Tố Mai là đại nha hoàn lão thái thái ban cho Cố Lễ trước khi ra ngoài, ý nguyện là cho Cố Lễ thu phòng nhưng lúc đó Cố Lễ mới vừa từ Phó Dư Hàng lên làm Tri Châu, Lý thị đi theo hắn ngồi xe ngựa mệt nhọc nên bệnh nặng điều dưỡng hơn nửa năm thân thể mới tốt lên một chút. Mình mới ra ngoài mẫu thân đã muốn mua quan cho đứa con nhỏ tiền bạc cần gấp cũng không cho hắn mang nhiều ngân lượng theo, chỉ trợ cấp đồ dùng. Vì vậy Cố Lễ đối với Lý thị hết sức kính trọng nên vẫn chưa thu Tố Mai làm thiếp, chỉ để cho nàng làm đại nha đầu.

Hôm nay Tố Mai đã hai mươi hai tuổi mỗi lần Lý thị nhắc đến hôn sự cho nàng, Tố Mai lại lấy danh lão thái thái để nàng phục vụ lão gia không dám tự tiện kết hôn để cự tuyệt. Ngày thường Lý thị cũng không quản nàng, bọn nha đầu phòng lớn cũng xa lánh nàng, trong ngày thường nàng chỉ ở thư phòng phục vụ chút ít văn chương.

Cố Lễ cho Tố Mai dẫn đại phu đi kiểm tra cho Nguyên Dung, lại để cho Lý thị ở lại trong phòng không được phép đi ra đương nhiên là đang nghĩ đến ngày mai tra rõ việc này.

Trở về Thái Tuyết căn dặn nha đầu ở phòng lớn bất luận là việc gì cũng không được đi qua viện của Nguyên Dung, rồi mới cầm nhân sâm đi tìm Tố Mai để xem đơn thuốc. Tố Mai không chịu cho nàng xem Thái Tuyết cười lạnh nói “Phu nhân lo lắng cho nhị tiểu thư sai ta đến xem đơn thuốc có nhân sâm hay không lão gia cũng đã biết. Thế nào ngươi lại còn che che giấu giấu thật giống như ta đang có ý xấu xa gì vậy”

Tố Mai vốn là hồng nhân bên cạnh lão thái thái, thông minh lanh lợi, lại không được Cố Lễ chào đón mấy năm nay luôn bị lạnh nhạt, tất nhiên là cục diện trong phủ cũng hiểu rõ. Nàng nghe như thế cười nói “lão gia cũng không sai ta lấy đơn thuốc cho ngươi xem, chỉ là nhân sâm bên ngoài cũng có bán, không có lão gia phân phó không dám dùng của phu nhân”

Thái Tuyết hừ lạnh nói “Nghe ngươi nói giống như phu nhân đang muốn hại nữ nhi thế”

Cố Lễ cũng giống Nguyên Dung đều ăn bánh chưng bị tiêu chảy, Lý thị và Thái Tuyết đương nhiên cũng biết người bị bệnh, cũng biết phương thuốc kia cần nhân sâm chế thuốc. Bởi vì thể chất hai người khác nhau nên liều thuốc sẽ có chỗ không giống nhau, nhưng thành phần thuốc phần lớn sẽ không khác biệt. Tố Mai đương nhiên cũng biết nhưng trực giác cho rằng Lý thị sai Thái Tuyết đến xem đơn thuốc là có thâm ý khác, mặc dù không nghĩ ra là việc gì nhưng cứ ngăn trở trước là tốt nhất.

Tố Mai cười châm chọc một tiếng, chỉ để ý đồ trong tay mình rồi rời đi cũng không để ý tới nàng.

Thái Tuyết nhìn theo Tố Mai đang giễu cợt ra khỏi nhà, vốn là muốn đi viện của Nguyên Thu đưa tin cho nàng, nhưng cân nhắc tính toán lại, nàng sợ tự tiện đi ngày mai Cố Lễ sẽ hoài nghi. Liền làm theo Cố Lễ nói, cố ý kêu nha đầu ngày thường đàng hoàng đến bên cạnh nói “Ngươi đến viện thiếu gia và tam tiểu thư nói lão gia nói hôm nay thân thể lão gia khó chịu, thiếu gia và các tiểu thư không cần đến thỉnh an. Rồi đi phòng bếp truyền lời, cơm tối như thường lệ đưa đến phòng thiếu gia và tam tiểu thư. Còn để cho bọn họ làm chút đồ ăn mềm nhuyễn tốt cho tiêu hóa đưa đến cho lão gia và nhị tiểu thư ”

Tiểu nha đầu kia đi vào viện Nguyên Thu nói đúng y chang lại lời của Thái Tuyết cho Chức Mộng, Chức Mộng hỏi “Lão gia bị bệnh, muốn ăn món gì? Bích Nhi trong viện chúng ta giỏi nhất là làm đồ ăn, để lát nữa nàng làm rồi đưa đến phòng lớn”

Tiểu nha đầu kia nói hết sức thành thật “Không biết lão gia muốn ăn gì, Thái Tuyết tỉ tỉ có bảo phòng bếp làm đồ ăn mềm dễ tiêu hóa cho lão gia và nhị tiểu thư, cũng không cần Bích Nhi cô nương làm”

Chức Mộng nghe vậy cười đưa nàng mấy đồng tiền, nhìn tiểu nha đầu đi xa vội quay về nói nhỏ với Nguyên Thu “Tiểu thư, nhị tiểu thư  và lão gia chắc bị đau bụng”.

Thúy Oanh ở bên cạnh cười lạnh nói “Một chút cũng không quan hệ tới chúng ta, sợ gì bên trong có quỷ kế”

Nguyên Thu lạnh nhạt cầm lấy <Nữ giới> “Quản bên trong có quỷ kế làm gì, có liên quan gì tới chúng ta đâu. Chức Mộng lát nữa ngươi tới phòng bếp nói ta không cần bọn họ đưa cơm đến, ở đây có Bích Nhi lo liệu”

Bích Nhi đứng một bên đơn thuần hỏi “Chuyện này cần gì Chức Mộng tỉ đi, mình nô tì đi là được rồi” Nói xong vừa chạy ra ngoài, Chức Mộng ôm nàng trở về, cười nói “Tâm tư của nàng chỉ dùng nghiên cứu đồ ăn thôi, một chút tâm tư khác cũng không có. Những lời này ta đi nói là tốt hơn”

Bích Nhi mờ mịt đứng ở đó, Thúy Oanh thấy vậy không khỏi cười “Tiểu thư nhanh nhìn bộ dạng ngây người của Bích Nhi này”

Nguyên Thu quay người kéo Bích Nhi qua “Ta thích Bích Nhi đơn thuần đáng yêu, không có nhiều ý định thâm sâu gì. Các ngươi cũng nên hâm mộ nàng ấy”

Thúy Oanh nói “Bích Nhi tất nhiên là tốt, nhưng chỉ một người như vậy là được rồi. Nếu nha đầu bên cạnh tiểu thư đều giống như Bích Nhi tiểu thư cũng không khỏi khóc”

Bích Nhi nghĩ một lát cũng không ra, cười nói “Dù sao ta chỉ chịu trách nhiệm làm món ăn ngon cho tiểu thư là được, quản chuyện phiền toái kia của các tỉ làm gì, ta phải suy nghĩ buổi tối làm món ăn ngon cho tiểu thư thôi”

Nguyên Thu cười lắc lắc đầu, tiếp tục viết chữ của mình. Chốc lát Chức Mộng quay về cũng không nói gì thêm, chỉ phân phó đóng viện tối nay không cho ai ra ngoài.

Hôm sau Cố Lễ cảm thấy trên người có chút hơi sức, Lý thị đỡ hắn uống một chén nhân sâm canh gà rồi cho người kêu Tố Mai đến, phân phó nàng đi xem Nguyên Dung và gọi Nguyên Thu tới.

Tố Mai đi một lát trở lại nói “Nhị tiểu thư  còn yếu, phòng bếp đưa canh bổ đi qua, nhị tiểu thư uống nửa bát rồi lại ngủ”

Cố Lễ gật đầu rồi lại hỏi “Nguyên Thu đang làm gì?”

Tố Mai nói “Lúc nô tì đến, tam tiểu thư đang rửa mặt, nói sẽ tới đây ngay”

Cố Lễ quay đầu hỏi Thái Tuyết “Hôm qua ngươi có nói cho tam cô nương và thiếu gia hay không?”

Thái Tuyết nói “Vì phu nhân phân phó chuẩn bị quà tặng Đoan Ngọ cho các phủ, nô tì có chút bận rộn, liền bảo tiểu nha đầu đi” Cố Lễ gọi tiểu nha đầu kia đi vào.

Tiểu nha đầu nói “Nô tì nói thân thể lão gia không khỏe, để cho thiếu gia và tiểu thư không cần thỉnh an”

Cố Lễ thấy nha đầu kia bổn phận đàng hoàng cũng không hỏi thêm. Bảo nàng, Thái Tuyết, Tố Mai đứng một bên chờ.

Lát sau Nguyên Thu dẫn theo Chức Mộng, Thúy Oanh tới thỉnh an Cố Lễ Lý thị “Hôm qua nghe tiểu nha đầu nói thân thể phụ thân không khỏe, giờ đã tốt chút nào không?”

Cố Lễ mắt lạnh nhìn Nguyên Thu, chỉ thấy Nguyên Thu vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn. Cố Lễ nhìn nét mặt nàng mang bộ dạng gì cũng không biết, trong lòng vòng vo mấy lần mới hỏi “Nghe nói hôm qua ngươi tặng bánh chưng co tỉ tỉ ngươi?”

Nguyên Thu nghe vậy cười một tiếng “Nói chuyện này nữ nhi cũng thật xấu hổ. Hôm qua sau khi tỉ tỉ và nữ nhi ra khỏi phòng lớn hỏi con bánh chưng muốn ăn. Hôm đó con bọc nhiều, đưa các nơi còn dư một ít, liền đáp ứng tỉ tỉ. Ai ngờ trở về, Bích Nhi nói bị mấy nha đầu tham ăn ăn hết rồi. Chỉ là mấy cái bánh chưng cũng không đáng giá gì, nhưng đã đáp ứng đưa cho tỉ tỉ mà con lại không có nên kêu nha đầu qua phòng bếp lấy đưa cho tỉ tỉ”

Cố Lễ nghe vậy trong lòng thở phào nhẹ nhõm, âm thanh cũng nhẹ nhàng nói “Là nha đầu kia đi phòng bếp?”

Chức Mộng tiến lên nói “Thưa lão gia, là nộ tì đi. Năm nay tiểu thư nghĩ ra mấy loại bánh chưng mới, phu nhân phân phó phòng bếp làm theo, tam cô nương bảo nô tì đến phòng bếp lấy mỗi loại hai cái đưa đến cho nhị tiểu thư. Nhưng sau khi nô tì đến phòng bếp, tiểu nha đầu  Điểu nhi nói bánh chưng mới làm đưa đến các phủ theo phân phó của phu nhân hết rồi, bánh chưng chuẩn bị cho Đoan Ngọ còn chưa làm xong. Nô tì nghe xong liền nhờ tiểu nha đầu nghĩ cách giúp, tiểu nha đầu nói lát nữa có bánh chưng đưa qua cho nhị tiểu thư nên nô tì trở về”

Cố Lễ nghe xong vội kêu nha đầu Điểu nhi tới, hỏi Chức Mộng nói với nàng như thế nào. Tiểu nha đầu kia nói giống như Chức Mộng “Phòng bếp quả thật không còn bánh chưng, vừa gói xong đang nấu chắc cũng mất vài canh giờ nữa. Nô tì nhớ ngày hôm trước Trương di nương cũng lấy gạo nếp, đoán chắc cũng gói bánh chưng, vì vậy qua viện Trương di nương, xin bánh chưng đưa đến viện nhị cô nương”

Cố Lễ hỏi “Bánh chưng này ngươi tự mình đưa cho nhị cô nương hay sao?”

Điểu nhi trả lời “Thưa lão gia, là nha đầu của Trương di nương tự mình đem đi, nô tì và nha đầu cùng đưa cho tiểu nha đầu trong viện của nhị tiểu thư ”

Cố Lễ nghe vậy liền hỏi “Vậy sao nhị tiểu thư không biết bánh chưng là do ai đưa?”

Chức Mộng nói “Vì tam tiểu thư đáp ứng sẽ đưa bánh chưng của mình gói cho nhị tiểu thư, nô tì nói với tiểu nha đầu là tiểu thư gói bánh chưng”

Cố Lễ nghe vậy trong lòng đã hiểu chút ít, nhìn thấy tiểu nữ nhi lo lắng, chợt nghĩ nàng cũng chỉ là đứa bé bảy tuổi thôi, làm sao có ý định kia được. Mình cũng bị bộ dạng kia của Nguyên Dung dọa sợ, nghe nói nàng ngất mới không có đúng mực tự dưng hoài nghi Nguyên Thu. Nhìn Lý thị không nói, biết hành vi hôm qua của mình làm thương tổn nàng, lại nghĩ đến tối hôm qua nàng hầu hạ mình cả đêm không chợp mắt, điểm tâm hôm nay cũng chưa ăn. Âm thanh hơi mềm nhẹ nói “Sáng sớm Thu nhi tới đây, giờ cũng giữa trưa chắc đã mệt, đến gần mẫu thân con ngồi đi” Lại săn sóc Lý thị “Người một đêm mệt mỏi, có muốn đi nằm không?”

Lý thị lắc đầu nói “Lão gia và Dung nhi tự nhiên bị người ta hạ bả đậu tiêu chảy, cận thân cũng đang muốn biết là ai làm. Chuyện xảy ra như vậy cận thân cũng không thoát khỏi tội, làm gì còn đi nghỉ được”

Cố Lễ nghe vậy bảo đầu bếp mang cháo gà tới, tự mình cho Lý thị ăn, lại để Thái Tuyết cầm nệm đưa cho Lý thị mới sai người ra ngoài gọi Trương di nương.

Trương di nương bị phạt cấm túc, cũng không có tai mắt gì trừ hai nha đầu tri kỉ ra những nha đầu khác đều là Lý thị tuyển chọn, tất nhiên là trước mặt các nàng cũng không tán gẫu chuyện xấu gì. Vì vậy một phong phanh nàng cũng không nghe được.

Nha đầu phòng lớn đến gọi nàng, Trương di nương nghĩ rằng Cố Lễ miễn phạt nàng, vui mừng rửa mặt chuẩn bị trang phục, cầm khăn chậm rãi ra khỏi viện. Nha đầu phòng lớn cũng không thúc dục nàng, chỉ cười hì hì chờ.

Cố Lễ đợi ở thư phòng nửa canh giờ mới thấy Trương di nương tới, đang nín một bụng hỏa, lại thấy nàng thẹn thùng thỉnh an ánh mắt đưa tình của nàng rơi vào mắt Nguyên Thu đang tò mò, đang trong cơn giận dữ vỗ bàn một cái “Dáng vẻ của ngươi là như thế nào? Còn không quỳ xuống cho ta”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện