Một đao đó mặc dù không có khung cảnh trời sụp đất nứt, thế nhưng lại kinh khủng tới mức khiến người ta không rét mà run.

Những thế lực dám đối địch với Côn Luân Ma Giáo mạnh tới mức nào, người thân mặc chiến giáp cõng chín binh khí này có vẻ cũng là cao thủ. Thế nhưng Độc Cô Duy Ngã chỉ xuất một đao, vô cùng dễ dàng gi ết chết hắn. Có thế thấy lực lượng ẩn chứa trong đao đó kinh khủng nhường nào.

Nhưng giờ quan trọng là, Sở Hưu xem không hiểu!

Độc Cô Duy Ngã vừa rồi có ý gì? Bảo Sở Hưu nhìn mình hay là nhìn hẳn xuất thú?

Giờ đúng là sử dụng dang nhìn, nhưng cảnh giới của y và Độc Cô Duy Ngã chênh lệch quá xa, nói là cách biệt một trời một vực cũng chẳng sai. Lực lượng cấp bậc này cho dù bảo Sở Hưu xem đi xem lại cả trăm lần, y cũng không nhìn ra đầu mối gì.

Còn lúc này Thiết Hoàng Bảo bên dưới lại xuất hiện biến hóa.

Thấy người kia chết thảm dưới đao của Độc Cô Duy Ngã, trong Thiết Hoàng Bảo vang lên tiếng cơ quan. Tòa thành lớn bằng sắt thép biến hóa, cơ quan kỳ dị phức tạp nhanh chóng kéo dài bao phủ toàn bộ Thiết Hoàng Bảo, chỉ để lại cửa bản nỏ.

Lúc này Thiết Hoảng Bảo mới càng giống một tòa thành bằng sắp thép, bộ dáng vô cùng kiên cố.

Một khắc sau, vô số mũi nỏ bắn về phía Độc Cô Duy Ngã.


Hơn nữa tên bản ra không phải loại tên nó bình thường, bên trên khắc trận văn rõ rệt mang theo thuộc tính khác nhau, đủ loại lực lượng. Có khi là mang theo ngọn lửa, có cái lại mang băng sương.

Độc Cô Duy Ngã giẫm mạnh lên hư không, lập tức vô số gợn sóng bùng lên.

Hư không rung động, mũi tên bản tới run rẩy, cuối cùng đều rơi xuống đất.

Nhìn Thiết Hoàng Bảo, Độc Cô Duy Ngã thu hồi ma đao, nhẹ nhàng vung tay về phía trước. Vô số ma khí ngưng tụ trong tay hắn, không ngờ lại hóa thành một cây cung.

Đồng thời ma khí lại huyễn hóa ra hai cánh tay, một tay căm cung một tay kéo dây. Theo cung được kéo căng, mũi tên màu đen cũng ngưng tụ trong hư không.

Tiếp đó Độc Cô Duy Ngã bản một tên này ra. Nơi mũi tên đi qua mọi thứ đều bị phá hủy, thậm chí ngay cả thiên địa nguyên khí cũng bị diệt sạch, để lại một khu vực chân không tĩnh lặng.

Mũi tên màu đen bản xuống như mặc nhỏ vào nước, màu đen bắt đầu khuếch tán, hủy diệt từ từ lan tràn.

Thiết Hoàng Bảo với vẻ ngoài vô cùng kiên cố từ từ hủy diệt dưới tay Độc Cô Duy Ngã. Lấy một điểm phá một mặt phẳng, khi vết rạn máu đen lan khắp Thiết Hoàng Bảo, một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ "Thiết Hoàng Bảo trực tiếp vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ bay tán loạn. Chỉ trong chớp mắt trong thành hoàn toàn không còn sinh cơ.

Một mũi tên hủy diệt một tòa thành bằng sắt thép vô cùng kiên cố, bố trí đầy những trận pháp cơ quan. Mũi tên của Độc Cô Duy Ngã quả thật vô cùng kinh khủng.

Nhưng vấn đề vẫn là Sở Hưu không hiểu!

"Từ khi tên vào Ma Thiên Cảnh tới giờ mọi thứ xảy ra đều quá ly kỳ, cũng quá nhiều bí ẩn, Sở Hưu không kịp tiêu hóa.

Có điều không nghĩ tới mấy thứ không giải thích được cũng chẳng sao, nhưng giờ Độc Cô Duy Ngã vận dụng một đao một tên này rõ ràng là võ thuật vô cùng cường hãn, hơn nữa còn là tái hiện cảnh tượng trước mắt Sở Hưu. Đây rõ ràng là cơ duyên rất lớn, không nói gì khác, chỉ căn y lĩnh ngộ được một chút thôi cũng đủ làm thủ đoạn tuyệt kỹ.

Thế nhưng y thậm chí không thể hiểu nổi, chuyện này quả thật hết sức lúng túng.

Quan sát cường giả xuất thủ, từ đó nhận được. cảm ngộ. Chuyện này là hết sức bình thường với những võ giả trên giang hồ.

Sở Hưu đã từng chứng kiến Trần Thanh Đế xuất thủ, từ đó cảm ngộ được quyền ý giống Trần Thanh Đế tới vài phần.


Giờ những thứ trong Ma Thiên Cảnh, Sở Hưu đều không hiểu. Có điều chuyện duy nhất y biết là nếu mình học được một đao một tên này sẽ có lợi ích cực lớn.

Cho nên chỉ trong chớp mắt, Sở Hưu thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn, nhân quả biến ảo, trong đầu không ngừng chiếu lại cảnh Độc Cô Duy Ngã thi triển một đao một tên kia. bắt đầu từ từ phân ích bản chất lực lượng này. Bất kế hữu dụng hay không, hiểu hay không hiểu, dù sao Sở Hưu chỉ có thể dùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cố gắng khắc ghi nó vào đầu.

Tính thần lực tiêu hao điên cưỡng như nước chảy, nhưng không hiểu văn là không hiểu, chênh lệch cảnh giới thật sự quá kinh khủng.

Đúng lúc này, đạo uẩn mà Sở Hưu vẫn chưa luyện hóa được lại đột nhiên phân giải, hóa thành một ni điệu kỳ dị, kết hợp cùng Thiên Tử Vọng Khí Thuật.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật là công pháp đạo gia tiêu chuẩn, xem thiên địa, nhìn nhân quả.

Đầu tiên lực lượng đạo uẩn tỏa ra, dung nhập vào Thiên Tử Vọng Khí Thuật, bù đắp tiêu hao tỉnh thần lực của Sở Hưu

Hai thức võ thuật vốn Sở Hưu không hiểu nổi được Thiên Tử Vọng Khí Thuật phân giải, khiến Sở Hưu có một cảm giác hết sức kỳ dị.

Đương nhiên Sở Hưu vẫn không hiểu, Thiên Tử Vọng Khí Thuật cho dù có mạnh hơn nữa cũng không thể khiến Sở Hưu phân tích thấu triệt võ đạo cao hơn mình vài bậc được.

Nhưng sau khi có đạo uẩn gia trì, Thiên Tử Vọng Khí Thuật lại như một bức họa, khiến dấu vết một đao một tên đó khắc sâu vào đáy lòng Sở Hưu, sẽ không bị quên lãng.

Lực lượng đạo uẩn như thác nước chảy xuống khiến toàn thân Sở Hưu chìm đâm trong cảm giác kỳ dị. Y lại không biết lúc này xung quanh bắt đầu sụp đổ, như vải vẽ ngâm nước, mất đi nhan sắc.


Độc Cô Duy Ngã lơ lửng giữa không trung, nhìn về phía Sở Hưu, gương mặt mơ hồ không thấy được chút biểu cảm nào, chỉ có hai mắt lóng lánh như ánh trăng, nhưng cuối cùng lại hóa thành một điểm đen tiêu tan trong vô hình.

Tất cả mọi thứ xung quanh đều tan vào hư không, bản thân Sở Hưu cũng đầm chìm trong nhịp điệu kết hợp của Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng đạo uẩn, không cách nào tự kiềm chế.

Mặc dù tu luyện Thiên Tử Vọng Khí Thuật rất khó khăn, mặc dù thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật căn tinh thần lực rất cường đại, nhưng tinh thần lực cường đại lại không đại biểu cho Thiên Tử Vọng Khí Thuật cường đại, chỉ đốn ngộ mới có thể khiến Thiên Tử Vọng Khí Thuật tiến bộ.

Thời gian dài như vậy, phần lớn công pháp của Sở Hưu đều đã tu luyện tới cảnh giới định phong, thậm chí Khoái Mạn Cửu Tự Quyết đã được y luyện tới mức Cửu Ấn Hợp Nhất, nhưng tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật vẫn trì trệ không chút tiến bộ.

Lần này cơ duyên tới, Thiên Tử Vọng Khí Thuật tiêu hao đạo uẩn khiến cho tu vi Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu lại thăng tiến một bước.

Lúc này bên ngoài, Chử Vô Kỵ đứng sau lưng Ngụy Thư Nhai truyền âm nói: “Ngụy tiền bối, ngươi nói xem tiểu tử Sở Hưu kia rốt cuộc sẽ nhận được bao nhiêu cơ duyên trong đó?"

Ngụy Thư Nhai nói: “Ngươi cũng từng tiến vào Ma Thiên Cảnh rồi mà, so sánh chênh lệch lúc ngươi ở Thiên Nhân Hợp Nhất cùng đứa nhóc Sở Hưu kia chẳng phải biết ngay à?”

Chử Vô Kỵ lắc đầu nói: “Nếu so như vậy thật quá đả kích bản thân. Ngày trước khi ta còn thiếu niên khá cưỡng vọng, lý giải vẽ võ đạo hay xử sự đều ngây thơ nông cạn, kém xa hiện tại.

Lúc trước ta chỉ quan sát nét chữ giáo chủ đại nhân lưu lại, có chút lĩnh ngộ thô thiển về ứng dụng ma khí mà thôi. Giờ nghĩ lại vẫn thấy thiệt thòi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện