứ, đưa em thêm hai vệ sĩ nữa đi, em mới có thể yên tâm được.”
Tống Tử Mặc nhẹ giọng bật cười, cưng chiều xoa đầu cô, “Khá đấy.”
Cô rất không quen bị đụng chạm như vậy, theo bản năng lùi về phía sau.
Tống Tử Mặc cũng không để ý, chỉ cảm thấy cô là đang xấu hổ.
“Đi thôi.”
Đào Nhiên hơi giật mình, đi đâu?
“Cái kia... Em phải về nhà.” Cô cảm giác bản thân rất không tử tế, mới vừa nhận quà của người ta, liền muốn rút lui ngay rồi.
Tống Tử Mặc nhíu mi, “Kinh hỷ của anh vẫn chưa đưa đâu.”

Đào Nhiên buột miệng thốt ra, “Vậy bây giờ anh đưa đi.”
Tống Tử Mặc như suy tư gì đó nhìn chằm chằm cô, ngay sau đó khóe miệng cong lên, “Trong trường không tiện. Đi thôi.” Mu bàn tay của anh ta nhẹ nhàng đẩy vai của cô, “Đến cổng trường rồi nói tiếp.”
Còn làm ra vẻ thần bí như vậy?
Có thứ gì mà ở trong trường không thể đưa?
Dọc đường đi đều là Tống Tử Mặc chủ động nói chuyện với cô, đều là một vài đề tài có liên quan đến cây đàn, cô cũng cảm thấy hứng thú, suốt đường nói chuyện đến cổng trường.
Mãi cho đến khi đi qua con đường đối diện, mắt thấy đã tới dưới lầu chung cư Mộ Thời Phong thuê, Đào Nhiên chột dạ dừng bước chân, không thể đi tiếp được nữa, đi tiếp sẽ đến trước cửa nhà của Đại Mộ Mộ.
Hai người bọn họ vẫn không thể giao chiến được.
Ngó nhìn xung quanh, một dải lớn bụi cây xanh biếc, rất yên tĩnh, lúc này lại không phải giờ tan tầm, mới vừa  rơi một trận tuyết lớn, người đi trên đường cũng không tính là nhiều, cũng không ai chú ý bọn họ bên này.
Đào Nhiên duỗi tay: “Hiện tại có thể đưa kinh hỉ cho em rồi chứ?”
Tống Tử Mặc nhìn chăm chú vào mắt cô.
Ánh mắt chăm chú lại thâm tình như vậy của Tống Tử Mặc, làm cho Đào Nhiên có chút không thoải mái, cô ho khan hai tiếng, tầm mắt mơ hồ không ổn định, cũng không dám nhìn thẳng anh ta.
Sau đó, mí mắt phải của cô lại nhảy vài cái.
Nhảy đến mức trong lòng cô hốt hoảng.
Một loại suy nghĩ mơ hồ xuất hiện ở trong đầu, lập tức lại bị cô vô tình đè xuống, không thể nào, nhất định không thể nào, Tống Tử Mặc sao có thể thích cô chứ.
Ngày thường anh ta chính là không có biểu hiện ra dấu vết gì cả.
Đột nhiên, giọng nói của Tống Tử Mặc từ trên đỉnh đầu của cô truyền đến, “Đào Nhiên, lời mà em đã viết trong bìa của quyển sách kia, tất cả anh đều hiểu rõ, nhưng vẫn chưa trả lời em, là sợ trì việc học tập của em.”
Ấy??
Lời nào chứ?
Sao cô không biết?
Anh tiếp tục, “Nhưng bây giờ anh đổi ý rồi.” Đang nói hai tay của anh không tự chủ được đặt trên vai cô, cả người cô run lên.
Đại não trống rỗng.
Không có kỳ năng lực suy nghĩ gì nữaq.
Ngẩn người một lúc, cô giật mình, hoàn hồn trở lại.
Đã dự cảm được anh muốn nói gì.
Nhưng giống như mất thanh, căn bản không cách nào ngăn cản lời tiếp theo anh muốn nói.
“Đào Nhiên, anh cũng thích em.”
Cũng?
Cho nên anh ta hiểu lầm cô thích anh ta?
Đúng là quyển sách chết tiệt, không phải cô, không phải cô, không phải cô!

Đào Nhiên vừa muốn há mồm giải thích, Tống Tử Mặc đột nhiên dùng sức nắm lấy hai vai của cô, kéo cô vào lòng của mình, cả người cô bị anh ta ôm ở trong ngực.
Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, Đào Nhiên hoàn toàn ngây ngốc, thân thể cứng đờ, không cách nào nhúc nhích.
Tống Tử Mặc cúi đầu, anh ta hôn xuống.
Dừng ở trên đỉnh đầu của cô, sau đó anh ta còn nói một câu.
Anh ta hôn rất nhẹ.
Nhẹ đến mức Đào Nhiên không có bất kỳ cảm giác gì, chỉ cho rằng anh ta đang cúi đầu nói với cô, “Giáng Sinh vui vẻ.”
Ngày tốt cảnh đẹp, thế nhưng ông trời không chiều lòng người.
Một trận gió to thổi qua, tuyết trên ngọn cây liền rơi xuống.
Rơi vào cổ của Đào Nhiên, cô không khỏi run run, tựa như bị người ta xối một chậu nước lạnh, đầu óc trong nháy mắt tỉnh táo.
Chỉ là vẫn chưa chờ cô công khai lên án Tống Tử Mặc, Tống Tử Mặc đã buông cô ra, thoáng lùi về sau nửa bước.
Có một số chuyện không thể quá gấp, còn phải cho cô thời gian tiêu hóa, dù sao thì kinh hỉ này tới vẫn có chút bất ngờ, Tống Tử Mặc hiểu rõ đạo lý này, cho nên vừa rồi mới đúng lúc buông cô ra.
Đào Nhiên ôm ngực, trong lòng vẫn còn đang kinh ngạc, không phải kinh hỉ, là kinh hãi đến dọa người.
Cô trừng mắt nhìn Tống Tử Mặc, nếu không phải trước đây cô có lỗi, đưa thư cho anh ta, khiến cho anh ta hiểu lầm cô yêu thầm anh ta, khi anh ta ôm cô, cô nhất định sẽ không chút do dự mà tát anh ta một cái tát.
Cô còn đang nghĩ muốn giải thích rõ ràng chuyện thư tình, “Tống Tử Mặc, quyển sách kia đúng là em đưa cho anh, nhưng...”
Lúc này gió nổi lên, tuyết trên ngọn cây trên nóc nhà bị thổi rơi, rơi xuống người bọn họ.
Tống Tử Mặc đột nhiên “À” một tiếng, cắt ngang lời giải thích của cô, tầm mắt lướt qua cô, nhìn về phía sau cô, nụ cười trên mặt cũng chầm chậm thu lại, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
Đào Nhiên cũng xoay người.
Đôi mắt mở to.
Lần này anh đã thấy được bao nhiêu, vừa rồi Tống Tử Mặc ôm cô, anh đã nhìn thấy rồi sao?
Cô trực giác được bản thân bị chôn sống nhanh thôi.
“Xem ra tôi đến thật không đúng lúc rồi.” Khóe miệng Mộ Thời Phong vẫn mỉm cười, chỉ là giọng nói không có độ ấm.
Tầm mắt dừng trên khuôn mặt của cô, giống như lưỡi dao sắc bén, lãnh khốc vô tình.
Tống Tử Mặc cười cười, “Cũng tàm tạm, chưa quấy rầy đến chúng tôi.”
Anh ta cũng lười dài dòng với Mộ Thời Phong, chỉ là chủ quyền cũng tuyên thệ rồi, anh ta muốn Mộ Thời Phong phải hết hy vọng, có một số việc vẫn là giao cho Đào Nhiên xử lý thì tốt hơn.
Tống Tử Mặc lấy táo trong túi ra, lắc lắc trước mặt cô, thực ra là lắc cho Mộ Thời Phong xem.
“Sau khi về nhà anh sẽ ăn nó, lát nữa trên WeChat nói cho em biết ăn ngon không.”
Không chờ Đào Nhiên nói xong lời vừa rồi bị anh ta cắt ngang, Tống Tử Mặc hơi gật đầu với Mộ Thời Phong, xoay người liền đi.

Đào Nhiên nhìn bóng dáng của Tống Tử Mặc, muốn kêu anh ta lại, nhưng nghĩ rồi lại thôi, với tình hình trước mắt này, Tống Tử Mặc ở đây sẽ chỉ khiến cho mọi chuyện càng tồi tệ, nói không chừng hai người thật sự sẽ đánh nhau đấy.
Đào Nhiên liếc nhìn Mộ Thời Phong, không dám nhìn thẳng anh.
Biểu cảm phức tạp trên mặt anh nói không nên lời, cô đọc không hiểu, chỉ sợ hãi.
Cô tiến lên vài bước, “Mộ Thời Phong, anh nghe em nói đã, không phải như anh nhìn thấy đâu. Lúc trước Tống Tử Mặc vì khích lệ em học ngữ văn, nên nói thi giữa kỳ nếu thi tốt, sẽ vào Noel cho em kinh hỉ, em thật sự cho rằng anh ta chỉ là tặng em một món quà nhỏ để khen thưởng thôi. Em...”
Mộ Thời Phong ngắt lời cô, chỉ vào chân của cô, “Ỷ vào chân dài, liền dám đùa giỡn một chân đạp hai chiếc thuyền?”
Nhanh nhẹn xoay người, không có chút dây dưa.
Đào Nhiên chạy chậm đuổi theo anh, “Anh nghe em nói hết đã, Tống Tử Mặc đột nhiên thổ lộ, làm em trở tay không kịp, em lập tức choáng váng, không biết phải trả lời thế nào. Đại Mộ Mộ, anh đừng nóng giận mà.”
Mộ Thời Phong như là không nghe thấy, nhìn cũng không liếc nhìn cô một cái, đi nhanh về phía trước.
Đào Nhiên nóng nảy, liền giang tay ra, chắn trước người anh, “Mộ Thời Phong, mẹ nó anh có nghe thấy lời em nói không?”
Mộ Thời Phong nhìn cô, trầm mặc, mặt không cảm xúc, không có độ ấm.
Đào Nhiên cũng sắp khóc, “Anh cũng phải cho em cơ hội giải thích rõ chứ.”
Mộ Thời Phong mở miệng nói, “Anh không có chút hứng thú nào đối với chuyện giữa em và anh ta, cho dù lần sau em muốn cùng người đàn ông khác đi ra ngoài, muốn đưa người khác quả lê quả quýt, em cứ việc nói thẳng, anh sẽ không cản em, nhưng em không cần phải nói dối phải học bù.”
Anh đẩy tay cô ra, còn chưa kịp cất bước, lại bị cô nắm lấy, “Em không phải cố ý muốn gạt anh, chỉ là không  muốn anh không vui.”
Mộ Thời Phong chẳng hề động lòng: “Được, anh biết rồi, buông tay. Cây đàn violon của em quá quý, một hồi không cẩn thận đụng nó hỏng, anh sợ anh đền không nổi.”
Đào Nhiên cắn môi dưới, nước mắt ủy khuất đảo quanh hóc mắt. Chỉ là cái tay kia vẫn gắt gao nắm lấy ống tay áo của anh, làm thế nào cũng không buông ra.
Cô nói: “Em sai rồi.”
Trong mắt của Mộ Thời Phong vẫn không có bất kỳ độ ấm nào, ngực hơi phập phồng.
Đào Nhiên ngửa đầu lên nhìn anh, lấy lòng làm nũng: “Ôm em một cái được không?”
Mộ Thời Phong không thèm ngó, trước sau thờ ơ.
Hai phút trôi qua, bọn họ cứ giằng co như thế.
Mặc kệ cô nói gì, yêu cầu anh làm gì, anh đều trầm mặc mà chống đối.
Cuối cùng, Đào Nhiên chậm rãi buông anh ra, lau nước mắt, trước mắt một mảnh mơ hồ.
Mộ Thời Phong nâng bước rời đi, nhìn bóng dáng của anh có chút quyết tuyệt, cô vẫn theo đi lên nhà.
Cô đem tất cả kiêu ngạo cùng tự tôn của mình đều dành cho người đàn ông này.
Nước mắt không ngừng từ gương mặt chảy xuống.
Đến chung cư, Mộ Thời Phong lại ngồi trước máy tính, bắt đầu gõ bàn phím, động tĩnh so với ngày thường lớn hơn rất nhiều, như là đang phát tiết bất mãn.
Đào Nhiên thay giày, im lặng đi vào phòng ngủ, hôm nay cũng không có bài tập, cô nhìn chằm chằm đèn bàn đến phát ngốc.
Một sự hiểu lầm và trùng hợp đơn giản mà thôi, cô có giải thích tiếp đi nữa, có phải càng bôi càng đen hay không?
Hơn nửa tiếng trôi qua, Mộ Thời Phong cũng không có bất kỳ biểu hiện gì.
Cô nghĩ, chờ một chút đi, một người kiêu ngạo như anh, cũng phải cho anh bớt giận rồi mới đến dỗ cô.
Lại trôi qua nửa tiếng, Mộ Thời Phong trước sau đều không để ý đến cô.
Đào Nhiên rốt cuộc không chịu nổi nữa.
Lấy điện thoại ra, chủ động lấy lòng, 【 Đại Mộ Mộ, em đói bụng. 】
Một lúc lâu sau Mộ Thời Phong mới trả lời cô, 【 Đói bụng thì về nhà đi. 】

Trước mắt cô lại dâng lên sương mù, hít hít cái mũi, giống như giận dỗi trả lời anh, 【 Nếu đã như vậy, chúng ta chia tay đi. 】
Đào Nhiên nghĩ, Mộ Thời Phong là không nỡ để cô buồn quá lâu, cho dù tức giận, cũng sẽ không chia tay với cô.
Giữa các đôi tình nhân, có bao nhiêu đôi cãi nhau hay mâu thuẫn, mà chưa nhắc đến hai chữ chia tay này?
Nhưng lần này, Mộ Thời Phong trả lời rất nhanh, 【 Tùy em. 】
Đào Nhiên nhìn chằm chằm màn hình một lúc lâu, tay cũng không khỏi phát run.
Sao anh lại có thể... Sao lại có thể đồng ý chứ.
Anh không biết đây chỉ là dấu hiệu không vui của con gái sao?
Đào Nhiên đau lòng rất nhiều, ném điện thoài vào trong bao, sau này cô sẽ không bao giờ đến đây nữa, cầm ba lô lên rồi ra khỏi phòng ngủ.
Mộ Thời Phong không gõ bàn phím nữa, mà là không chút để ý xem tin tức, nghe được động tĩnh anh cũng không ngẩng đầu.
Đào Nhiên đặt chìa khóa phòng lên bàn phím notebook của Mộ Thời Phong, nhắc nhở anh, cô sắp rời đi, anh vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Mà anh lại đem chìa khóa đặt sang một bên, tiếp tục xem tin tức.
Cô hít sau một hơi, xoay người rời đi.
Khoảnh khắc cô đứng ở cửa, Mộ Thời Phong ở cô phía sau gọi lại, “Đợi đã.”
Đào Nhiên thật muốn tiêu sái ném cửa mà đi, về sau cả đời không qua lại với nhau nữa, trừ phi Mộ Thời Phong quỳ xuống cầu xin cô.
Nhưng sự thật là thế này.
Cô nhanh chóng dừng bước xoay người, giọng nói cũng coi như dịu dàng, “Sao ạ?”
Thì ra cô không muốn đi như vậy, muốn để anh giữ lại.
Mộ Thời Phong đi đến bên cạnh cô, kéo tay cô mở ra, ở trong lòng bàn tay của cô thả một thứ nhỏ như hạt gạo.
Đào Nhiên quét mắt, là một hạt dưa.
Mộ Thời Phong hờ hững nói, “ Không phải em đói sao?”
Đào Nhiên: “!!”
Bảo cô ăn cái này?
Không phải là chán ghét cô như vậy chứ?
Cô thuận tay đem hạt dưa kia ném vào thùng rác cạnh bàn ăn.
Mộ Thời Phong nhìn chằm chằm cô, ánh mắt còn âm trầm hơn so với vừa rồi ở dưới lầu, giấu không được lạnh lẽo.
Hai tay của Đào Nhiên hơi cuộn tròn, đây là muốn cố ý tìm cớ?
Mộ Thời Phong không nói một lời nhìn cô rất lâu.
Đào Nhiên muốn rời đi, bước chân lại không chuyển động.
Mộ Thời Phong đột nhiên ngồi xổm xuống, bới tất cả rác trong thùng rác ra, tay không bới rác.
Cô nhìn đến ngây ngốc.
 
 
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện