Tô Thê Thê cùng Mạc Thục Lan đến tiệm, vận chuyển buôn bán tốt, cách hai ngày chưởng quỹ sẽ đến báo cáo tình hình mua bán, sản xuất, đều cho người có chuyên môn đặc biệt làm, Tô Thê Thê cũng không để ý cái này nhiều, bình thường phải thay đổi đa dạng thì mới có thể duy trì lợi nhuận của cửa tiệm được.

Lần này ra ngoài, ngang qua tiệm Tô Thê Thê cố ý chỉ cho Lục Phương Đình xem.

"Tỷ tỷ, ngươi xem, có thật nhiều người xếp hàng.

Mỗi ngày sản phẩm bán với số lượng có hạn, cho nên từ sáng sớm người tới đã đông rồi.

Ngươi xem xếp hàng cũng dài hơn một con phố.

Nhất là khi dò sản phẩm mới, người càng nhiều hơn.

Chờ đến xuân, chúng ta hái thêm hoa mới, sản xuất thêm các loại toner có hương mới, kem dưỡng thể, xà phòng thơm, còn có son môi nhiều màu khác.

Hiện tại cũng ổn rồi, mọi người đang tranh giành, có vài chỗ khôn khéo mua về bán lại, nhưng với số lượng cung cứng của chúng ta thì cung không đủ cầu, cần phải mở rộng quy mô.

Mạc tỷ tỷ nói, gần đây các nương nương đều nghe nàng.

Ban đầu mỗi tháng lời hơn 1000 lượng, hiện tại ổn định rồi thì lên hơn 200 trăm lượng, lời một năm so ra còn cao hơn bổng lộc của quận vương.

Ta và Mạc tỷ tỷ đã thương lượng mở thêm mấy chi nhánh nữa." Tô Thê Thê chỉ vào cái hàng xếp dài nói với Lục Phương Đình.

"Thê Thê so với nam nhi còn lợi hại hơn." Lục Phương Đình khen ngợi Tô Thê Thê.

"Ta nói rồi, ta muốn ngươi được sống tốt nhất, nên phải cố gắng kiếm tiền a." Tô Thê Thê đỏ mặt ưỡn ngực nói.

"Vì sao ngươi lại đối tốt với ta như vậy?" Lục Phương Đình nhìn bộ dạng Tô Thê Thê, tuổi tác thì còn nhỏ nhưng khẩu khí thì như người lớn, khiến cho nàng động lòng, nhưng cảm thấy không chân thật, thực sự có tình cảm như vậy sao? cho dù là thân thích cùng dòng máu, cũng sẽ nghi ngờ hãm hại lẫn nhau a.

"Bởi vì, ta thích ngươi a." Tô Thê Thê như điều đương nhiên, nhào vào lòng Lục Phương Đình hôn nàng.


Tạm thời Lục Phương Đình không hiểu, nhưng cũng không cản trở nàng và Tô Thê Thê cùng hưởng thụ cái hôn.

Môi mềm nhẹ, tựa như có ma lực, khiến nàng mê muội.

Hai người không để ý bên ngoài, chăm chú hôn nhau, đột nhiên bên ngoài có tiếng xe ngựa dừng lại làm ồn hai người.

"Thế tử gia, bên ngoài có người cãi nhau cản đường." Phúc bá đánh xe ngựa ở ngoài nói.

Tô Thê Thê vén rèm nhìn ra ngoài, lại là người xếp hàng vào tiệm của nàng cãi nhau.

"Phải xếp hàng theo thứ tự chứ? sao ngươi lại chen ngang?" một nữ tử trung niên tức giận nói.

"Ta là người của phủ tam hoàng tử, ngươi là gian phụ từ đâu đến dám cản đường ta?" người kia cũng là nữ tử trung niên bộ dạng ngang ngược không thua gì.

"Phủ tam hoàng tử? ngươi khiến tam hoàng tử xấu mặt rồi a, ta chính là hạ nhân của Ngự Sử đại phu Trương Kiểm đại nhân, ta hỏi ngươi..." phụ nhân kia nghe thấy người của phủ tam hoàng tử chẳng những không sợ ngược lại còn chí khí hùng hồn.

"Phúc bá, chúng ta đi đường vòng thôi." Tô Thê Thê nhìn thoáng qua nói với Phúc bá, nàng không rảnh để can ngăn.

Hai hạ nhân đang cãi nhau có một người là từ phủ tam hoàng tử đến, Tô Thê Thê biết vì đó là ma ma quản sự của hồi môn của Tô Nhược Phượng, giống như Tô Nhược Phượng đều là người ngang ngược.

Bọn họ ồn ào như vậy, tóm lại cũng là một loại người, Tô Thê Thê cũng không rảnh quản.

"Ngươi biết người bên ngoài?" Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê hỏi.

"Là người của Tô Nhược Phượng.

Người đến xếp hàng không chỉ có hạ nhân của tam hoàng tử là lớn nhất, cứ để bọn họ ồn ào đi.

Buôn bán cũng không thể dừng lại được.


Trước đó Mạc tỷ tỷ cho Tô Nhược Phượng góp cổ, còn dọa ta một hồi, sợ nàng đồng ý thật, nhưng mà khi đó nàng ghét chuyện buôn bán này, nhưng mà mấy ngày trước lại muốn tham gia, ta mặc kệ nàng.

Mẫu phi giới thiệu phu nhân tướng phủ cho ta cũng rất tốt, người có mắt cũng không dám chọc vào." Tô Thê Thê nói với Lục Phương Đình.

"Không ngờ, phu nhân thừa tướng lại mạnh như vậy." Lục Phương Đình nói, nhưng không nhiều.

Nàng biết Tô Nhược Phượng ở nhà chắc cũng không vui, vì muốn lấy lòng tam hoàng tử, đến đây mua mấy thứ này, đừng nói là không mua được, cho dù mua được mặc đẹp như tiên thì Tô Nhược Phượng cũng không được sủng hạnh, thử hỏi trên đời ai có thể thích một nữ tử khiến mình cương không nổi chứ?
Bên kia Hầu phủ, phu nhân An Bình Hầu cũng không làm khó Tô Thê Thê, sau này hy vọng mọi thứ đều thuận lợi, chuyện đó làm một lần có thể thành công.

Lục Phương Đình suy nghĩ sâu xa, các nàng cũng đi tới Thiên Bảo Các.

Hiện tại Tô Thê Thê chỉ hợp tác cùng Thiên Bảo Các, đây mới là nơi thu nhiều lời nhất, Thiên Bảo Các có phòng thử nghiêm chuyên môn riêng, cho Tô Thê Thê làm việc, cách vài ngày Tô Thê Thê lại đến xem hạng mục hợp tác với bọn họ.

"Huyện Chủ, mời xem, không biết than đá ngài nói là thứ nào? chúng ta phái người ra ngoài tìm không ít, đi khắp nơi đào núi, được một đống này, ngài xem thử." Tô Thê Thê vừa đến quản sự liền mang một đống đồ tới cho Tô Thê Thê xem, đều là khoáng vật màu đen.

"Là hai thứ này, đúng vậy, các ngươi nhanh như vậy đã tìm được.

Thứ này có thể dùng thay than củi, so với than củi đốt lâu hơn.

Nếu có thể làm thành cục than, dùng cho lò than, như vậy so với chậu than sẽ tiện hơn." Tô Thê Thê nói.

"Mong Huyển Chủ chỉ giáo!" quản sự vội chắp tay thi lễ.

"Chuyện này còn phải xem các ngươi chia cho ta thế nào? gần đây ta chỉ hợp tác với các ngươi." Tô Thê Thê cười nói.

Lục Phương Đình vừa nhìn, trong lòng cảm thấy buồn cười, ánh mắt cũng ôn nhu.

Tô Thê Thê đeo khăn che mặt, ánh mắt lộ ra sự khôn khéo.


Thiên Bảo Các là nơi buôn bán chính của Lục gia, làm lợi cho Tô Thê Thê bao nhiêu Lục Phương Đình cảm thấy không có gì, bất quá cũng không thể nhường quá nhiều, thương nhân cũng cần lợi, quá nhiều Tô Thê Thê sẽ nghi ngờ.

"Không biết lần trước ta nói cái loại bảo thạch óng ánh kia các ngươi có tìm được không?" Tô Thê Thê hỏi một phen, thứ nàng nói chính là kim cương.

"Thứ này không có ai nói, ta nhất định cho người tìm ra sớm." quản sự nói.

"Được rồi, có thể vật đó hiếm thấy.

Vậy tin tức nhân sâm thì sao? nếu nhân sâm ngàn năm khó tìm, vậy thì trăm năm cũng được, niên đại lâu càng tốt, mặc kệ bao nhiêu tiền ta cũng mua." Tô Thê Thê không buồn nói, tiếp tục hỏi, bệnh của Lục Phương Đình cần có nhân sâm thượng hạng chữa trị, niên đại càng lâu dĩ nhiên càng quý.

"Chúng ta tìm được nhân sâm niên đại lâu nhất là chín trăm năm, người kia nói muốn 8 ngàn lượng vàng.

Thứ này rất khó có được, người kia muốn để làm đồ gia truyền." quản sự nói.

"8 ngàn lượng vàng, là hơn 80.000 lượng bac, cái này các ngươi làm ăn lớn có thể cho ta mượn một ít không? sau này ta chia hoa hồng rồi trừ qua?" Tô Thê Thê đối với thứ hàng này không rõ giá, nhưng mà ở hậu thế, đừng nói 900 năm, cho dù là nhân sâm 100 năm rồi cũng đã hơn mấy triệu rồi.

"Huyện Chủ thực sự muốn mua nhân sâm này? nếu muốn mua, Thiên Bảo Các ta tự nhiên sẽ mua lại trước cho Huyện Chủ." quản sự nói.

"Đương nhiên là mua, ta cần tìm người đến giám định, đừng giả là được rồi." Tô Thê Thê nói.

"Thiên Bảo Các có sư phụ chuyên môn giám định, tuyệt đối sẽ không bị lừa, cũng sẽ không lừa gạt Huyện Chủ." quản sự nói.

"Vậy các ngươi sắp xếp thời gian cho ta xem trước một chút, không phải ta không tin các ngươi, nhưng mà dùng để cho người ăn, cẩn thận cũng không có gì sai." Tô Thê Thê nói, rất nhanh gõ một cái chi một khoản lớn.

"Thê Thê, không cần dùng nhiều tiền như vậy." Lục Phương Đình nhìn Tô Thê Thê vừa rồi tính toán cẩn thận, tranh thủ lợi ích, lúc này lại dùng nhiều tiền mua đồ, mắt nhắm mắt mở, một chút do dự cũng không có, khiến cho Lục Phương Đình để ý, nàng thực sự không ngờ nàng lại dùng tiền chi cho mình.

"Cái này mới đáng giá xài, không sao đâu, chỉ là tám vạn lượng bạc thôi, còn kiếm lại được mà." Tô Thê Thê nói.

"Nếu tìm thấy mà không dùng được, phải làm sao đây?" Lục Phương Đình nói.

"Nhưng mà không thử một chút làm sao biết, ngự y giỏi nhất xem bệnh cho người đều nói như vậy, trong lúc chúng ta không thể tìm được đại phu giỏi nhất thỉ chỉ có thể dùng đơn thuốc trước mắt thôi.

Đừng lo lắng, ta sẽ kiếm lại được tiền thôi." Tô Thê Thê nói.


"..." Lục Phương Đình không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tô Thê Thê.

"Chờ ta một chút, xong ngay thôi." Tô Thê Thê muốn hôn Lục Phương Đình, nhưng bên ngoài còn có người, chỉ dám nắm tay Lục Phương Đình nói.

Tô Thê Thê xem một chút, rồi cùng Lục Phương Đình ra ngoài lên xe ngựa, ôm nhau hôn môi.

Xe ngựa từ từ đi, trong xe một mảng tình nồng ý mật.

"Tiếng gì vậy?" vừa hôn xong, Tô Thê Thê đùa giỡn tóc Lục Phương Đình cười ngây ngô, nghe bên ngoài có tiếng nhạc, thì ngạc nhiên, vén rèm cửa lên xem.

"Đó là cái gì a? Phúc bá, chỗ đó sao có nhiều xe hoa đẹp như vậy? còn có mấy tỷ tỷ xinh đẹp nữa?" Tô Thê Thê nhìn ra ngoài thấy đông vui như ngày tết, có nhiều chiếc xe ngựa trên phố còn gắn đủ loại hoa, trong mỗi xe còn có nữ tử mặc lộng lẫy ngồi bên trong, có dánh đàn, có thổi tiêu, Tô Thê Thê thấy tò mò, từ khi nào nữ tử Đại Sở lại thoải mái như vậy.

"Đây là cuộc thi hoa khôi hàng năm, thanh lâu lớn nhất kinh thành, Xuân Ý Các tổ chức, thay đổi rất đa dạng." Phúc bá nhỏ giọng nói, hiển nhiên không để ý mấy cái này.

"Còn có kiểu tranh tài như vậy sao?" Tô Thê Thê không suy nghĩ như Phúc bá, thấy nhiều nữ tử dáng vẻ khác nhau, trong mắt liền hưng phấn, kéo tay Lục Phương Đình đi xem.

"Mau đến xem a, thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp." Tô Thê Thê nói với Lục Phương Đình.

"..." Lục Phương Đình ra ngoài nhìn thoáng qua Tô Thê Thê, thì thấy mắt nàng lộ ra sự hưng phấn, ngón tay gõ gõ thành xe, rất giống lúc ở trong hội thi thơ, nghĩ đến xa hơn thì hình như trong cung yến lần đó, nàng hình như cũng có dáng vẻ hưng phấn như vậy.

Vốn Lục Phương Đình không biết, sau khi biết Tô Thê Thê thích nữ tử, giờ nghĩ lại thì đúng là thấy rõ được quy luật này.

Nữ tử bên ngoài dung mạo không giống nhau, mỗi khi thấy nữ tử dung mạo xinh đẹp, Tô Thê Thê sẽ càng hưng phấn hơn, hai mắt sáng lên càng thêm mãnh liệt.

Lục Phương Đình chỉ nhìn ánh mắt Tô Thê Thê, theo ánh mắt của nàng nhìn qua, dĩ nhiên là có thể đánh giá được cấp bậc mỹ nhân của nữ tử bên kia rồi, Lục Phương Đình nhìn ánh mắt Tô Thê Thê cũng thay đổi.

"Oa, không ngờ luôn a, Đại Sở còn có nữ tử như vậy!" Tô Thê Thê nhìn ra ngoài không để ý ánh mắt Lục Phương Đình nói.

Khi thấy nữ tử nào đó ăn mặc mát mẻ, phô diễn bộ ngực đầy đặn, dung mạo diễm lệ, hành vi lớn mật, thỉnh thoảng cười duyên chào hỏi người qua đường còn phóng mị nhãn, thì kinh ngạc than một câu.

"Ngươi thích sao?" Lục Phương Đình nhàn nhạt hỏi một câu.

"Thích a, thật nhiều mỹ nhân a." Tô Thê Thê thuận miệng nói một câu..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện