Cách mấy ngày sau, Lý thị theo sự đề cử của Tô Tú nương chọn lấy một người tú nương khác trầm ổn, thông thạo, tự mình dẫn đến trong sân Nguyên Dung.

Nguyên Dung không có phòng trống cũng may trong phòng khá rộng, Lý thị sai người đem khung thêu của tú nương đặt trong phòng. Nguyên Dung thấy Lý thị đến chỉ thỉnh an cũng không chú ý tới tú nương, đi trở về bàn chép nữ giới.

Tú nương này cũng không thèm đi để ý, trên mặt vẫn cười, Lý thị thấy hành vi của Nguyên Dung như thế liền trầm mặt “Vương tú nương phụ trách dạy nữ công cho con, nàng coi như là sư phụ của con. Hôm nay thấy nàng con lại không hành lễ, quy củ ở đâu rồi? Mấy ngày nay dạy con quy củ cũng không còn nhớ rõ?”

Nguyên Dung nghe vậy chậm rãi thả bút xuống, đứng lên nói “Mẫu thân không nói trước, con chỉ tưởng mama nào. Là Nguyên Dung thất lễ, xin sư phụ tha thứ”. Nói xong liền quay về phía tú nương vén áo thi lễ. Tú nương này không dám nhận nàng cuối đầu, tránh ra nói “tiểu thư  không nên làm vậy, tiểu thư làm ta giảm thọ mất”

Nguyên Dung cũng không đáp lời tú nương, chỉ chăm chú nhìn Lý thị.

Lý thị nhìn thấy hành động của Nguyên Dung càng ngày càng kém, chân mày hơi nhíu không khỏi hừ lạnh “Trước kia ta dạy ngươi sơ sót, để cho trong mắt của con không biết lớn nhỏ. Phụ thân con đã lên tiếng, con cũng hiểu được tầm quan trọng của quy củ, từ nay về sau dù là con có một chút không hợp quy củ, ta đều phạt con. con nghe rõ chưa?”

Nguyên Dung nghe vậy chợt ngẩng đầu lăng lăng nhìn Lý thị. Lúc trước Lý thị thương Nguyên Dung không bằng Nguyên Thu, nhưng trên mặt còn là hình tượng từ mẫu. Rồi sau Nguyên Dung lại thân cận Trương di nương xa cách Lý thị, mặc dù dáng vẻ Lý thị nhàn nhạt nhưng cũng không quá mức lạnh nhạt nàng. Hôm nay Lý thị bày ra một khuôn mặt nghiêm nghị làm Nguyên Dung sợ hết hồn, chỉ đành thưa dạ đáp ứng một tiếng.

Lý thị thấy vậy cũng không còn để ý đến nàng, chỉ dặn dò tú nương mấy câu, lại mệnh lệnh cho một mama bên cạnh mình lưu lại quan sát, mới rời viện của Nguyên Dung.

Từ ngày đó trở đi Nguyên Thu hiểu rõ mình và Nguyên Dung đã có trở ngại ngăn cách, tuy có chút thất vọng nhưng cũng không để ý quá mức. Ở thời đại này mình muốn học cũng rất nhiều, bây giờ không còn thời gian để tâm xử lí quan hệ với Nguyên Dung. Quan trọng hơn là Nguyên Dung đối với mình ôm một cổ oán khí, lúc này đi tìm nàng chỉ sợ không được cám ơn, còn không bằng buông tha đợi Nguyên Dung tự mình nghĩ thông suốt.

Bởi vì Nguyên Thu đối với các loại bản thân muốn học dụng tâm rất nhiều nên càng thêm bận rộn cũng không để ý đến chuyện bên ngoài như thế nào.

Đến Đoan Ngọ, Lý thị cho người gọi Nguyên Thu đến phòng lớn. Bởi vì cần chuẩn bị quá nhiều đồ cho Đoan Ngọ, không chỉ có xạ hương, băng phiến đều cần phái người mua,  các xiêm áo trang sức mặt cho ngày lễ cũng phải làm mới, còn có túi thơm, hương tiền hào, trăm dây thừng, còn phải chuẩn bị nhiều loại bánh… Một đống chuyện Lý thị thật sự không quản hết, liền thương lượng với Nguyên Thu để cho nàng ngừng học, giúp mình công việc chuẩn bị cho Đoan Ngọ.

Lúc buổi trưa tan học Nguyên Thu xin phép tiên sinh dạy học nghỉ một khoảng thời gian. Trương tiên sinh cầm lấy hai bản chữ mẫu thích hợp cho nàng, dặn dò mỗi ngày cần chăm chỉ luyện chữ, ngày thường rãnh rỗi cũng nên xem nhiều sách, không thể buông lỏng. Nguyên Thu cảm tạ Trương tiên sinh, trở về nhà sai người nói với Tô Tú mama xin nàng giúp mình may xiêm y.

Tô Tú mama tay nghề nữ công có tiếng ở thành Hàng Châu, bởi vì nàng thích Nguyên Thu mấy ngày gần đây chăm chỉ, nên đồng ý với Nguyên Thu, chuẩn bị tự tay làm cho nàng váy gấm Hoa Cẩm, Nguyên Thu vội cảm tạ Tô Tú mama liền trở về nói chuyện này với Lý thị.

Lý thị cười nói “Kể từ ngày Tô Tú mama rời Tú Lâu cũng không còn làm xiêm áo, hôm nay đáp ứng con cũng vì gần đây con có cố gắng. Việc làm của Tô Tú mama cũng là khó có được, con không nên làm nàng thất vọng phải học nữ công cho tốt”

Nguyên Thu vội cười đồng ý, Lý thị nói “Buổi chiều có người từ may vá phường đến đây, hôm nay con cao lên rất nhiều sợ là y phục năm ngoái không mặc vừa, vừa đúng dịp may nhiều hơn mấy bộ. Cũng có người Kim Lâu sẽ đưa đồ trang sức đến đây, nhìn thấy kiểu nào thích thì chọn xong rồi đặt làm”

Nguyên Thu nói “Con xưa nay không thích mang những thứ này, tội gì phải làm nhiều như vậy?”

Lý thị nói “Nói vậy là sao, nhà chúng ta mặc dù không phải rất giàu, nhưng cũng là người trong quan lại. Con là Tri Phủ thiên kim, sao có thể giống học trò nghèo. Thường ngày cảm giác con còn nhỏ, nên không cần phải thích đồ trang sức và những thứ phấn son, ta cũng không nói con. Hôm nay con đã lớn, cũng phát triển rồi, không thể tự nhiên phóng túng con như vậy nữa. Dứt khoát sáng mai cũng để cho người của tiệm bán son phấn cũng tới đây, để cho con lựa chút son phấn thượng hạng”

Nguyên Thu đáp ứng, quả nhiên buổi chiều có người của tú phường tới, đo vóc người Nguyên Thu, lại để cho Nguyên Thu chọn mẫu xiêm áo. Bởi vì Đoan Ngọ có truyền thống thi thuyền rồng, đến lúc đó các quan viên lớn nhỏ đều dẫn theo gia quyến đi xem náo nhiệt. Tiết Đoan Ngọ cũng được tất cả tiểu thư thiên kim hội tụ tranh đấu sự diễm lệ, vì vậy Lý thị đối với trang sức y phục đặc biệt coi trọng, tự mình sang nhìn xem Nguyên Thu chọn mẫu, lại chỉ hoa văn mình cảm thấy tốt cho Nguyên Thu xem.

Nguyên Thu đảo qua sách một lần, cảm thấy tất cả đều giống nhau chỉ có một ít khác biệt, trong lòng liền có chủ ý. Nàng phân phó Thúy Oanh đi lấy bút chì đến đây, tự vẽ mẫu y phục lên giấy.

Cô nương kia cảm thấy li kì, liền đứng sau lưng Nguyên Thu nhìn, thấy nàng vài nét bút vòng quanh hình dáng quần áo, bên hông dùng chuỗi châu buộc chặt, dưới váy vẽ ra rộng rãi, khổ váy ít nhất mười nếp gấp. Cổ áo, ống tay áo, vạt áo trước, vạt áo sau lại có nhiều nếp uốn đường viền hoa.

Nguyên Thu vẽ xong cười chỉ cho cô nương kia nhìn “Lấy gấm vóc tốt nhất đến đây Tô Tú mama làm xiêm áo giúp ta, trên quần áo dùng Kim Ngân ti tuyến thêu theo đường viền hoa này, dùng ngũ thải tuyến theo bươm bướm xung quanh hoa nhẹ nhàng bay múa, những chổ khác dùng tuyến thanh nhã của cửa hàng Hoa Lai thêu nhạt một tí, dây châu bên hông làm ba hàng trân châu đính vào đai lưng, trân châu lớn nhỏ cùng một kích cỡ, chọn loại màu sắc mượt mà một chút rồi dùng ngân tuyến xuyên vào. Những đường viền hoa ở ống tay áo, cổ áo dùng sợi tuyến nhỏ để làm, trùng điệp những nếp gấp mới tạo được cảm giác”

Cô nương kia nghe xong không khỏi chép miệng “Đúng là đại gia khuê tú, từ ngữ trau chuốt, ngay cả xiêm áo cũng nghĩ ra nhiều dạng như vậy, thật có tâm tư”

Lý thị cười nói “Làm xiêm áo này bạc sẽ trả khác các bộ khác. Chỉ là ý định này của nàng ta cũng muốn nhìn xem nó ra cái dạng gì”

Nguyên Thu nghe vậy cũng có chút ngượng ngùng cười, rồi chọn thêm hai kiểu dáng, cô nương kia ghi lại, sau đó lại đến viện của Nguyên Dung để lấy số đo.

Tiết Đoan Ngọ có tập tục đeo ngũ thải tuyến trên cánh tay, Nguyên Thu không thích trực tiếp quấn lên, nên dùng năm màu chỉ kết làm rất nhiều lắc tay, bện một chuỗi xà kết gọi là may mắn liên tiếp, dùng ngũ thải tuyến Phượng Vĩ kết thành đó là dạng kết thường dùng.

Nguyên Thu vì dạng lắc tay suy nghĩ bảy đến tám loại, kết rất nhiều, tự mình chọn mấy loại yêu thích đeo, lại đưa cho Lý thị vài cái, sai Chức Mộng đưa qua cho Nguyên Dung hai cái, ba nha đầu bên cạnh mình cũng mỗi người một cái. Mọi người thấy kết tay này tinh xảo mới mẻ lại độc đáo so với ngũ tuyến quấn trên tay không biết dễ nhìn hơn bao nhiêu lần. Mà không ai dám hỏi Nguyên Thu kết như thế nào có vài cái nha đầu khéo tay tự suy nghĩ kết lắc tay.

Làm xong ngũ thải tuyến, Nguyên Thu nghĩ đến làm túi thơm.

Nguyên Thu cảm giác nữ công mình tiến bộ rất nhiều, nên tự tay may túi thơm cho mẫu thân, ca ca và mình. Túi thơm của phụ thân có mẫu thân lo, Nguyên Dung cũng không cầm mình lo lắng. Nguyên Thu liền thêu túi thơm cho ca ca là đại bàng giương cách, thêu cho mẫu thân là mẫu đơn đỏ thẫm, còn bản thân là một cảnh sơn thủy. Trong túi thơm bỏ vào băng phiến, xạ hương, bạc hà rồi may lại sau đó đưa qua cho Lý thị và Cố Sơn.

Lý thị thấy Nguyên Dung tay nghề tiến bộ không ít thật tình khen Nguyên Thu một hồi. Mà Cố Sơn thấy tiểu muội đưa túi thơm càng thêm vui vẻ vội mang lên.

Nguyên Thu cười nói “Hôm nay còn cách tháng năm đến nửa tháng, sao ca ca lại đeo bây giờ”

Cố Sơn cười nói “Đây là lần đầu tiên muội làm túi thơm cho ta, ta đợi không được đến tháng năm mới mang”

Nguyên Thu nghe vậy cười nói “Nếu là lúc trước kia ta làm túi thơm chỉ sợ ca ca cũng không dám đeo”

Cố Sơn rung đầu nói “Muội nói bậy, cho dù muội làm không đẹp ta cũng không ghét bỏ”

Nguyên Thu nghe có chút cảm động, liền cười quay về làm cho hắn một cái nữa để tết mang.

Gần đến tháng năm, trong phòng bếp chuẩn bị gói bánh chưng, Nguyên Thu nghĩ thời đại này bánh chưng chỉ có mấy loại đơn giản, liền nói với Bích Nhi làm mấy loại bánh chưng mới mẻ.

Bích Nhi theo lời vội đi nhà bếp lấy cua tốt với gạo nếp Diệp Hòa, Nguyên Thu phân phó phòng bếp chuẩn bị đồ liền tự mình động thủ gói bánh chưng.

Chức Mộng mặc dù chững chạc chút nhưng dù sao cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi huống chi còn có Thúy Oanh bướng bỉnh, lúc này ba người Nguyên Thu rửa tay đi theo Bích Nhi vào phòng bếp nhỏ trong viện.

Bích Nhi lấy cua cho vào cái phễu, ba người Nguyên Thu tay chân vụng về học theo, chiết xong để vào trong gạo nếp, Nguyên Thu lại lấy sườn phòng bếp đưa tới nhét vào, dùng ngũ thải tuyến cột lại.

Bích Nhi cười nói “Chưa từng thấy nhà ai trong bánh chưng lại có sườn”

Nguyên Thu nói “Ăn ngon là được, để ý bên trong nó có gì làm gì” Vừa nói vừa bỏ thêm nấm hương, măng rồi bọc lại.

Chủ tớ bốn người bận rộn trong phòng bếp suốt một buổi chiều, cũng gói các loại mới, thịt, thịt gà, thịt heo lòng đỏ trứng, cây dẻ thịt nạc, vịt nướng, chân giò hun khói, bắp xào làm ra bảy tám loại mới mẻ.

Bích Nhi bỏ bánh chưng vào nồi nấu, ba người Nguyên Thu ngồi nhìn cũng không đi ra ngoài.

Bích Nhi cười nói “Trong này rất nóng, tiểu thư đã mệt mỏi nửa ngày, đi ra ngoài uống trà đi”

Nguyên Thu nói “Chính là mệt mỏi nửa ngày mới nhìn bánh chưng nè, chứ ta vừa ra ngoài các ngươi đem bánh chưng ăn hết rồi sao ”

Thúy Oanh cười nói “Chúng ta có muốn đem bánh chưng ăn hết thì bụng cũng không lớn như vậy”

Chức Mộng nói “Chỉ biết đùa giỡn, còn không nhanh bưng trà cho tiểu thư  ”

Thúy Oanh cười nói “tiểu thư tốt, chúng ta đi vào nhà thôi. Nấu bánh chưng hơn một canh giờ, chúng ta về uống trà trước”

Nguyên Thu gật đầu nói “Cũng tốt, ta cảm thấy trên mặt đều là mồ hôi, không bằng tắm rửa trước, rồi quay lại ăn bánh chưng cho ngon”

Nguyên Thu tắm rửa Chức Mộng lau tóc cho nàng, vấn tóc lên Nguyên Thu mới ngồi uống trà.

Qua nửa canh giờ, Bích Nhi dẫn tiểu nha đầu đem bánh chưng nóng hổi đi vào. Nguyên Thu thấy bảo tiểu nha đầu để bánh chưng lên bàn, Chức Mộng gạt gạt vỏ mới bỏ vào chén cho Nguyên Thu.

Nguyên Thu thổi thổi, thận trọng cắn một cái rồi từ từ nhai, lòng đỏ trứng và thịt tươi tràn ngập trong miệng, cảm thấy mở mà không béo, miệng đầy hương vị. Nguyên Thu giương mặt nhìn ba nha đầu đang nhìn nàng, nhịn không được cười “Còn không ăn nhanh, còn phải để ta mới các ngươi à?”

Ba người mỗi người cầm một cái cũng không sợ nóng liền mở ra ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện