Không biết ngủ bao lâu, bên tai Tô Thê Thê truyền đến tiếng kìm nén khóc lóc của nữ nhân, mấy ngày nay Tô Thê Thê đều nghe thấy âm thanh này, trước đó do còn mệt, đầu óc còn đau nên không thanh tỉnh được, hiện tại nàng nghe thấy cũng có chút phiền, mở mắt nhìn dưới ánh nến mờ là một nữ nhân trang phục mộc mạc đầu búi tóc hình tròn, tay cầm khăn che mặt khóc.

Nữ nhân cầm khăn tay rất đẹp, ngón tay thon dài tinh tế, ngón út cùng áp út hơi hơi nhấc lên, chỉ tư thế này cũng liền mang vẻ mềm mại cổ điển.

"Đừng khóc..." Tô Thê Thê nhìn nữ nhân khóc bi thương, trong lòng mềm đi, có chút vô lực đưa tay ra đặt lên bàn tay thon dài của nữ nhân kia nhìn nàng nhẹ nhàng nói một câu, vì mới tỉnh âm thanh cũng mang theo sự lười biếng tinh tế mềm mại.

"Tiểu Thất..." nữ nhân nghe thấy âm thanh của Tô Thê Thê, khăn trên che mặt, cũng hạ xuống lộ ra khuôn mặt tái nhợt.

Mặt có chút sưng, nhất là mắt sưng rất nhiều nhìn qua thì đúng là bệnh phù nề.

"Nương, ta không sao rồi...!đừng khóc..." Tô Thê Thê nhìn nữ nhân này dường như không nhìn ra dáng vẻ ban đầu, đây chính Tứ di nương, Tần thị.

Cũng không phải do Tô Thê Thê lợi hại, mà Tần thị này trong trí nhớ của nàng luôn mang bộ dạng bệnh phù, mỗi lần khóc lóc mắt ướt lệ đầy bị thương cũng đều do nàng bị thất sủng.

"Hài nhi số khổ của ta..." Tần thị vừa lau nước mắt, đã chảy ròng ròng.


"Nương..." Tô Thê Thê bất đắc dĩ, nương này thực sự rất thích khóc, mấy ngày qua mê man nghe thấy tiếng khóc khẳng định chính là nàng, nàng khóc mấy ngày như vậy rồi, nước mắt vẫn còn nhiều....!
"Xuỵt, đừng gọi nương, bị nghe thấy không tốt, gọi di nương..." Tần thị ấn mép Tô Thê Thê, nhìn xung quanh khiếp sợ nói.

"Ừm...!di nương, ta đỡ hơn nhiều rồi bệnh thương hàn di chứng không còn, nghỉ mấy ngày là khỏe lại, ngươi không cần khóc vì ta..." Tô Thê Thê thở dài trong lòng một tiếng nói tới Tứ di nương.

Tần thị là thiếp địa vị so với nha hoàn bình thường khá hơn một chút, dù Thất tiểu thư vẫn là thứ nữ, thân phận so với thiếp thất vẫn cao hơn, huống chi Tô Thê Thê đã được lên làm đích nữ, với danh nghĩa nữ nhi của đích mẫu thì không được gọi thiếp thất trong nhà là nương, nhập gia thì phải tùy tục, Tô Thê Thê cũng không muốn nhiều chuyện.

"Tiểu Thất, đều là ta vô dụng, để ngươi chịu khổ...!nhà mẹ đẻ không có thế lực, phụ thân ngươi chán ghét ta...!hôn sự của ngươi, ta đã đi cầu phụ thân ngươi rồi, hắn nửa điểm cũng không chịu...!Bát tiểu thư và Lục tiểu thư xinh đẹp phụ thân ngươi lại yêu thích, thế nào cũng không muốn các nàng đi.

Đã như vậy Tiểu Thất ta hỏi con, con có nguyện ý gả cho Biểu Ca Tân Vân Nghĩa không?! hắn cho người đưa tin, nguyện ý thú ngươi làm thê, chắc chắn đối tốt với ngươi.

Mặc dù hắn chỉ là một tú tài..." Tần thị hạ giọng ngữ tốc có chút nhanh, âm thanh run run nói.

"Di nương, khỏi lo, ta đã nghĩ thông, ta gả cho Trấn Nam Vương thế tử! ngươi không cần lo cho ta." Tô Thê Thê vội nói, đây là ý của Tô Thê Thê, là người chỉ thích nữ nhân, xuyên vào xã hội nam quyền, an bài gả cho một ma ốm bất lực, quả thực là vừa ý, nếu không nàng còn phải dùng cách nghĩ kế, để khỏi để bị nam nhân chạm đến.


Tần thị này lại muốn tìm cho nàng một cái biểu ca gả đi, không nói đến thú cho họ hàng đã tệ, nếu không phải họ hàng gần đối phương là hoàng thân quốc thích thì Tô Thê Thê cũng không thấy hiếm a.

"Tiểu Thất...!Trấn Nam Vương thế tử ốm yếu từ nhỏ nhiều bệnh, nhiều năm bệnh tật, trong phòng không có người, trong cung ngự y xem bệnh cho hắn đều nói hắn sống không qua được cái xuân năm tới, lại còn bị bệnh tật, gả đi thì không chắc có thể nối dõi tông đường được, đời này coi như hỏng a...!ta nghe Tân biểu ca ngươi nói, Trấn Nam Vương phủ trống không, bên trong thiếu thốn, ngay cả đồ ngự tứ đều mang đi cầm...!ngươi yên tâm, ta có liều mạng cũng sẽ che chở ngươi..." Tần thị nghe Tô Thê Thê nói vậy, đau lòng nhìn nàng, cảm giác này khiến Tô Thê Thê muốn chết, nên phải dũng cảm liều mình nói với Tô Thê Thê, nhu nhược nhát gan trong nháy mắt cũng lộ ra kiên định.

Sắc mặt Tô Thê Thê hiện tại trắng bệch, vẫn còn yếu không có khí thế mềm mại nhiều, Tần thị cũng không thấy được Tô Thê Thê đã khác xưa, chỉ biết Tô Thê Thê đã chấp nhận.

"Hôn nhân đại sự, há có thể để ta làm chủ.

Ta không làm việc ngốc, danh tiết nữ tử là chuyện lớn di nương cũng không cần vì vậy mà quan tâm, nếu di nương làm gì ta nhất định dùng cái chết để thanh minh." Tô Thê Thê làm theo ý mình giọng nghiêm túc nói, Tần thị này đừng có mà làm chuyện bậy bạ, nàng không muốn gả biểu ca gì a.

Còn Trấn Nam Vương phủ Tô Thê Thê cũng không dựa vào nó, chính nàng sẽ kiếm tiền, đồ cưới mang đi một ít, từ từ sẽ đến, nàng không tin mình sẽ chết đói.

Tô Thê Thê cảm giác, dù sao cũng là huyết mạch thân tình, Tần thị này có chút nhát gan, thích khóc, đối với nàng lại là thật lòng không giống ma ma cùng nha hoàn xung quanh, chỉ ứng phó cho qua, có kẻ còn hy vọng nàng chết, cũng có kẻ muốn nàng sống, chỉ vì ý muốn riêng của mỗi người.


Cũng chính vì vậy, Tần thị liều mạng, cũng vì tốt bụng mà làm chuyện xấu a.

"Được nghe lời ngươi, ngươi dậy được không? ta nấu cháo với chút đồ ăn khai vị, có điểm tâm mang đến..." Tần thị nhanh hạ khăn xuống, nhìn ánh mắt Tô Thê Thê không còn nhu hòa như vừa rồi, trong lòng sinh ý sợ hãi, cúi đầu dừng một chút, ngẩng đầu nói với Tô Thê Thê.

"Đúng lúc ta đói bụng nhiều ngày không ăn gì đàng hoàng, trong bụng trống không..." Tô Thê Thê thấy Tần thị không nói chuyện đó, nên cũng không nói nữa, thuận miệng nói.

Hai nha hoàn cùng Trương ma ma không ở đây, Tần thị đỡ Tô Thê Thê dậy rửa mặt, rồi đem hộp thức ăn cho Tô Thê Thê ăn.

Nhìn đồ ăn tinh xảo Tô Thê Thê có chút cảm động, sắc trời còn chưa sáng, Tần thị đã làm nhiều đồ mang đến như vậy rồi, nàng cũng không có đầu bếp riêng làm cho mình, mà phải đến phòng bếp tự làm, với thân phận địa vị của nàng không biết phải chịu bao nhiêu bạch nhãn bên cạnh chỉ trích mới làm được...!
Tần thị tự làm đồ ăn cho mình so với cháo của Trương ma ma hôm qua tinh xảo hơn nhiều, có mùi vị hơn, Tô Thê Thê ăn nhiều một chút cũng để Tần thị ăn theo.

"Di nương, ngươi lấy khăn nóng lại đây..." Tô Thê Thê ăn xong nói với Tần thị, mặt mũi Tần thị sưng thành bộ dạng này, nàng thực sự không nhìn nổi.

Tần thị đối với Tô Thê Thê tự nhiên nói gì nghe đó đem khăn nóng đến, Tô Thê Thê đắp lên mặt cho Tần thị.

"Di nương ngươi cứ làm theo như ta, mỗi ngày đắp một chút...!tối không cần uống nước, ăn thêm chút đồ lạnh, ăn nhiều đồ khô, như là đậu đỏ, khoai..." Tô Thê Thê ở trong phòng ngủ đắp hết khuôn mặt cho Tần thị, rồi nói cho nàng biết mấy thứ này tiêu trừ bệnh phù chính là thứ cơ bản nhất, trước đây nàng cũng từng bị bệnh phù nên tra không ít cách.


"Di nương mỗi ngày đều làm như vậy....!nếu không làm, sẽ rất bất lợi cho ta, đây là thứ nhiều ngày qua ta mơ thấy...." Tô Thê Thê nói mượn cớ nằm mơ cũng là hết cách.

Tần thị nhát gan vì mình cái gì cũng không dám làm, vì nữ nhi mới có can đảm làm chút chuyện.

Tần thị thấy thời gian không còn nhiều, lúc Lăng Hương đi vào thì liền đi.

"Thất tiểu thư, Lục tiểu thư đến thăm ngươi..." Tô Thê Thê vừa uống chén thuốc mùi vị khó ngửi xong, Vân Hương ở ngoài nói.

Tô Thê Thê còn chưa cho mời cửa đã bị đẩy ra, mùi hương theo gió mát thổi vào.

Tô Thê Thê vội nắm chặt chăn, nàng chỉ mới rửa mặt lại nằm xuống giường, hiện tại còn đang ở trên giường.

"Nghe nói Thất muội đã tỉnh, ta từ chỗ mẫu thân thỉnh an rồi đến đây, tới thăm ngươi một chút...!Hôm nay quả nhiên tinh thần tốt lên không ít, không tốn công ta chép nhiều kinh phật cầu phúc cho ngươi..." nữ tử tiến vào cười an nhàn nói, âm thanh trong trẻo vô cùng dễ nghe, giọng nói cũng rất thân mật, khiến người ta nghe xong rất thoải mái.

Tô Thê Thê thấy người đến không nhịn được trong lòng than thở mỹ nhân a!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cảm ơn Thuần Thuần và Tiểu Lôi, cảm ơn mọi nhắn lại cho hoa, vào nhóm mỗi ngày tui sẽ nỗ lực đăng..

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện