Nguyên Thu quay đầu thấy Cố Sơn đến trước mặt cười hì hì nói “Sĩ Hành ca ca lén đến xem tiểu bảo bảo, muội đang giễu cợt đây” Cố Sơn lấy tay bắn nhẹ cái trán nàng “Còn ở đây ba hoa, mặt trời chói như vậy đứng bên ngoài cũng không sợ cảm nắng còn không nhanh đi vào nhà”

Nguyên Thu cười hì hì dẫn đầu chạy nhanh vào nhà, vừa đúng lúc bà vú cho Nữu Nữu và Tuyền ca bú xong đang ôm vào lòng. Đang vỗ nhẹ lưng cho tiểu bảo bảo cho đến khi Nữu Nữu và Tuyền ca hết nấc sữa mới ngừng tay. Nguyên Thu thấy Nữu Nữu mở to mắt nằm trên bả vai bà vú nắm tay nho nhỏ đặt trên quai hàm bên trên dính đầy nước miếng. Nguyên Thu cho người lấy khăn ướt tự mình lau sạch sẽ nắm tay nhỏ bé rồi nhận lấy Nữu Nữu từ trong ngực bà vú nhỏ giọng dụ dỗ nói “Nữu Nữu không ngủ à? Tỉ hát cho muội nghe nhé?”

Nguyên Thu vừa dứt lời liền nghe Sĩ Hành và Cố Sơn ở một bên gật đầu nói “Được” Nguyên Thu thật không biết nên khóc hay nên cười nói “Muội đang nói với muội muội của muội, hai ca cũng thật nhanh miệng, chẳng lẽ hai người là muội muội của muội hay sao?”

Sĩ Hành cười hì hì nói “Nữu Nữu nghe không hiểu, còn không bằng hát cho chúng ta nghe” Cố Sơn vội gật đầu cười nói “Sĩ Hành nói rất đúng” Nguyên Thu liếc hai người bọn họ một cái, liền xoay người đến bên cửa sổ tiếp tục dụ dỗ Nữu Nữu. Sĩ Hành và Cố Sơn thấy không có gì vui liền đến bên cạnh Tuyền ca. Hai người thấy Tuyền ca nho nhỏ mềm mại cũng không dám ôm, chỉ đành để bà vú ôm để trên giường, Sĩ Hành và Cố Sơn hai người nằm bên giường, một người sờ tay hắn một người cầm chân hắn. 

Nguyên Thu ôm Nữu Nữu hừ hừ một khúc hát ru, thân thể theo bài hát nhẹ nhàng lay động, chỉ chốc lát Nữu Nữu liền ngủ. Ngay cả trên giường Tuyền ca cũng nheo mắt, Sĩ Hành ngáp nói “Sao hôm nay lại buồn ngủ hơn thường ngày?”

Nguyên Thu cười ôm Nữu Nữu đến nhẹ nhàng thả vào bên cạnh Tuyền ca, nhỏ giọng dặn dò bà vú cẩn thận chăm sóc, lại kéo tay tha Sĩ Hành và Cố Sơn ra ngoài.

Sĩ Hành ngáp nói “Thu muội muội gọi ta ra ngoài làm gì? Nếu không có việc gì ta đi về viện của Sơn đệ”

Nguyên Thu cười nói “Cũng sắp đến giờ Thân rồi, chờ ca ngủ trưa dậy cũng đến giờ cơm tối. Chi bằng chúng ta vào vườn lòng vòng một chút tí là ca lên tinh thần liền”

Cố Sơn cười nói “Muội nói đúng, trên đình hồ nghỉ mát có ngọn núi giả, chỗ kia rất lạnh ta cho người lấy vài cuốn sách đến chúng ta vào đình đọc sách đi”

Sĩ Hàng nghe vậy đành theo hai huynh muội bọn họ, cười với Nguyên Thu “Vậy thì nghe Thu muội, nhưng muội phải cho người đưa một ít chè qua ăn mới được”

Nguyên Thu cười nói “Đúng lúc mẫu thân bảo tẩu tử làm đồ ăn cho người kêu Bích Nhi trở về. Xưa nay Sĩ Hành ca thích tay nghề của Bích nhi, muội sai nàng làm ít đồ ăn đem đến đây”

Sĩ Hành nghe vậy đành cười nói theo hai huynh muội đi vào vườn, ba người chọn đường gần nhất đi qua rừng trúc qua cầu đến đình nghỉ mát. Ba người chọn một góc ngồi xuống, nha đầu của Cố Sơn về thư phòng lấy vài cuốn sách đem đến.

Nguyên Thu thấy mặt trời ấm áp mình có hơi khốn ý ( chắc chị buồn ngủ rồi), liếc mắt nhìn nha đầu lấy sách ra, thấy đều là sách kinh tế, hết hứng thú mệt mỏi nói “Giờ này thật buồn ngủ, xem mấy thứ này làm gì?” Nói xong không kiên nhẫn tiện tay cầm lên cuốn Luận Ngữ lật hai trang, liền nhớ tới một chuyện cười vì vậy để sách xuống cười nói “Muội nhớ tới một chuyện cười nói cho hai vị ca ca nghe nhé”

Sĩ Hành vừa nghe vội cười nói “Mau, nói nghe một chút”

Nguyên Thu ho một tiếng nghiêm mặt nói “Khổng tử viết ‘buổi trưa không ngủ, buổi chiều chịu tội’. Mạnh tử viết “Khổng tử nói rất đúng’”

Cố Sơn và Sĩ Hành nghe nhất thời ôm bụng nằm trên bàn đá cười lớn, Cố Sơn cười nói “Ở đâu mà đọc được? Nếu để phụ thân nghe được, không phạt muội đối mặt vách tường suy nghĩ là không được rồi”

Sĩ Hành cười nói “Hôm nay Trương tiên sinh còn hỏi muội là sách gì cũng đều học sao? Mỗi ngày có luyện chữ hay không? Nếu tiên sinh biết muội thường ngày chỉ là học những lời này chỉ sợ là giận muốn hộc máu”

Nguyên Thu nghe vậy mặt ửng đỏ “Đây không phải là kể chuyện cười cho các huynh sao. Mấy sách kia trước khi ngủ muội đều đọc một bài, luyện chữ cũng chưa từng bỏ, tiên sinh dạy muốn muội nạp mỗi tháng 100 ngàn chữ Khải to và 100 ngàn chữ Khải nhỏ đấy”

Sĩ Hành cười nói “Muội thật ra cũng cố gắng, nhưng nữ hài tử không cần khảo hạch công danh, đừng làm mình mỏi mệt. Nếu muội thích đọc sách trong phủ ta có nhiều sách sơn thủy cảnh vật, phong thổ… để ta đưa muội xem thường thường thay đổi một chút cũng rất thú vị”

Nguyên Thu gật đầu cười nói “Có loại chuyện xưa thú vị cũng đưa muội vài cuốn” Sĩ Hành cười đáp.

Cố Sơn thấy Bích nhi dẫn tới mấy nha hoàn bưng theo thức ăn đến liền cho người thu sách lại. Bích nhi cầm ly Chức Mộng vội vàng cầm ấm đựng nước ô mai tới.

Sĩ Hành uống một ngụm cảm thấy chua chua ngọt lại lạnh thật hưng phấn cười nói “Nước ô mai lạnh hơn so với mấy lần trước. Lạnh một chút nhưng thật giải khát”

Nguyên Thu cười nói “Sáng sớm Bích nhi nấu xong nước ô mai rồi thả vào giếng cho lạnh” Sĩ Hành cười uống hai ly lớn, nhất thời cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái không ít cũng không buồn ngủ như lúc nãy lại nhặt lên một khối hoa hồng cao ăn.

Cố Sơn vừa uống ô mai vừa chọn mấy chuyện luyện võ thú vị của hai người nói cho Nguyên Thu nghe. Nguyên Thu cười nói “Muội nghe nói những loại công phu kia có thể Phi Diêm Tẩu Bích, có khinh công cũng có thể bay được. Không biết hai vị ca ca đạt tới tài nghệ nào?”

Sĩ Hành không khỏi tắt tiếng “Nha đầu này nghe ai nói bậy vậy, Phi Diêm Tẩu Bích ta cũng chưa từng thấy qua đừng nói gì đến bay”

Nguyên Thu đỏ mặt nói “Kịch thường nói còn gì” Sĩ Hành chỉ xem như nàng coi được vở kịch nào mới lạ cũng không hỏi kĩ nàng chỉ là giễu cợt nàng một phen, huyên náo thẳng đến lúc Nguyên Thu giận quá lấy đồ ném hắn, Sĩ Hành mới cười liên tiếp xin tha.

Ba người đang cười nói, Nguyên Dung đi tới. Cố Sơn thấy bóng dáng Nguyên Dung không khỏi quay đầu hỏi Nguyên Thu “Không phải phụ thân bảo nàng ở trong phòng làm nữ công sao?”

Nguyên Thu nhỏ giọng nói “Hôm qua Trương di nương cầu xin phụ thân, nói mấy lời tốt đẹp phụ thân mới đồng ý cho nhị tỉ mỗi ngày ra ngoài một canh giờ tản bộ”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện