Tô Thê Thê nhìn thấy Tần thị cũng có chút kích động, đây là phản ứng tự nhiên đến từ huyết mạch.

Đã nhiều ngày chưa thấy Tần thị, Tô Thê Thê cũng sợ nàng sẽ vì chuyện của mình mà mỗi ngày đều khóc, khóc đến tổn hại thân thể, bây giờ nhìn lại, sắc mặt đã hồng nhuận, mắt cũng không còn sưng nữa, khí sắc đã khá hơn nhiều, đúng là so với lúc chưa bị Lục Phương Đình hưu trẻ hơn vài phần.
"Thê Thê, xem sắc mặt ngươi có vẻ không tốt.

Có phải là bị bệnh không? con ta, di nương thật vô dụng." Tần thị nhìn Tô Thê Thê nước mắt lưng tròng nói.
"Di nương, ta không sao, rất tốt.

Thấy khí sắc di nương tốt như vậy, ta yên tâm rồi." Tô Thê Thê nói, trong lòng chảy mồ hôi, lúc này sắc mặt nàng tốt được mới lạ, mới vừa bệnh xong, còn tự mình tìm đường chết không nói, mặc kệ lời Lục Phương Đình nói, bị Lục Phương Đình chơi đến khớp xương rã rời.
"Cai này ít nhiều cũng nhờ Huệ Ninh, nếu không có nàng, ta thực sự không biết chịu được không.

An nhi cũng không biết có giữ được không?" Tần thị nhìn về phía Hình Huệ Ninh, kêu khuê danh của nàng.
"Đa tạ Hình ma ma." Tô Thê Thê nhìn Hình Huệ Ninh cảm kích nói, Tần thị được như vậy, Tô Thê Thê nghĩ đến Tần thị được chăm sóc như vậy cũng tốt, Hình thị chính là người Lục Phương Đình phái đến chiếu cố Tần thị, cũng là người nàng tín nhiệm nhất.
"Thất tiểu thư không cần khách khí, đây đều là việc ta phải làm." Hình Huệ Ninh thi lễ kính cẩn nói với Tô Thê Thê.
"Thê Thê, ngươi chưa từng thấy qua đệ đệ ngươi, đến xem An nhi đi, bộ dạng rất giống ngươi lúc nhỏ." Tần thị kéo Tô Thê Thê ngồi xuống nói chuyện, bế đứa nhỏ còn chưa được hai tháng cho Tô Thê Thê xem.
Đứa bé còn chưa căng da thịt, còn nhăn nheo, còn đỏ hỏn nằm trong tã, Tô Thê Thê nhìn cũng không thấy được có gì giống mình, nghĩ tới con nít lớn rồi mới nhìn ra.
Tô Thê Thê và Tần thị chăm sóc An nhi, nói chuyện một hồi.
Tần thị đem chuyện mấy tháng qua nói cho Tô Thê Thê biết, Tô Thê Thê cũng kể chuyện của mình cho Tần thị nghe.
Mặc dù chỉ mấy tháng, nhưng cả hai cũng đã trải qua nhiều sóng gió trước kia chưa từng có, nghe xong mọi người cũng thổn thức không thôi.
Tần thị nghe xong Tô Thê Thê nói nàng sắp được sắc phong làm công chúa còn được Lục Phương Đình nạp làm chính phu, lại chảy lệ một hồi, vui vẻ thay Tô Thê Thê.
Tô Thê Thê biết mình sau khi bị hưu, Tần thị cũng chịu gian nan, đệ đệ An nhi nhiều lần bị Vương thị mưu hại, xém chút còn bị cướp đi, nghĩ đến thì sợ, càng thấy biết ơn Hình thị, nếu không có Hình thị ở đây, Tô Thê Thê thực sự không biết Tần thị sẽ như thế nào.
"Hình ma ma có người nhà a, để ngươi hầu hạ mẫu thân xa nhà lâu như vậy, cũng khiến ta thấy ngại, nếu Hình ma ma muốn về, thì có thể đi về bất kỳ lúc nào cũng được, sau này chỉ cần có ta thì tự nhiên đến chăm sóc." Tô Thê Thê nói, có cảm tạ nhiều hơn cũng không được gì, Tô Thê Thê gửi cho Hình thị một cái bao lớn, hỏi tình hình trong nhà Hình thị.
"Nô tỳ chỉ còn một mình, nô tỵ tự học búi tóc một mình không lấy chồng, cũng không có con gái.


Nô tỳ không cầu gì khác, chỉ cầu có thể ở bên cạnh hầu hạ phu nhân." Hình thị thi lễ nói với Tô Thê Thê.
"Huệ Ninh ở cạnh ta, làm rất tốt, hiện tại ta không thể rời nàng.

Ngươi yên tâm, ta xem nàng như tỷ muội." Tần thị nói theo, dường như sợ Hình thị bị đuổi về.
"Mẫu thân, sau này ta cứ họi Hình ma ma là Hình di được rồi, Hình ma ma không muốn đi, dĩ nhiên giữ lại càng tốt." Tô Thê Thê nhìn hai người cảm thấy lạ lạ, thấy hai người không nói gì, cũng không nói thêm nữa.
Vì chờ cưới Lục Phương Đình bên kia còn cần thêm vài ngày nữa, phải giúp Cung Hy Nguyên đăng cơ, hạ táng tiên hoàng, đề phòng người ngoài có dã tâm hãm hại, có rất nhiều chuyện cần làn, Tô Thê Thê cũng không vội, cùng Tần thị ở hầu phủ yên tĩnh chờ.
***
Trong cung, điện Thái Hòa, hoàng hậu ngồi ở chủ vị, Lục Chiêu Nghi ngồi một bên, đầu bên dưới dẫn đầu là Cung Hy Nguyên và Lục Phương Đình.
"Đại hoàng tử Cung Hy Thừa, sau khi trấn nam đại quân vào thành, đã giúp mắt tam hoàng tử Cung Hy Triều, vì trong hoàng thành chỉ còn lại đại hoàng tử, tam hoàng tử, còn có Nguyên nhi, cho nên tam hoàng tử tự cho mình làm thái tử rồi đăng cơ làm hoàng đế, đáng tiếc tính sai, thật ra khiến chúng ta bớt đi một việc." cô cô Lục Chiêu Dung của Lục Phương Đình nói.
"Cung Hy Thừa hiện tại ở đâu?" Lục Phương Đình nói, đối với Cung Hy Thừa, ấn tượng của Lục Phương Đình cũng không tốt, bữa tiệc trong cung lần đó, Cung Hy Thừa này có ý đồ gây rối với nàng.
Lục Phương Đình luôn cảm thấy Cung Hy Thừa đến đúng lúc, vì sao ngay lúc Cung Lạc Vân mang túi hương làm nàng phát độc hắn lại xuất hiện.
"Cung Hy Thừa đang nghỉ ngơi trong phủ của hắn tại hoàng thành, ngươi muốn gặp hắn?" Lục Chiêu Dung hỏi.
"Hoàng hậu nương nương, Chiêu Nghi nương nương, ta cảm thấy người này có chút vấn đề, nên gọi vào cung để trông chừng, phòng ngừa hắn hành động." Lục Phương Đình nói.
"Được, vậy truyền hắn tiến cung đi." hoàng hậu nói, phân phó người đi truyền Cung Hy Thừa vào cung.
"Ta đã nói chuyện về tam hoàng tử với các vị đại thần, trấn nam quân có công bình định, chắc chắn sẽ thưởng.

Tam hoàng tử liên minh với địch quốc giết vua cha cướp ngôi, nể tình là ca ca chung dòng máu với Nguyên nhi, cách chức của hắn đày làm thứ dân.

Nguyên nhi vững chắc lên ngôi vị thái tử, Khâm Thiên Giám ba ngày sau lên ngôi." hoàng hậu nói, hiện tại đại quân trong tay, đại cục đã dịnh, hoàng hậu và Lục Chiêu Nghi cũng đã nhất trí xong.
"Triệu quốc không thừa nhận đã phái Triệu Kinh Hồng đến Đại Sở, cũng không thừa nhận thân phận của Triệu Kinh Hồng, nàng bị Triệu quốc coi là vật hy sinh rồi.

Nàng phải xử lý thế nào?" Lục Chiêu Dung hỏi Lục Phương Đình.
"Công bố thân phận của nàng, dùng thân phận yêu phi nội gián Triệu quốc đi quanh phố ba ngày, rồi xử lăng trì." Lục Phương Đình thản nhiên nói.

Đối với Triệu Kinh Hồng, Lục Phương Đình không chút nương tay, nàng ta luôn muốn có Tô Thê Thê, muốn bắt Tô Thê Thê vào cung, cuối cùng bị Tô Thê Thê ép bức, nàng ta ném Tô Thê Thê cho đám quan binh kia lăng nhục, nếu không phải nàng chọn đúng lúc, tìm được Tô Thê Thê, sợ là Tô Thê Thê sẽ bị làm nhục mà chết, thù này không đội trời chung.

Đối với việc xử lý Triệu Kinh Hồng, mọi người không ai có ý kiến, cũng đã nhất trí, mọi người lại nói tiếp.
Không lâu sau, thái giám bên ngoài tìm Cung Hy Thừa đến báo.
"Bẩm hoàng hậu nương nương, thái tử điện hạ, đại hoàng tử Cung Hy Thừa không ở trong vương phủ.

Người trong phủ cũng không biết hắn đi đâu." thái giám bẩm báo.
"Hoàng hậu nương nương, mau hạ chỉ nhanh chóng đóng cửa thành giới nghiêm.

Ta lập tức phái binh đi tuần tra trong và ngoài thành." Lục Phương Đình nghe xong cảm giác có bẫy liền nói với hoàng hậu.
"Đại hoàng tử này thích nam sắc, xuất thân kém, là người bình thường, sao ngươi đối với hắn khẩn trương như vậy?" hoàng hậu khó hiểu nói.
"Trước đây Cung Hy Triều và Triệu Kinh Hồng làm loạn hoàng thành, các vị hoàng tử đều bị giết chết, đến cả Nguyên nhi cũng khó tránh được, nhưng Cung Hy Thừa lại tránh được, không thể đơn giản chỉ thích nam sắc như vậy.

Hắn đến sau trấn nam quân nhưng lại nhanh chóng bắt được Cung Hy Triều vậy thì không hề đơn giản như thế.

Tình hình lúc này không ổn, không biết chạy đi đâu rồi, thực sự là tai họa ngầm mà." Lục Phương Đình nói.
Hoàng hậu nghe Lục Phương Đình nói có lý, vội phân phó xuống, Lục Phương Đình nói vài câu, rồi xin cáo lui, mang theo một đội quân trấn nam đi tìm đại hoàng tử.
Bên khác, Cung Lạc Vân ở trong tẩm cung, Cung Lạc Vân tắm rửa trang điểm xong, nhìn gương đờ ra.
Nàng nhớ đến lúc Triệu Kinh Hồng ở trên đường bị ném lên ngựa không thể nhúc nhích, nhớ đến ánh mắt nàng, trong lòng lo lắng.
Triệu Kinh Hồng hiện tại là gieo gió gặt bão, cũng nhờ Cung Lạc Vân chỉ mới bị bắt, trước khi làm vậy Cung Lạc Vân cũng đã nghĩ thông, Triệu Kinh Hồng phong lưu đa tình, làm người hay thay đổi, quyết đoán bỏ qua, không phải người tốt gì, nàng theo Triệu Kinh Hồng.

Cũng chỉ bị nàng quản chế, tạm nhân nhượng vì lợi ích đôi bên được nàng che chở một chút, nếu có gì không đúng thì nàng sẽ lập tức bỏ lại.
Cung Lạc Vân không hối hận điều mình làm, nhưng mà bây giờ Cung Lạc Vân ở trong tẩm cung lớn một mình suy nghĩ, mặc y phục hoa, ăn đồ ngon, xung quanh tường ấm áp, chỉ là nàng nhìn cung nữ kính cẩn với mình, tẩm cung trống rỗng, không có cảm giác ấm áp gì.
Hoàng hậu chỉ nhìn thoáng qua nàng, rồi kêu nàng đi nghỉ ngơi cho tốt, cũng không đến xem nàng nữa.


Sợ là ở chung với Lục Chiêu Nghi rồi, không rảnh lo cho nàng.
Cung Lạc Vân nhìn trong gương vẻ mặt cô đơn của mình, lại nhớ đến Triệu Kinh Hồng kéo nàng vào ngực, đùa vui với nàng.
"Tiểu công chúa của ta, sao lại không vui a? nói cho ta biết, để ta giúp tiểu công chúa giải quyết....!hả?" âm thanh Triệu Kinh Hồng nhỏ nhẹ còn vang bên tai, tay nàng dường như còn đang vuốt ve trên người nàng.
Cung Lạc Vân lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện của Triệu Kinh Hồng nữa.
"Lạc Vân công chúa, hoàng hậu truyền chỉ, công chúa hỗ trợ trấn nam vương thể tử bình định có công, đặc biệt phong làm trưởng công chúa, chờ thái tử đăng cơ thì sắc phong theo chi lễ.

Trấn nam vương thế tử đã chọn chính phi rồi, chuyện phò mã, xin ngài chọn người tài tuấn khác." Cung Lạc Vân đờ ra, bên cô cô chưởng sự bên cạnh hoàng hậu ở trong tẩm cung của Cung Lạc Vân nói với nàng.
"Thay ta nói lời cảm tạ mẫu hậu, tạm thời ta không muốn nghĩ đến chuyện phò mã nữa.

Ngươi cũng biết, Triệu Kinh Hồng bị xử trí thế nào chứ?" Cung Lạc Vân do dự một chút rồi hỏi.
"Bẩm công chúa, Triệu Kinh Hồng bị nhốt trong xe lao đi khắp phố ba ngày, với danh nội gián Triệu quốc, yêu phi loạn quốc, xử tử lăng trì." cô cô chưởng sự nói với Cung Lạc Vân.
Cung Lạc Vân liền nóng lòng, nàng không ngờ, Triệu Kinh Hồng lại bị xử tử, hơn nữa còn là lăng trì.
"Công chúa, ngài làm sao vậy? có cần mời ngự y không?" cô cô chưởng sự thấy Cung Lạc Vân không ổn, vội hỏi.
"Ta không sao, có thể hơi mệt thôi, đa tạ cô cô quan tâm." Cung Lạc Vân cố nén nói, tiễn cô cô chưởng sự đi rồi, thì nằm xuống giường, siết chặt tay run rẩy.
Phải làm sao mới ổn đây?
Cung Lạc Vân không muốn Triệu Kinh Hồng chết, nghĩ đến nàng bị xử tử lăng trì, Cung Lạc Vân cảm giác không thể thở nổi.
Ngày thứ hai, Triệu Kinh Hồng bị mang đi khắp phố, Cung Lạc Vân đứng từ xa nhìn, đã không nhận ra bộ dạng của Triệu Kinh Hồng rồi, nàng bị ném đủ loại rau củ trứng thối, cả người dơ bẩn, tóc bù xù, mặt lấm lem.
Dường như thấy Cung Lạc Vân, miệng cong lên, không biết đang cười cái gì.
Cung Lạc Vân cảm thấy trong lòng vướng víu, ở trong tẩm cung, vòng vo hồi lâu, liền đến tẩm cung của hoàng hậu.
"Mẫu hậu, Lạc Vân có chuyện muốn nhờ." Cung Lạc Vân tìm hoàng hậu quỳ xuống.
"Chuyện gì, Lạc Vân mau đứng lên." hoàng hậu thấy Cung Lạc Vân trịnh trọng như vậy cảm thấy kỳ quái.
"Lạc Vân không cần ban chức trưởng công chúa, Lạc Vân nguyện ý vào Hoàng tự cầu phúc cho mẫu hậu và phụ hoàng, chỉ xin mẫu hậu một việc." Cung Lạc Vân quỳ dưới đất không dậy mà nói.
"Lạc Vân, là chuyện gì? ngươi nói đi, sao phải làm như vậy?" hoàng hậu hỏi.
"Lạc Vân nguyện ý lấy những thứ này đổi một mạng cho Triệu Kinh Hồng, cầu mẫu hậu đáp ứng." Cung Lạc Vân dập trán trên sàn nói.
"Ah? Lạc Vân bị Triệu Kinh Hồng bắt đi uy hiếp, lại vì Triệu Kinh Hồng cầu tình, vì sao a?" hoàng hậu hỏi.

Hoàng hậu rất coi trọng Lục gia, hiện tại Lục Phương Đình nắm giữ đại quân trấn nam, Lục Chiêu Dung lại là tâm can của nàng, các nàng cần phải nghiêm trị Triệu Kinh Hồng, hoàng hậu dĩ nhiên không có ý kiến, huống chi Triệu Kinh Hồng cũng thực sự nguy hiểm.

Hiện tại Cung Lạc Vân lại đi cầu tình cho nàng, không biết Lục Phương Đình bọn họ có đồng ý hay không.

"Trước kia, tam hoàng huynh muốn gả ta cho một tên tướng quân già, là Triệu Kinh Hồng giải vây cho ta.

Triệu Kinh Hồng đối với ta có nghĩa, ta không thể không trả, cầu mẫu hậu thành toàn." Cung Lạc Vân quỳ cầu xin.
"Chuyện này quan trọng, ta phải thương nghị với thái tử một chút." hoàng hậu trầm mặc một hồi rồi nói.
Cung Lạc Vân lui xuống, hoàng hậu cũng không thể làm chủ hoàn toàn, muốn tìm Lục Phương Đình, Lục Phương Đình cũng không có trong thành, chỉ có thể chờ Lục Phương Đình quay về.
***
Vào ngày Cung Hy Nguyên đăng cơ, an bình hầu được thả khỏi thiên lao, bị tước chức quan, nhưng tước vị an bình hầu vẫn còn, nhưng về sau không thể làm gì được.

An bình hầu tưởng mình chết chắc rồi, không ngờ còn giữ được tước vị, trong lòng thầm kêu may, mang hầu phu nhân chật vật quay về an bình hầu phủ.
Lục Phương Đình muốn cưới Tô Thê Thê, đương nhiên sẽ không để phụ thân nàng quá thảm được, dù Tô Thê Thê không có tình cảm gì với người phụ thân này, nhưng cũng cần giữ chút mặt mũi.
Giữ lại tước vị an bình hầu là để giữ mặt mũi cho Tô Thê Thê thôi.

Nhưng mà Lục Phương Đình còn đang tìm Cung Hy Thừa, không có thời gian nói với an bình hầu.
An bình hầu cho rằng tân hoàng nhân từ, đại xá thiên hạ, quay về hầu phủ nghi ngơi lấy sức, mới biết Tô Thê Thê cũng đang ở trong phủ, liền nóng nảy.

Tình thế hiện tại, an bình hầu biết trấn nam quân đắc thế, trấn nam vương phủ khôi phục lại thời kỳ cường thịnh quyền uy, thậm chí so với trước còn mạnh hơn, vì tân hoàng hiện tại là biểu đệ của Lục Phương Đình, mặc kệ Lục Phương Đình ốm yếu thế nào, Lục Phương Đình cũng đã xưa không bằng nay.
Trước kia Lục Phương Đình hưu Tô Thê Thê, là do chán ghét mà vứt bỏ, bọn họ không muốn chứa Tô Thê Thê, bây giờ cũng không dám chứa.
"Hầu gia, nha đầu Thê Thê kia không thể giữ a.

Hiện tại trấn nam vương gia đắc thế, chúng ta trước kia có hôn ước với Lục gia, khi đó gả Thê Thê cho Lục gia, Lục gia biết là thứ nữ liền hưu nàng, hiện tại Nhược Phượng cũng đã bị tam hoàng tử hưu rồi, cũng đúng lúc là chuyện tốt, hay là chúng ta gả Nhược Phượng đi chịu lỗi, duy trì liên hệ thông gia với Lục gia." Vương thị là hầu phu nhân vội đến nói với an bình hầu.

Trước kia tam hoàng tử có được ngôi thái tử, an bình hầu ra tay không ít, chỉ là tam hoàng tử vừa lên ngôi thái tử đã hưu Tô Nhược Phương, Vương thị tức đến hộc máu, hiện tại, Lục gia chấn hưng rồi, bà liền lật mặt, cảm thấy tam hoàng tử hưu lại tốt.
"Nhược Phương? lúc trước nàng đã gả cho tam hoàng tử rồi, làm gì còn xứng với thế tử trấn nam vương nữa?" an bình hầu nhíu mày.
"Tô gia và Lục gia vốn có hôn ước, chúng ta chỉ cần nói là bị tam hoàng tử ức hiếp, đem hồ mị tử thất nha đầu thế thân, Nhược Phượng vì từ chối tam hoàng tử để theo Lục gia trấn nam vương nên mới bị hưu.

Trấn nam vương thế tử bị bệnh, còn chọn lựa cái gì? Nhược Phương coi như có tình nghĩa rồi." sắc mặt Vượng thì quỷ dị nói, cho rằng mình quá logic mà kích động, mà không biết người mang trấn nam quân công hãm hoàng thành chính là Lục Phương Đình.
"Được, mau đi đuổi Thê Thê ra khỏi hầu phủ đi." an bình hầu cũng hùa theo, bản năng chỉ muốn lấy lòng Lục gia, cố gắng làm thông gia với Lục gia..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện