Vương phi nghe Nam Bình Quận Vương lẩm bẩm nói nhỏ trong nháy mắt hoảng hốt nàng lui về sau hai bước, bắp chân đụng vào ghế ngồi, vương phi suýt ngã xuống vội xoay tay vịn mới chống đỡ được thân mình, chạm đến dây đàn phát ra tiếng vang. Hình như bị tiếng vang này thức tỉnh, vương phi rũ mắt khẽ phúc thân “Đêm đã khuya vương gia nên trở về nghỉ ngơi”

Vẻ mặt Nam Bình Quận Vương không dám tin “Tuyết Phỉ ngươi đây là đuổi bổn vương? Bổn Vương đã xin lỗi ngươi sao ngươi còn giận dỗi với bổn vương?”

Vương phi tự giễu cười lạnh “Thiếp đã không có ý định tranh cãi với vương gia, nếu vương gia niệm tình cảm ngày xưa xin vương gia không cần trở lại quấy rầy thiếp, để cho thiếp sống yên ổn qua ngày”

Nam Bình Quận Vương nhìn vương phi không hiểu nói “Chẳng lẽ vương phi muốn làm người xa lạ với bổn vương?”

Vương phi thấy tâm tình Nam Bình Quận Vương không yên cũng không muốn cùng hắn nói nhiều, mệt mỏi nói “Vương gia thoáng một cái gần mười năm qua đi, tâm thiếp sớm lạnh, không thể một câu vương gia xin lỗi là có thể vãng hồi. Bây giờ tâm nguyện duy nhất của thiếp là nhìn thế tử và thế tử phi ân ái sinh nhiều thêm mấy đứa trẻ, thừa dịp ta còn hoạt động được giúp thế tử phi dưỡng dạy vài đứa”

Nam Bình Quận Vương lắc đầu nói “Cuối cùng ngươi cũng không tin ta” Nói xong xoay người bước đi.

Ngoài phòng, bọn nha đầu thấy Nam Bình Quận Vương đi, vội đỡ vương phi đến bên giường. Cúc Hương nhẹ giọng hỏi “Vương gia đã mềm giọng lấy lòng rồi sao vương phi lại làm vương gia tức giận bỏ đi” Vương phi liếc Cúc Hương một cái, Cúc Hương vội cúi đầu không dám nói nữa chỉ lặng lẽ nhìn Đỗ mama một cái. Đỗ mama là nha đầu hồi môn của Vương phi, bình thường vương phi nể trọng nhất là nàng, nàng nói chuyện vương phi cũng nghe vào vài câu.

Đỗ mama làm khẩu hình miệng ý bảo Cúc Hương lui ra, tự mình giúp vương phi rửa mặt nhỏ giọng nói “Vương phi nhịn hơn mười năm, cuối cùng đợi được tâm vương gia quay lại tại sao lại đẩy hắn ra ngoài?” Vương phi nhăn chân mày nói “Nhìn đến hắn lại nhớ những chuyện mấy năm nay, thật chán ghét. Hơn nữa tâm của vương gia ngươi còn không biết, mỗi lần là một dạng khác nhau, bây giờ ở chỗ ta nói ngon ngọt, chờ thấy mấy cô gái trẻ tuổi quay đầu lại quên ta. Ta đối với hắn tâm đã sớm lạnh”

Đỗ mama cười nói “Phu thê lúc già thì làm bạn, nam nhân lúc trẻ khó tránh khỏi khí huyết phương cương, tuổi tác lớn mới nhớ đến thê tử là tốt. Mấy thứ yêu tinh kia chỉ biết quấn lấy vương gia làm nũng, vương gia cũng vì mới mẻ thôi đi qua rồi còn biết ai là ai. Trong phủ nhiều năm như vậy trừ bỏ Vương di nương là thân sinh của Bích Đình, Trương di nương sinh Vũ Đình vẫn còn ở trong phủ, mấy cái khác không phải vài năm là đuổi ra ngoài. Giờ Trương thị đã chết, hơn hai năm vương gia cũng không vào phòng Vương thị, trừ một cô nương nàng cũng không có thể dựa vào ai, cho nàng cũng không dám thoát ra chiêu số gì. Vương phi còn buồn cái gì?”

Vương phi thở dài nói “Vương gia cũng chỉ là nhất thời nhìn ta thấy mới mẻ thôi, nhớ đến năm đó tốt đẹp mà chạy tới ngọt ngào với ta. Ngươi xem hắn mấy năm nay, làm gì kiên nhẫn với một người nói không chừng mấy ngày nữa ngán ngẫm lại lạnh nhạt ta. Nếu bị tổn thương lần nữa không bằng cứ vậy mà lạnh lòng”

Đỗ mama khuyên nhủ “Tuy vương phi nói như vậy nhưng dù sao hắn cũng là vương gia, sao có thể luôn lạnh nhạt hắn được? Một tháng tới này, người luôn cho hắn trở về cũng hợp lẽ. Nếu bị thái hậu, thái phi biết sẽ không thể không bảo vương phi dừng lại”

Vương phi cười nói “Vương gia sẽ không lấy chuyện nhỏ như vậy đi phiền thái phi. Nếu ta có đuổi hắn đi ra ngoài, hắn cũng có phòng ngủ, ngươi cũng đừng lo chuyện này” Đỗ mama thấy chân mày vương phi nhíu lại không kiên nhẫn, lập tức không dám khuyên nữa. Đỡ vương phi nằm xuống, kéo rèm che nhỏ giọng gọi nha đầu canh giữ ngoài phòng vào dặn dò một lần mới rời đi.

Sáng sớm hôm sau, trong giấc mộng Nguyên Thu nghe thấy bên ngoài một đám nữ nhân líu ríu thanh âm, không khỏi nhíu chân mày kéo chăn che lên đầu. Sĩ Hành cũng bị thức tỉnh, hắn thấy Nguyên Thu buồn ngủ liền kêu nha đầu đi vào nhỏ giọng quát lên “Bên ngoài có chuyện gì? Ai đang hô to gọi nhỏ, còn không cho người đuổi đi? Nếu đánh thức thế tử phi xem ta có bỏ qua cho hắn không”

Nha đầu nghe vậy ấp úng không dám nói, Sĩ Hành thấy thế quát lên “Còn không nhanh đi ra ngoài xem thử, đứng lì ở đây làm gì?” Nha đầu nhẹ giọng nói “Thưa thế tử, Sáng sớm hôm nay, vương gia hạ lệnh người trong phủ mang tất cả cơ thiếp đi lên trang tử, nếu không chịu đi, vương gia sai người trói lại nên mới ồn ào như vậy”

Sĩ Hành nhíu mày, vừa muốn đứng dậy chợt phát hiện sau lưng có tay nhỏ bé bắt lại áo hắn. Sĩ Hành quay đầu lại thấy Nguyên Thu ánh mắt mông lung nói “Nhi tử sao lại quan tâm chuyện của phụ thân, nằm xuống đi” Sĩ Hành vừa nghe cũng thấy không tiện đi ra ngoài, liền phân phó nha đầu kia nói “Ngươi gọi mama trong sân đuổi hết mấy người ngoài viện đi, kêu thêm mấy người giữ hai bên đường không cho bọn họ đi qua bên này”

Nha đầu kia lĩnh mệnh đi, Sĩ Hành nằm xuống lật người kéo lại Nguyên Thu, Nguyên Thu cọ cọ vào hõm vai hắn, tìm vị trí thoải mái lim dim ngủ. Đợi Nguyên Thu tỉnh ngủ, mặt trời đã lên cao. Sĩ Hành thấy nàng tỉnh, liền đặt sách trong tay xuống vuốt lỗ mũi nàng nói “Con heo nhỏ lười, tỉnh ngủ?”

Nguyên Thu đỏ mặt giương đầu lên ý bảo Sĩ Hành rút cánh tay vẫn bị mình đè ra. Sĩ Hành vuốt vuốt bả vai nghiêng người nhìn Nguyên Thu. Nguyên Thu bị hắn nhìn đỏ mặt lấy tay che mắt hắn nói “Còn không nhanh dậy” Sĩ Hành cười kéo tay nàng xuống “Hôm nay không cần đến chỗ vương phi, ta và muội cứ ở trong nhà được không?”

Nguyên Thu lúc này mới nhớ đến buổi sáng mơ hồ nghe được tiếng ầm ĩ kia, liền vội ngồi dậy lôi Sĩ Hành nói “Buổi sáng xảy ra chuyện gì thế?”

Sĩ Hành nhíu mày nói “Nghe nói tối hôm qua phụ thân từ phòng mẫu thân đi ra ngoài về thẳng thư phòng. Ngồi trong thư phòng cả đêm, đến giờ Mẹo hạ lệnh đem tất cả phu nhân cơ thiếp đều đưa đến trang tử. Ngay cả di nương của nhị muội cũng bị đem ra ngoài”

Hai phu thê suy nghĩ trong chốc lát cũng không biết tột cùng là chuyện gì xảy ra, lại nhìn thấy trời đã sáng choang liền gọi Chức Mộng đi vào hầu hạ rửa mặt thay quần áo. Bởi vì gần tới năm mới, Sĩ Hành cũng không cần đi làm việc chỉ ở trong nhà cùng Nguyên Thu đọc sách nói chuyện phiếm.

Vương phi tính toán hôm nay đi Liêm Vương phủ hồi bẩm thái phi chuyện hai nha đầu Băng Vân, Băng Cầm. Ai ngờ sáng sớm Nam Bình Quận Vương lại gây ra chuyện này, chắc hẳn chưa tới hai canh giờ cả kinh thành cũng biết rồi. Vương phi vội gọi người mời vương gia trở lại, ai ngờ vương gia chỉ sai người đưa tờ giấy tới đây, vương phi mở ra nhìn, trên đó viết: Cuộc đời này sẽ không phụ ngươi.

Giờ phút này, vương phi nhìn mấy lời này chỉ cảm thấy cười khổ không thôi, lắc đầu nói “Tuổi đã lớn còn trẻ con như vậy” Đỗ mama cười đứng ở một bên nói “Lão vương gia và thái phi tình thâm, từ nhỏ vương gia đã không trải qua mấy chuyện hậu trạch, cũng có chút trẻ con”

Vương phi thở dài nói “Hắn thật tùy hứng lại làm khó ta. Được rồi, ngươi nhanh cho người chuẩn bị xe, ta đi Liêm vương phủ bồi tội với thái phi”

Không nói đến vương phi vội vàng đi Liêm vương phủ, Sĩ Hành và Nguyên Thu hai người dùng xong điểm tâm đang xem sách, Bích Đình nước mắt nước mũi chạy vào, nắm chặt vạt áo Sĩ Hành khóc ròng “Ca ca, cứu..cứu di nương muội đi”

Sĩ Hành mất tự nhiên cười cười, Thúy Oanh vội tiến lên đỡ Bích Đình ngồi xuống một bên, Sĩ Hành mới lên tiếng “Sáng sớm ta nhận được tin tức phụ thân đã đưa mọi người ra khỏi phủ rồi”

Bích Đình khóc ròng nói “Ca ca kia nhanh cho người đón di nương muội về đi. Mùa đông lạnh lẽo, nhanh sang năm mới rồi, giờ đuổi người ra ngoài người làm sao sống nổi?”

Sĩ Hành nói “Hồ đồ, di nương là thiếp thất của phụ thân, chúng ta là tiểu bối lấy tư cách gì trông nom chuyện trưởng bối?” Bích Đình vừa nghe oa oa khóc to, Nguyên Thu thấy thế đành dỗ nàng “Ta nghe nói cũng không phải đuổi đi mà là đưa ra trang tử bên ngoài, chỗ đó mặc dù nghèo khổ một chút nhưng cũng không lo ăn ở, phía dưới cũng có nha đầu mama hầu hạ cũng không khổ di nương”

Bích Đình nghe vậy mắng Nguyên Thu một ngụm “Ngươi biết cái gì? Di nương ở trong phủ nhiều năm như vậy làm sao chịu nổi uất ức? Mặc dù ở đó không lo ăn ở nhưng làm sao tốt bằng trong nhà? Hôm nay sáng sớm phụ thân cho người đuổi đi, di nương đi vội vàng tiền bạc tiết kiệm mấy năm nay cũng không kịp mang theo. Đến trang tử trong tay không có tiền không phải là chịu mấy thứ nâng cao đạp thấp kia dầy xéo sao? Không được, ca ca huynh nhanh cho người đem di nương muội trở về”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện