Không rõ hai người đi sau Chung Tử Ngưng có xô đẩy nhau hay không, mà bất ngờ một người lao về phía trước, đụng mạnh vào Chung Tử Ngưng. Không kịp phản ứng, cô ta chúi về phía trước, va thẳng vào người Lê Kiến Mộc.

Nhưng Lê Kiến Mộc lại xoay người cực kỳ linh hoạt, né tránh một cách nhẹ nhàng như trở bàn tay, rồi thản nhiên quay lại, ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm Chung Tử Ngưng.

Chung Tử Ngưng mất đà, không ôm trúng ai, liền lảo đảo loạng choạng, suýt nữa thì ngã nhào xuống vực.

Bỗng nhiên phía sau truyền đến một lực đẩy mạnh. Hai người đang chen chúc phía sau không biết vướng phải thứ gì, làm cả ba đều chao đảo. Chung Tử Ngưng vừa mới đứng vững đã lập tức bị kéo ngã nhào về phía trước.

"Cứu với!" – cô ta hoảng hốt hét lên, tay bám chặt vào dây xích, nửa người đã treo lơ lửng bên ngoài mép vực.

Hai người đụng vào cô ta vội vã định đứng dậy kéo cô lại, nhưng không hiểu sao chân họ lại vướng víu vào nhau, loạng choạng như bị trói chặt, mãi không thể gượng dậy nổi.

Ba người ngồi bệt trên mặt đất, tình cảnh vô cùng chật vật. Lê Kiến Mộc liếc mắt nhìn Lê Niên Tây, ánh mắt hai người lặng lẽ trao đổi một cái.

Ngay sau đó, Lê Niên Tây bước tới, dẫm lên vai hai người đang nằm dưới đất, rồi tiến lên phía trước vài bước, khom người nhìn Chung Tử Ngưng.

"Nắm lấy." – anh lạnh lùng ra lệnh.

Chung Tử Ngưng nhìn anh đầy cảnh giác. Cô ta nghi ngờ chính Lê Niên Tây là người đã cố ý đẩy mình. Nếu lúc này đưa tay ra, liệu có bị anh ta thừa cơ hất luôn xuống vực không?

Vẻ mặt Lê Niên Tây tỏ rõ sự mất kiên nhẫn: "Nhanh lên!"

Không còn cách nào khác, Chung Tử Ngưng cắn răng, vươn tay nắm lấy tay anh. Lê Niên Tây dùng sức kéo mạnh, dễ dàng nhấc bổng cả người cô ta lên khỏi mép vực như thể đang xách một bao đồ nhẹ hẫng.

Trái tim đang treo lơ lửng của Chung Tử Ngưng cuối cùng cũng hạ xuống. Cô ta thở phào nhẹ nhõm. May mắn là anh ta không thật sự muốn giết mình.

Lúc này, khi ngước mắt nhìn Lê Niên Tây đang đứng trước mặt, trong lòng cô ta lại trào lên một cảm xúc phức tạp khó tả.

Nhưng Lê Niên Tây chẳng buồn để ý đến biểu cảm của cô. Anh quay đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng quét về phía hai người đàn ông còn đang loạng choạng đứng dậy phía sau.

Cảm nhận được ánh mắt kia, hai người lạnh toát sống lưng, lặng lẽ cố gắng bò dậy.

"Anh nhìn gì? Ánh mắt anh là có ý gì?" – một người trong số đó bối rối hỏi.

Lê Niên Tây đáp lạnh như băng: "Ở nơi như thế này còn đùa giỡn xô đẩy nhau, các người muốn hại chết ai?"

Hai người kia lập tức cười xòa: "Anh nói vậy oan uổng quá! Họ tự ngã chứ liên quan gì đến chúng tôi? Chính chúng tôi cũng bị té mà. Nếu có trách thì trách đường này trơn quá, muốn bắt đền thì tìm người phụ trách ở chợ quỷ ấy!"

Lê Niên Tây khẽ gật đầu, như thể đã nghe đủ.

Ngay khi hai kẻ đó nghĩ rằng mình đã qua cửa, anh đột ngột giơ chân lên.

"Ầm!" – một trái, một phải, hai cú đá nhanh như chớp khiến cả hai không kịp phản ứng. Chỉ kịp kêu lên một tiếng, rồi thân hình họ lao thẳng xuống vực sâu tăm tối.

Tất cả mọi người đều chết lặng.

Hoa Cát và Lý Muội đứng gần đó sững người, vô thức che miệng. Nhìn bóng dáng cao lớn của Lê Niên Tây, trong lòng cả hai bỗng dưng dấy lên nỗi sợ mơ hồ.

Chung Tử Ngưng ở gần nhất, miệng há hốc, thở dốc không thành tiếng, vẫn chưa hết bàng hoàng.

Lê Niên Tây thì như không hề quan tâm đến hậu quả từ hai cú đá kia. Anh quay đầu lại, nhìn thẳng vào Chung Tử Ngưng, lạnh lùng hỏi:

"Còn chưa đi?"

Chung Tử Ngưng lập tức gật đầu như cái máy, xoay người, tiếp tục men theo con đường nhỏ.

Lê Niên Tây liếc mắt nhìn Lê Kiến Mộc một cái. Cô nhẹ nhàng gật đầu, rồi cũng rời đi, bước tiếp về phía trước.

Trước khi rời khỏi đoạn đường hẹp, Lê Kiến Mộc liếc nhìn xuống vực sâu một lần nữa. Dĩ nhiên, giờ không còn thấy bóng dáng hai người kia đâu cả. Chỉ có lớp sương mù đang trôi nổi dưới đáy, như dày thêm một tầng nữa.

Cô thu lại ánh mắt, tiếp tục bước đi. Lần này, đoạn đường trôi qua trong yên ổn, không có chuyện gì phát sinh thêm.

Xuống khỏi con đường nhỏ, họ tiến vào một hang động đá. Phía trước vẫn còn một đoạn hành trình nữa.

Khác với lúc trước ríu rít nói không ngừng, lần này Hoa Cát yên lặng lạ thường. Ông ta rốt cuộc cũng nhận ra, đám người mà mình dẫn theo… không đơn giản.

Không nhắc đến chuyện Lê Niên Tây dễ dàng kéo người như xách con gà, đến cả việc không chút do dự đá hai kẻ xuống vực cũng đủ khiến người ta lạnh gáy. Trên đời, mấy ai giết người mà không chớp mắt như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện