"Bẩm công chúa, trấn quốc tướng quân và 60 ngàn đại quân đã đầu hàng trấn nam đại quân! trấn nam đại quân không biết dùng vũ khí gì? uy lực rất lớn, đã phá công thành phía nam.

Nhan tướng quân Vũ Lâm Quân lĩnh binh cùng cấm vệ quân đánh nhau, hình như đã đầu phục trấn nam đại quân."
Giờ tý, tử sĩ Triệu quốc Triệu Kinh Hồng mang đến mật báo, Triệu Kinh Hồng còn đang cố gắng cưa đổ Cung Lạc Vân, nghe mật báo liền than thở ngồi trên ghế hoa dung thất sắc.
Cứ tưởng là ván đã đóng thuyền, chính xác là thắng không sai, nhưng chỉ một cái sai lần đã rối tinh rối mù.
Trấn nam đại quân này làm sao đến được? cả Lục gia đều bị bắt rồi, không còn ai, trấn nam đại quân là ai chỉ đạo? sao lại chạy đến?
Tiên hoàng chết, là mưu kế của nàng, thời gian chết cũng do nàng khống chế, từ phía nam đến kinh thành cho dù đi ngựa ngày đêm không ngừng cũng hết bảy tám ngày, hiện tại tiên hoàng chỉ mới chết ngày thứ bảy thôi bọn họ đã đến rồi.

Dường như đoán được tiên hoàng chết vậy, trấn nam đại quân đang tạo phản sao?
Không thể nào, không thể nào.
"Ngươi nói là thật sao? là trấn nam đại quân sao? bọn họ đến bao nhiêu binh mã?" Triệu Kinh Hồng vẫn không thể tin, tiếng pháo ầm ầm, tiếng hô rõ ràng.
"Thuộc hạ không dám nói dối, đúng là trấn nam đại quân, nhìn trước mắt là 10 ngàn đại quân, vô cùng dũng mãnh, lấy một chọi 10, vũ khí của bọn họ rất lợi hại, căn bản không thể đấu lại bọn họ, cấm vệ trong hoàng thành bị bức ép phải tự giết nhau, chỉ một chút nữa trấn nam đại quân sẽ đánh đến hoàng cung, xin công chúa hạ lệnh." tử sĩ nói.
"Triệu tập tử sĩ Triệu quốc ở cửa bắc cung, đi từ cửa bắc cung!" Triệu Kinh Hồng siết chặt nắm đấm tay phải rồi đấm vài lòng bàn tay trái của mình, híp mắt lại quả quyết nói, thấy không ổn sợ bị bắt, nên rút đi, chờ thời cơ quay lại.
"Ngươi cho người chuẩn bị xe ngựa cho ta, bắt phụ tử Lục gia mang đến cửa bắc, ngươi đi dọn đồ đạc, ngươi đi xem hoàng hậu, nếu bắt được nàng là tốt nhất." Triệu Kinh Hồng ra lệnh cho tử sĩ xong, thì phân phó người bên cạnh mình, đây cũng là tử sĩ Triệu quốc nàng an bài, cũng là người nàng tin tưởng nhất.
Cho dù thế nào, Lục gia và trấn nam quân đều có liên hệ chặt chẽ không thể tách rời được, lúc này trấn nam đại quân đến, khiến nàng nghi ngờ là người Lục gia làm, nhưng người Lục gia đều bị nàng bắt, để phòng ngừa, nàng nên mang bọn họ đi cùng, nếu bị trấn nam đại quân đuổi theo thì có thể dùng để uy hiếp.
Triệu Kinh Hồng phân phó xong, liền quay về chỗ Cung Lạc Vân, túm Cung Lạc Vân trong chăn kéo lên.

"Lạc Vân, có phản quân sắp công thành, chúng ta đi mau." Triệu Kinh Hồng nói với Cung Lạc Vân.
Cung Lạc Vân vốn không biết xảy ra chuyện gì, nghe Triệu Kinh Hồng nói thì sửng sốt, dưới sự thúc giục của Triệu Kinh Hồng, vội mặc quần áo đi theo Triệu Kinh Hồng.
Triệu Kinh Hồng cầm ngọc tỷ truyền quốc Đại Sở và binh phù của trấn quốc tướng quân trên người, mang Cung Lạc Vân đến tẩm cung của Tô Thê Thê, túm người còn đang hôn mêm mang lên đi ra khỏi cung vội vàng, đến cửa bắc.
Mang theo Cung Lạc Vân và Tô Thê Thê là do Triệu Kinh Hồng thích các nàng, thất bại thì sẽ làm lại, gặp mỹ nhân vừa ý thì không phải lúc nào cũng có, mang theo được thì mang theo a.
"Thấy hoàng hậu không?" Triệu Kinh Hồng thấy mấy người Lục gia, lại không thấy hoàng hậu hỏi.
"Hoàng hậu nương nương không có trong linh đường, không có ở tẩm cung của hoàng hậu, không biết đi đâu rồi?" tử sĩ Triệu quốc nói.
"Bỏ đi, đi trước đi." Triệu Kinh Hồng nghe tiếng hô, không định tìm hoàng hậu nữa vội ra lệnh xuất phát.
Tô Thê Thê tỉnh lại trong xe ngựa, phát hiện mình ở trong xe ngựa, có chút không kịp phản ứng.
"Chúng ta đi đâu a?" Tô Thê Thê hỏi Triệu Kinh Hồng trong xe ngựa, trong xe còn có Cung Lạc Vân ngồi cạnh Triệu Kinh Hồng.
"Thê Thê đừng sợ, phản quân công hoàng thành, chúng ta đi tránh trước, đến chỗ trấn quốc đại quân ở phía bắc." Triệu Kinh Hồng nói.
Trấn quốc tướng quân giữ binh ở phía bắc, trú gần kinh thành, là do Triệu Kinh Hồng biết trước sau khi Khánh Long Đế chết thì sẽ có thay đổi lớn, nên để trấn quốc tướng quân bí mật đem quân đến trấn áp, nên mới để Cung Hy Triều thuận lợi đoạt ngôi thái tử.
Binh mã phía bắc chỉ có một phần ở kinh thành, phần lớn vẫn ở phía bắc, cho nên Triệu Kinh Hồng muốn đi về phía bắc, dùng bình phù điều khiển, khống chế binh mã phía bắc.
Ít nhất cũng khiến cho quân lính Đại Sở tự giết nhau, tiêu hao sức mạnh của quốc gia họ, nàng truyền tin cho Triệu quốc, để Triệu binh công hãm phía nam, nội ứng ngoại hợp, Đại Sở sẽ là của Triệu quốc nàng.
"..." Tô Thê Thê mở to hai mắt nhìn, phản quân gì chứ? chắc là viện binh Lục Phương Đình mang đến! nếu không sao Triệu Kinh Hồng lại bỏ hoàng thành tốt như vậy bỏ trốn chứ?
"Đừng lo, có ta ở đây, các ngươi sẽ được an toàn." Triệu Kinh Hồng vỗ vỗ Tô Thê Thê nói, nàng nghĩ rằng Tô Thê Thê đang hoảng sợ.
"Ta, di nương ta còn ở trong hoàng thành.


ta còn chưa thấy mặt bọn họ." Tô Thê Thê run rẩy nói.
Mỹ nhân phu quân đến rồi, nàng lại đi, cũng tốt, ngược lại, nàng cũng không còn mặt mũi gặp mỹ nhân phu quân nữa.

||||| Truyện đề cử: Sủng Tình: Sự Giam Cầm Cả Đời |||||
"Chúng ta sẽ còn quay lại." Triệu Kinh Hồng nhìn về hoàng thành nói.
"..." Tô Thê Thê rũ mắt xuống, hiện tại rời hoàng thành, nàng cũng không muốn theo Triệu Kinh Hồng, nên chờ thời cơ bỏ đi thôi.
Tiếng vó ngựa vang, bánh xe cuồn cuộn, trời còn chưa sáng, bên tai ầm ầm tiếng hét dần nghe không rõ.
Xung quanh lạnh lẽo, gió theo khe hở thổi vào trong xe, khiến Tô Thê Thê run lên, nàng che kín áo khoác, trong lòng tính toán.
Xe ngựa đi không ngừng, tốc độ rất nhanh, xung quanh có chiến mã hộ tống, dọc đường có một số cản đường, đều bị đánh lui, không biết đi bao lâu rồi, Tô Thê Thê cảm giác càng lúc càng mù mịt, xe ngựa rốt cuộc cũng dừng lại nghỉ.
Ngồi trên xe ngựa, cả người đều cứng, Triệu Kinh Hồng mang theo Cung Lạc Vân ra ngoài, rồi đỡ Tô Thê Thê xuống.
Các nàng đứng một chỗ tại dã ngoại, tuyết tan một chút, lộ ra cành lá héo úa, xung quanh trời u ám, không biết là chỗ nào, gần đó có nguồn nước, những người kia lượm cành khô nấu nước, ăn lương khôi hồi sức.
Tô Thê Thê nhìn xuống, trấn nam vương còn có vương phi, Lục Phương Đình giả đều bị Triệu Kinh Hồng mang theo.
Trấn nam vương chân không thể đi, ở trong xe ngựa còn bị còng lại, chỉ có thể mở rèm xe ngựa cho bọn họ một chút thức ăn.
Tô Thê Thê siết chặt nắm tay, nếu có thể, nàng chạy, vậy thì dĩ nhiên cũng phải cứu phụ vương và mẫu phi của mỹ nhân phu quân, không biết Triệu Kinh Hồng mang bọn họ theo là có ý gì?

"Công chúa, không xong rồi, có chừng 50 người đang đuổi theo." bên này bọn họ vừa nghỉ lấy sức, thì có một kỵ binh cưỡi ngựa vội lao xuống nói với Triệu Kinh Hồng.
"Đi!" Triệu Kinh Hồng nhíu mày nói, kéo Cung Lạc Vân nhét vào xe ngựa, Tô Thê Thê cũng bị nhét vào.
"Nhanh!" Triệu Kinh Hồng thúc xa phu, tốc độ lần này so với trước nhanh hơn, lắc lư dữ dội hơn.
"Công chúa, đội nhân mã cách chúng ta càng lúc càng gần, ngựa bọn họ đều là ngựa tốt, nếu chúng ta còn dùng xe ngựa đi sẽ bị đuổi kịp.

Xin công chúa bỏ xe ngựa lại, cưỡi ngựa cho nhanh." mật thám lại đến báo.
"Dừng xe ngựa lại, mau tháo xe ngựa ra." Triệu Kinh Hồng cũng quả quyết, nghe mật thám báo xong, liền cho dừng xe ngựa, các nàng vội xuống xe ngựa.
"Chúng ta chia nhau hành động, các ngươi mang theo vương phi và Lục Phương Đình đi phía tây, chúng ta mang Lục Trầm Chu đến hướng bắc." Triệu Kinh Hồng xuống xe ngựa phân phó.
Bên này thuộc hạ Triệu Kinh Hồng còn chưa tách người nhà Lục gia xong, thì "Lục Phương Đình" bị còng trong xe ngựa đột nhiên vùng dậy, đánh nam tử muốn kéo hắn đi, động tác hùng hổ lao ra ngoài, đá xa phu xuống xe ngựa, hô to một tiếng, đánh ngựa chạy về phía nam.
"Chặn lại cho ta." Triệu Kinh Hồng không ngờ, "Lục Phương Đình" lại biết phản kháng, còn dũng mãnh như vậy, kinh hãi nói, đúng là nát rồi còn bét luôn
Tô Thê Thê lúc này cũng không quản được, vọt đến trước mặt Triệu Kinh Hồng, dùng dao găm mình dấu sẵn trong người để lên cổ Triệu Kinh Hồng.
"Ai dám động đến, ta sẽ giết nàng.

Triệu Kinh Hồng, cấm bọn họ nhúc nhích." Tô Thê Thê run giọng nói, nàng đã chuẩn bị hy sinh, cứu được cha mẹ Lục Phương Đình cũng đáng.
Yêu ai yêu cả đường đi, phụ vương và mẫu phi Lục Phương Đình, còn có biểu đệ, Tô Thê Thê đều là nghĩa vô phản cố mà cứu, vì nàng có tình cảm với Lục Phương Đình.
"Thê Thê, ngươi làm gì vậy? còn không mau cản lại cho ta?" Triệu Kinh Hồng nhíu mày.
"Ai dám đụng vào ta sẽ giết Triệu Kinh Hồng, đi mau a!" Tô Thê Thê nhìn Lục Phương Đình giả hô một câu, âm thanh khàn khàn, đao trong tay dùng lực, cổ Triệu Kinh Hồng đã chảy máu.
Lục Phương Đình giả lái xe nhìn Tô Thê Thê một cái, vung roi đánh ngựa, trong lúc mọi người không nhúc nhích, liền rời khỏi vòng vây.
"Thê Thê, ta đối với ngươi có gì không tốt? sao ngươi lại đối với ta như vậy?" Triệu Kinh Hồng cảm thấy đau, không dám lộn xộn, cau mày nói.

"Triệu Kinh Hồng, vì sao ngươi còn gây sự nữa? bọn họ là người già yếu, ngươi bắt họ đi làm gì?" Tô Thê Thê nói, tốc độ xe ngựa xem ra chậm hơn người cưỡi ngựa, nhưng đi cũng đã càng lúc càng xa.

Tô Thê Thê âm thầm thở nhẹ một cái, nhưng vẫn để dao trên cổ Triệu Kinh Hồng.
"Ta bắt bọn họ dĩ nhiên là dùng được.

Thê Thê ngươi mau buông dao xuống." Triệu Kinh Hồng nói.
"Để bọn họ đi, bọn họ cũng không thể dùng được, chúng ta đi mau thôi." Tô Thê Thê nói với Triệu Kinh Hồng.
"Thê Thê, ngươi đừng phá, Lục gia tạo ra trấn nam quân, sao có thể vô đụng được? mặc kệ ai chỉ huy trấn nam đại quân, Lục gia cũng không thoát được, thả bọn họ đi, chúng ta mất đi một lớp bảo vệ.

Ngươi mau buông ra." Triệu Kinh Hồng vội hô lên.
"Nếu ngươi muốn chạy, dĩ nhiên là chạy được rồi, cần gì mang bọn họ theo, không mang theo bọn họ thì đám người kia cũng không đuổi theo chúng ta.

Ngươi đừng di chuyển, động một cái ta cũng không biết dao này có cắt đứt cổ ngươi không?" Tô Thê Thê nói, hiện tại nàng nàng đang cố gắng kéo dài thời gian, để bọn họ trốn đi được xa hơn, bọn họ chạy về phía nam, có một đội người đang đuổi theo Triệu Kinh Hồng, nói không chừng sẽ gặp được, bọn họ chạy đi xa, Triệu Kinh Hồng đuổi theo về phía nam, cùng lắm là chịu chết.
"Thê Thê, vì sao ngươi phải bảo vệ bọn họ? không phải ngươi hận Lục gia tận xương sao?" Triệu Kinh Hồng nhíu mày nói, Tô Thê Thê muốn nói thêm, nhưng lại bị Triệu Kinh Hồng túm được tay, xoay người đè xuống đất.

Tuy Triệu Kinh Hồng võ công không cao, nhưng cũng có kỹ năng phòng thân, Tô Thê Thê vốn sức yếu, lại hay sinh bệnh, cũng không có lực, Triệu Kinh Hồng tìm được chỗ yếu, liền khống chế Tô Thê Thê.
Ngã trên đất, Tô Thê Thê cảm giác xương trên người như muốn nát ra, đau muốn chảy nước mắt, đưa mắt nhìn đã không thấy bóng xe ngựa, khóe miệng lộ ra nụ cười..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện