Trên đường về, đi rất nhanh, đi cả ngày lẫn đêm, 8 ngày đã đến kinh thành.

Tô Thê Thê trên đường cũng bị lăng ngược mấy lần, Tô Thê Thê thực sự sợ đau, Lục Phương Đình cũng không thương tiếc nàng, nàng thấy Lục Phương Đình chính là vẻ mặt u oán, há miệng cắn mấy cái, đã bị Lục Phương Đình phạt đến liệt, hiện tạ Tô Thê Thê tháy Lục Phương Đình hai chân đã run rẩy, hận không thể tìm được cơ hội chạy.
Nhưng mà sao được chứ, xung quanh đều là trấn nam quân cường hãn cưỡi ngựa tốt, mỗi người đều là tinh anh tuyển chọn, chỉ với nàng có mọc cánh cũng không chạy được.
Tô Thê Thê đang mâu thuẫn, rõ ràng thích Lục Phương Đình, thích đến xương tủy, nhưng mà Lục Phương Đình như vậy thực sự khiến cho thể xác và tinh thần của nàng thực sự mệt mỏi rất muốn chạy trốn.

Nhưng lại không đành lòng, hiện tại chính là cơ hội cho Tô Thê Thê chạy, nhưng nàng lại không chạy, nàng không thể để lại Lục Phương Đình mất trí nhớ như vậy.
Hiện tại, Tô Thê Thê chỉ mong có thể nhanh chóng quay về kinh thành, gặp sư phụ, không biết nàng có cách nào không? hoặc thần y nào không? để xem bệnh cho Lục Phương Đình, để nàng mau khôi phục ký ức.
Vừa đến kinh thành, Lục Phương Đình cho Cung Hy Nguyên tuyên bố chiếu thư, Lục Phương Đình đăng cơ làm hoàng đế, niên hiệu Nguyên Phong, phong Cung Hy Nguyên làn thân vương, đặc biệt ban thưởng ở lại trong cung, tương đương với giam lỏng trong cung.
Còn trấn nam vương và vương phi được Lục Phương Đình phong làm thái thượng hoàng và thái hậu.
Việc này làm cùng một lúc, vội vàng khiến người ta không kịp chuẩn bị.

Nhưng kẻ có dị tâm theo Cung gia đều bị trấn nam quân không chế, nhưng người theo Lục Phương Đình bị Cung Hy Nguyên bãi chức cũng được khôi phục lại chức vụ ban đầu, trở thành trợ lực mạnh của Lục Phương Đình.
Chỉ vài ngày, Đại Sở xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Lục Chiêu Dung cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại thành như vậy, chạy đến cầu kiến Lục Phương Đình.
"Cung Hy Nguyên muốn ta công khai thân phận nữ tử, làm hoàng hậu của hắn, còn muốn Thê Thê làm quý phi của hắn, chuyện này lẽ nào người không biết? ngươi không biết cách dạy con, vốn nên cách chức, nể tinh ngươi cùng xuất thân Lục gia, tước bỏ hậu vị của ngươi, ban thưởng ở lại Thanh Huy cung," Lục Phương Đình chỉ nói đơn giản một câu với Lục Chiêu Dung rồi đuổi đi.
Thanh Huy cung là nơi trước đây mấy tên thái giám ném Cung Hy Nguyên xuống nước, chỗ đã bỏ phế rồi, đến Thanh Cung cung thì cũng như đến lãnh cung.
"Nguyên nhi không có ý xấu, hắn chỉ muốn làm hoàng đế tốt, Phương Đình...." Lục Chiêu Dung muốn cầu Lục Phương Đình.

"Hoàng đế tốt? ah....." Lục Phương Đình nhìn Lục Chiêu Dung cười lạnh một tiếng.
"Ngươi là nữ tử sao có thể làm hoàng đế, làm sao nối dõi được...." Lục Chiêu Dung nói.
"Đừng có uy hiếp ta, ta sẽ công bố thân phận nữ tử, nữ tử làm hoàng đế, chuyện có gì mà phải ngạc nhiên? lui xuống đi, lập tức dời đến Thanh Huy cung!" Lục Phương Đình trầm mặt nói một câu, đuổi Lục Chiêu Dung đi.
Lục Chiêu Dung cũng không để ý ngôi vị thái hậu nhiều, mà chỉ để ý tình huống của Cung Hy Nguyên.

Trước đây để Cung Hy Nguyên cho Lục Phương Đình làm hoàng hậu, cũng không ngờ kết quả lại thành như vậy, nếu biết trước như vậy thì sẽ không đồng ý với Cung Hy Nguyên.
Lục Chiêu Dung bên này bị giáng chức, vị thái hậu khác là Nhan thị liền nghe tới, vội đến tẩm cung của Lục Chiêu Dung.
"Lục Phương Đình không phải là cháu ngoại của ngươi sao? sao lại làm chuyện như vậy? không cho ngươi lối thoát, để ta đi tìm nàng." Nhan thị tức giận nói.
"Uyển nhi, ngươi đừng đến đó.

Là do Cung Hy Nguyên làm sai, hiện tại ta không thể đến xem hắn, cũng không biết hắn làm gì rồi, khiến Lục Phương Đình tức giận như vậy.

Haiz, cách chức đến Thanh Huy cung thì đi thôi." Lục Chiêu Dung nói.
"Hiện tạo, trong cung còn loạn, nếu ngươi muốn Nguyên nhi quay lại đế vị, gia tộc Nhan thị của ta sẽ giúp ngươi một tay." Nhan thị thấy thần sắc Lục Chiêu Dung mệt mỏi nói.
"Không, không cần.

Đa tạ Uyển nhi, ta biết ngươi tốt với ta.


Chỉ cần thấy được ngươi, là đủ rồi." Lục Chiêu Dung nói, trước đây các nàng nhờ Lục Phương Đình giúp mới ngồi vào đế vị được, hiện tại thế lực mỏng muốn mạnh hơn Lục Phương Đình, Lục Chiêu Dung không có tự tin đó.
"Ngươi bây giờ đến Thanh Huy cung, rời xa ta như vậy, ta tìm ngươi cũng không tiện, hay là ta cũng đến đó." Nhan thị nói.
"Ngươi ngốc a, Thanh Huy cung cũ nát rồi, cực khổ ngươi, ngươi đang ở Phượng Loan điện mà." Lục Chiêu Dung vội ngăn cản.
"Ngươi đừng nói, ta sẽ đến xin tân hoàng bây giờ, đến Thanh Bình cung cách vách đây." Nhan thị cũng không nghe Lục Chiêu Dung, vội đi về thu dọn đồ đặc, Lục Chiêu Dung bất đắc dĩ lắc đầu.
Lục Phương Đình cũng không có địch ý gì với Nhan thị hoàng thái hậu này, nàng muốn nghỉ ngơi ở đâu cũng không ngăn cản, liền đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Tô Thê Thê bên kia đến kinh thành, bị Lục Phương Đình nhét vào cung cho người trông coi, cũng như giam lỏng, muốn gặp người ngoài hay nghe tin tức cũng không thể được, nàng đứng trong cung nhìn về phía bầu trời, buồn bực chán nản, hận không thể cắn Lục Phương Đình vài cái.
Nhưng mà Lục Phương Đình vẫn không đến, mỗi ngày Tô Thê Thê đều lo lắng, lại không biết ở ngoài có chuyện gì, thực sự là dày vò.
Chờ đến khi Tô Thê Thê gặp lại Lục Phương Đình, đã qua hơn 10 ngày rồi, Lục Phương Đình đã mặc long bào được làm gấp gáp, trước sau theo rất nhiều thái giám cung nữ, thực sự uy phong.
Nhìn mặt Lục Phương Đình bá vương mắt lộ tinh quang nhìn nàng, Tô Thê Thê lúng túng, ánh mắt Lục Phương Đình như vậy thật đáng sợ, nàng chắc không dám cắn, hiện tại giữ mạng vẫn hơn a.

Chờ có tự do rồi, tìm cách gặp sư phụ rồi nghĩ cách.

Mặc dù Chung Ly Diêu là nữ quan ở Tĩnh Hư Quan, nhưng Tô Thê Thê cảm giác nàng thâm tàng bất lộ, nàng đã đi nhiều nơi, du lịch tứ phương, có rất ít nữ tử như vậy.
Tô Thê Thê vẻ mặt u oán nghên đón Lục Phương Đình.
"Bái kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế." Tô Thê Thê kiều nhược hành lễ với Lục Phương Đình, phất phục thế lực ác.
"Đứng dậy đi, những người còn lại lui xuống dưới." Lục Phương Đình không khách sáo, đuổi hết thái giám cung nữ ra ngoài, bế Tô Thê Thê lên.
Mấy ngày nay Lục Phương Đình bận chỉnh đốn thế lực xung quanh, không có sức hành lạc, thấy Tô Thê Thê liền nhớ, hận không thể lột sạch một giây.

"Hoàng thượng, người ta nhớ ngươi muốn chết, mấy ngày nay ngươi đã đi đâu, muốn thấy ngươi cũng không được.

Ngươi ta cô đơn lạnh lẽo lắm a." To Thê Thê làm nũng nói, nghe mà chính mình cũng nổi da gà, hy vọng Lục Phương Đình ghét mình.
"Tiểu yêu tinh, ngươi làm trò gì vậy?" Lục Phương Đình lột sạch Tô Thê Thê ném lên giường, cười tà mị một cái nói.
"Đang diễn đó, Thê Thê nói thật, hoàng thượng lợi hại như vậy, Thê Thê nguyện ý cả đời được người yêu.

Hoàng thượng, mau lên....!Thê Thê chờ không nổi." Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình dùng âm thanh nũng nịu mình cảm thấy muốn ói nhất nói, nữ nhân sợ nhất là âm thanh làm nũng của nữ nhân nha, tạm thời chống lại nàng đã, hôm nay chỉ nói đùa thôi, nàng sẽ không cố ý muốn thỏa mãn mình chứ?
"Ta sẽ thỏa mãn ngươi, ngươi đúng là tiểu đãng phụ mà." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê uốn éo người, đôi mắt thâm trầm, đè lên.
****
Một hồi sau, Tô Thê Thê khóc không ra nước mắt, nằm trên giường cả người tê liệt, nhịn không được mắng mình, não tàn hả? Lục Phương Đình so với lúc đi đường còn dữ dội hơn, nàng chắc chắn là có yêu thích đặc biệt, còn thích nữ nhân làm nũng với nàng.
"Hôm nay một kiểu, ngày mai quay lại, chờ ta chán, ngươi lại đổi kiểu khác." Lục Phương Đình lúc gần đi, ném cho Tô Thê Thê một câu như vậy.
Tô Thê Thê cảm giác rất tuyệt vọng, muốn bóp chết mình, Lục Phương Đình thích diễn thì nàng diễn, muốn chết a!
Có nên uốn mình nghe Lục Phương Đình, sau đó thì tranh thủ chút chuyện, hiện tại đi lại trong cung cũng khó khăn.
Tô Thê Thê bối rối, cuối cùng chọn nghe theo Lục Phương Đình, bắt đầu diễn thật nhiều vai/
Nếu có thể khiến Lục Phương Đình không tìm nữ nhân khác cũng đáng a.
Hơn 10 ngày sau, Tô Thê Thê rốt cuộc gặp được người đầu tiên quen biết, là Thanh Chỉ.
Thanh Chỉ trước đó bị Lục Phương Đình sắp xếp cho ở chỗ khác, nên không bị cuốn vào tranh chấp.

Thanh Chỉ từ nhỏ đã hầu hạ Lục Phương Đình, là một trong số ít người biết Lục Phương Đình là nữ nhân, cũng là người Lục Phương Đình tin tưởng nhất.
"Thanh Chỉ, sao ngươi lại mặc như vậy?" Tô Thê Thê thấy Thanh Chỉ thì kinh ngạc nói.
Thanh Chỉ vẫn là dáng vẻ thiếu nữ, khuôn mặt tròn, hai mắt to, thông minh có thần.


Nàng đã đến tuổi gả đi, chải tóc liên hoa, đâu trâm ngọc, mặc cung trang đắt tiền, nhìn rất đẹp mắt.
"Ta hiện tại là công chúa rồi, là tỷ tỷ phong." Thanh Chỉ ra hiệu bằng tay.
"Ta xem không hiểu, ngươi biết viết chữ không?" Tô Thê Thê không nói, Thanh Chỉ ra hiệu tay nàng chỉ học được một chút, hiện tại xem không hiểu, đành ra hiệu tay với Thanh Chỉ.
"Không...." Thanh Chỉ xua tay.

Lục Phương Đình mặc dù rất tín nhiệm Thanh Chỉ, dạy Thanh Chỉ nhiều thế, nhưng không dạy Thanh Chỉ học chữ.
"Thứ này cho ngươi, là Chung Ly tiên sinh đưa." Thanh Chỉ ra hiệu tay, trên hà bao có chữ, là tên của Chung Ly Diêu, nàng hay dùng cái này đựng thuốc.
"Đa tạ." Tô Thê Thê chắp tay với Thanh Chỉ, không ngờ sư phụ còn nhớ mình, còn nghĩ cách chuyển đồ cho mình.
"Chung Ly tiên sinh nói ngươi bình tĩnh đừng nóng, nàng sẽ nghĩ cách." Thanh Chỉ ra hiệu, biết Tô Thê Thê xem không hiểu, nên không ra hiệu nữa.
"Thê Thê, nghe nói Lục Phương Đình đăng cơ, hiện tại đang tuyển phi, các triều thần đang tranh nhau mang con gái mình vào cung chờ tuyển chọn.

Không biết các ngươi đã xảy ra chuyện gì, nên nhờ Thanh Chỉ đến xem ngươi một chút, có lời gì muốn nói ngươi nhờ nàng gửi đến cho ta." Tô Thê Thê mở hà bao xem, ngây ngẩn cả người, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Lục Phương Đình khá lắm, nàng dùng nhiều cách lấy lòng nàng như vậy, nàng vẫn muốn tuyển phi.
Tô Thê Thê nhìn dưới hà bao, bên trong có túi thuốc nhỏ, Tô Thê Thê không nhìn kỹ chỉ vội lấy cất đi, lau nước mắt, muốn tìm giấy bút viết vài chữ nhờ Thanh Chỉ mang đi, nhưng lại phát hiện chỗ này không có giấy viết.
Tô Thê Thê làm liều, dùng khăn tay của mình, cắn nát ngón tay viết huyết thư cho Chung Ly Diêu.
Tô Thê Thê tiễn Thanh Chỉ ra ngoài, hỏi cung nữ đi cùng Thanh Chỉ mới biết được, Thanh Chỉ được Lục Phương Đình phong làm công chúa, coi như hài lòng dùm Thanh Chỉ.
Tô Thê Thê sau khi quay về, trốn trong chăn, nhìn kỹ túi thuốc bên trong, trong lòng lên kế hoạch, nếu Lục Phương Đình thực sự muốn tuyển phi lập hậu, vậy nàng sẽ đi ngay!
Nếu đi không được, chờ Lục Phương Đình tới thì giả chết, còn diễn cái gì nứa chứ!.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện