Lão thái thái chỉ vào bát súp cho Lý thị đút vài miếng mới thở bình thường lại, nửa tựa trên gối nheo nheo mắt, Ngô thị thấy thế nhẹ giọng hỏi “Lão thái thái muốn ăn chút gì không?”

Hồi lâu lão thái thái mới nói “Cho người nấu chút cháo tổ yến” Ngô thị đồng ý muốn đi ra, Lý thị thấy thế nhẹ giọng nói “Lão thái thái trên người có chút nóng, sợ không nên ăn tổ yến, chỉ hầm chút cháo trắng đến đây đi”

Ngô thị còn chưa nói lời này bị lão thái thái nghe, nhưng nàng nghe không rõ ràng chỉ nghe Lý thị không cho nàng ăn tổ yến, nhất thời mở mắt mắng “Ngươi muốn cho ta chết sao? Còn chưa quản gia liền khi dễ đến trên đầu ta, tổ yến giá trị mấy lượng bạc cũng để ý như vậy? Ta còn có không tiếc ăn của ngươi” Nói xong thở hổn hển đứng lên chỉ vào cái rương trong phòng nói với Ngô thị “Mở rương, lấy tổ yến đi nấu cháo”

Lý thị bị dọa không dám nói nữa, Cố Lễ vội tiến lên khuyên lơn “Lão thái thái nghe lầm rồi, nàng không phải có ý đó. Lão thái thái có chút triệu chứng trúng gió, trên người lại có chút nóng lúc này ăn tổ yến sợ không tốt. Chi bằng để lúc lão thái thái trên người khoan khoái lại cho người nấu cháo tổ yến ăn”

Lão thái thái nghe liếc Cố Lễ một cái hừ lạnh nói “Ngươi cũng đừng vội giúp thê tử ngươi dọa ta, tổ yến là bổ thân chưa bao giờ nghe nói có lúc không thể ăn”

Cố Lễ còn cố gắng khuyên lão thái thái, nói gì lão thái thái cũng không nghe chỉ phân phó Ngô thị kêu người nấu cháo tổ yến, Cố Lễ đành thôi ngồi im lặng không nói nữa.

Phòng bếp làm sẵn cháo tổ yến cho chủ tử ăn khuya vẫn còn đang nấu trên bếp, Ngô thị vừa kêu người đi một lúc là bưng một chén tới, Ngô thị rửa tay tự đút cho lão thái thái một chén. Lão thái thái ăn cháo thấy tinh thần khá hơn một chút liền hòa hoãn giọng nói với Lý thị “Thân Vương phủ còn bảo ngày mai chúng ta qua làm khách không nghĩ đến hôm nay ta bị bệnh”

Lý thị vội nói “Lão thái thái không cần lo lắng sáng mai ta sẽ cho người đi Thân Vương phủ đáp lời, chờ lão thái thái khỏe lên sẽ đi”

Lão thái thái nghe vội lắc đầu “Không thể được, Thân Vương phủ mời chúng ta là thiên đại thể diện không thể từ chối được. Cho dù ta không thể đi ngươi cũng dẫn các tỉ muội Nguyên Thu đi qua”

Lý thị cười nói “Lão thái thái bị bệnh, nhi tức, cháu gái đương nhiên là muốn canh giữ bên cạnh, làm gì có đạo lí đi ra làm khách. Nếu để người khác biết cũng sẽ nói nhà chúng ta không hiểu quy củ”

Lão thái thái nghe liền nhắm mắt im lặng, Lý thị thấy thế không dám nói tiếp đưa mắt nhìn Cố Lễ, Cố Lễ lặng lẽ khoát tay áo Lý thị mới lui xuống.

Mọi người đợi lão thái thái ngủ thiếp đi mới rời khỏi phòng lớn, vì hôm nay lão thái thái phát bệnh, mọi người không dám sơ sót, buổi tối phải có người lưu lại chăm sóc. Lý thị thân là trưởng tức đương nhiên là người đầu tiên, ngày mai là Tôn thị trực đêm, ngày sau là đến phiên Ngô thị. Đợi mọi người thương nghị xong liền tự giải tán, Nguyên Thu về cho người đưa y phục chăn đệm sạch sẽ tới cho Lý thị.

Lý thị ngủ trong gian phòng nhỏ trong phòng lớn, lão thái thái uống thuốc vẫn ngủ an ổn không hề giày vò Lý thị. Buổi sáng Lý thị rửa mặt xong trước sai người đưa tin cho Liêm Thân Vương phủ. Mọi người rửa mặt xong rối rít lên phòng thỉnh an, Cố Lễ còn sai người mời đại phu đến xem, đại phu thấy trên người lão thái thái vẫn còn có chút nóng, liền đưa phương thuốc tăng thêm mấy thang dược liệu.

Điểm tâm xong, người Liêm Thân Vương phủ tới mang theo dược liệu tới thăm, lão thái thái nghe trong lòng quá đỗi kích động, vội sai Lý thị Ngô thị đỡ mình thay xiêm áo gặp khách, chải xong tóc mới tựa người vào gối mời người Liêm Thân Vương phủ đi vào.

Người Liêm Thân Vương phủ phái tới là người hôm qua Cao mama, nàng tiến lên thỉnh an lão thái thái, lão thái thái làm bộ muốn đứng dậy, Cao mama thấy thế vội đỡ vẫn nói nàng nằm xuống. Trên người lão thái thái cũng không có hơi sức gì liền tựa vào gối đầu hỏi thăm. Cao mama để ý lão thái thái nhìn một chút, ngay sau đó thở dài nói “Lão thái thái hôm nay so với hôm qua tiều tụy chút, là do trời nóng trúng gió hay sao?”

Dù lão thái thái xuất thân từ tiểu môn hộ nhưng cũng biết việc xấu trong nhà không nên nói ra ngoài chỉ mơ hồ nói “Ban đêm ta muốn mát mẻ cho người mở cửa sổ ngủ, ai ngờ gặp gió độc”

Cao mama nghe vội nói “Đại phu xem chưa? Hôm nay uống thuốc gì? Vương phi nói có một Vương thái y bắt mạch rất tốt, nếu lão thái thái cần Vương phi liền mời Vương thái y tới xem mạch cho lão thái thái”

Lão thái thái nghe vậy mặt mũi tràn đầy tươi cười “Thật phiền Vương phi phí tâm, hôm nay tiểu nhi tử mời đại phu, ta uống phương thuốc của hắn đã đổ mồ hôi, chắc đã tốt thật rồi”

Cao mama cười gật đầu nói “Lão thái thái nên bảo dưỡng tốt hơn” Nói xong liền cho nhà hoàn bên cạnh một ánh mắt, nha hoàn kia vội mở một hộp đưa cho Cao mama. Cao mama cười mở rộng ra cho lão thái thái nhìn “Đây là nhân sâm Vương phi gởi cho lão thái thái”

Lão thái thái cho người nhận lấy, thấy nhân sâm kia dài đến sáu tất, rễ so với ngón cái nam nhân còn thô hơn, lão thái thái nhìn rõ toàn bộ hình thái cây nhân sâm không thiếu râu đứt đuôi nào vẻ mặt không khỏi vui vẻ liên tiếp cảm ơn “Đa tạ Vương phi nhớ thương”

Cao mama ngồi nói một lúc, thấy đôi môi lão thái thái tím nhợt như bộ dáng lao lực, không dám nán lại lâu vội vàng cáo lui. Lão thái thái sai khiến Lý thị tiễn mama ra cửa, để người vừa đi xong, lão thái thái không để ý khắp người là mồ hôi, cố chống đỡ lấy tay cầm cây nhân sâm trong tráp ra, ước lượng trong tay nặng hơn bốn lượng cười đến không khép miệng được vội đen nhân sâm thả vào trong hộp.

Ngô thị ở một bên nhìn nhân sâm đỏ mắt cũng quên mất thay quần áo cho lão thái thái chỉ lo nhìn chằm chằm nhân sâm nói “Lão thái thái, nhân sâm này còn lớn hơn của nhà chúng ta đấy”

Lão thái thái nhắm mắt nghỉ ngơi hồi lâu mới mở mắt liếc Ngô thị một cái “Ngươi chưa từng thấy qua nên không biết, đây chính là nhân sâm trăm năm cực kì khó gặp”

Ngô thị vội cười nói “Ta làm sao thấy được mấy thứ này, còn không phải là nhờ lão thái thái chỉ điểm. Đây là nhân sâm trăm năm, dược hiệu nhất định là cực tốt, không bằng ta lấy một ít chế thuốc cho lão thái thái”

Lão thái thái vội thở hổn hển dấu hộp nhân sâm dưới gối đầu, phất tay đuổi Ngô thị nói “Làm gì cần lấy cái này, ngươi lấy nhân sâm trong nhà đi chế thuốc đi”

Ngô thị cười nói “Lão thái thái như vậy không phải uổng phí một mảnh tâm ý của Vương phi sao? Nhân sâm trong nhà cũng chỉ có hai mươi năm làm sao bằng một chi này của lão thái thái. Nếu dùng nhân sâm trong nhà chế thuốc, dược hiệu không đủ ngược lại làm trễ nãi bệnh tình của lão thái thái, đến lúc Thân Vương phủ hỏi nhân sâm kia có chế thuốc hay chưa chúng ta cũng không có biện pháp trả lời”

Lão thái thái suy nghĩ một lúc lâu rốt cuộc lấy hộp ra, lấy mảnh nhỏ nhất đưa cho Ngô thị đau lòng nói “Chỉ lấy một nhánh chế thuốc thôi, nếu không đủ tùy tiện lấy thêm chỗ nào một ít cũng được”

Ngô thị đáp cẩn thận cầm chi nhân sâm này ra ngoài, đi ra về phòng mình đem nhân sâm lặng lẽ cất, lấy ra hai chi nhân còn chưa có nhánh hoàn toàn cho người cầm đi chế thuốc, không nói gì cả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện