Loại đấu pháp của Sở Hưu rõ ràng là nhắm vào Trần Kiếm Không, khoái kiếm của đối phương cũng vô dụng, Sở Hưu lấy Thiên Tử Vọng Khí Thuật có thể dễ dàng né tránh.

Lực lượng của Trần Kiếm Không không bằng y, Sở Hưu bèn trực tiếp dùng lực lượng áp đảo, thậm chí không cần vận dụng thứ hại người hại mình như bảy thanh ma đao.

Kết quả mọi người chỉ có thể chứng kiến Trần Kiếm Không bị Sở Hưu xuất từng quyền đánh lui, quả thật không còn đường phản kháng,

Ánh mắt những đệ tử của Ba Sơn Kiếm Phái đều lộ vẻ lo lắng, ngay cả chưởng môn cũng không đánh nổi ma đầu Lâm Diệp kia ư?

Trần Kiếm Không sắc mặt đỏ bừng, có điều lần này không phải tức giận mà là hổ thẹn.

Dù sao hẳn cũng là tông sư võ đạo thành danh đã lâu, thế nhưng giờ lại bị một tiền bối áp đảo như vậy Cho dù người này là tuấn kiệt hạng ba trên Long Hổ. Bảng nhưng hẳn cũng rất mất mặt

Tông sư võ đạo thế hệ trước như hắn thật ra không muốn nhất chính là giao thú với những võ giả tiểu bối như Tông Huyền Lâm Diệp này, mặc dù thực lực đã vượt qua Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng cảnh gi lại chưa tới tông sư võ đạo.

Đánh thẳng là chuyện đương nhiên, đánh thua thì mất hết thể diện.

Có điều ngay lúc này đám người La Tam Thông lại hô to: “Đại nhân! Trận pháp có phần khó giải quyết, chúng ta không phá nổi!

Thực lực đám người La Tam Thông không yếu, tại đây cũng có hơn hai mươi võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, nhưng đại trận hộ sơn Tử Tiêu Lôi Đình Kiếm Trận của Ba Sơn Kiếm Phái lại có uy lực cực kỳ cường đại, dưới tông sư võ đạo đừng hòng phá vỡ. Đám người La Tam Thông cố gắng ra tay phá trận, một số võ giả thực lực hơi yếu một chút khi cố gắng phá trận cũng bị thương nhẹ.


Thế hệ này Ba Sơn Kiếm Phái mặc dù thực lực hơi yếu nhưng vẫn có chút căn cơ.

Đại trận hộ sơn này được lưu lại từ khi Ba Sơn Kiếm Phái trong thời đỉnh phong, giờ nếu bị đám người La Tam Thông tùy ý phá vỡ mới là chuyện lạ.

Trần Kiếm Không hừ lạnh với Sở Hưu: “Lâm Diệp, vừa rồi ta đã nể mặt mà ngươi lại không chịu, giờ thấy khó chưa? Tưởng Ba Sơn Kiếm Phái ta dễ chọc như vậy chắc?"

Sở Hưu nhìn thoáng qua trận pháp, lại nhìn Trần Kiếm Không, Hư Hành đột nhiên nói: “Trần hưởng môn, ngươi có phát hiện không? Thật ra ngươi đang làm một chuyện rất ngu ngốc.”

Trần Kiếm Không cau mày nói: “Ngươi có ý gì?"

Sở Hưu nheo mắt nói: “Ý ta là, đại trận hộ sơn của Ba Sơn Kiếm Phái các ngươi đúng là rất mạnh, nhưng ngươi lại rất yếu!

Dứt lời, Sở Hưu đã đặt tay vào Sỉ Đao trong bảy thanh ma đao.

Hồng trần vạn trượng, tham sân sỉ hận ái ác dục, không ai thoát được.

Uy lực của bảy thanh ma đao thật ra không phân mạnh yếu, nó chỉ nhắm vào bảy loại cảm xúc của con người. Theo suy nghĩ của đại sư luyện khí trong Hắc Ma Tháp ngày trước, chỉ cần là người chắc chắn không thoát khỏi những cảm xúc này. Cho nên nếu một đao vô hiệu, vậy bảy đao cùng xuất chắc chắn sẽ dẫn phát một loại cảm xúc của đối phương phản phệ.

Chỉ có điều giờ Sở Hưu không có thực lực chém ra bảy đao liên tục cho nên khi vận dụng bảy thanh ma đao, y nhất định phải lý giải về mục tiêu mới được. Nếu không một đao chém ra có thể không đến mức vô hiệu nhưng uy lực cũng thấp hơn mong đợi của Sở Hưu.

Sĩ Đao rời vỏ, ma khí đó không đậm nhưng lại như những sợi tơ, không nhìn bất cứ phòng ngự cương khí nào, quấn quanh người Trần Kiếm Không, khiến đầu óc hẳn trống rỗng.

Mặc dù bảy thanh ma đao không phân chia mạnh yếu, nhưng mỗi thứ lại có hiệu quả bất đồng.

Si Đao không có lực lượng điên cưồng dẫn phát lòng người như Hận Đao, cũng không có năng lực quỷ dị hấp thu tất cả lực lượng của Tham Đao, nhưng nó lại khiến người ta ngây ngốc trong thế giới của mình, không cách nào tự kiềm chế!

Phật nói, mọi phiền não sinh ra đều do si.

Đương nhiên 'sĩ này không phải sĩ ngốc.

Kẻ sỉ ngu muội cho nên không thấy rõ bản thân, không thấy rõ thế giới, trong lòng có suy nghĩ xằng bậy, vây khốn bản thân trong thế giới của mình.


Theo Sở Hưu, Trần Kiếm Không phù hợp với chữ 'si' này.

Thực lực Ba Sơn Kiếm Phái không yếu nhưng so với những địa phái chân chính trên giang hồ, hay so với bản thân trong thời kỳ đỉnh phong, cái 'không yếu' của Ba Sơn Kiếm Phái lại có phần không đủ tự tin.

Trần Kiếm Không si ở chỗ hắn không ý thức được loại yếu ớt của Ba Sơn Kiếm Phái này mà vẫn suy nghĩ theo Ba Sơn Kiếm Phái lúc cường thịnh.

Đơn giản hơn thì, Trần Kiếm Không này thật ra là người không tự biết lấy mình.

Người gì tự biết lấy mình? Rất đơn giản, người như Liễu Công Nguyên của Thương Lan Kiếm Tông mới là tự hiểu lấy mình.

Thương Lan Kiếm Tông đã xuống dốc tới mức độ nhất định, cho nên với Liễu Công Nguyên mà nói, chỉ cần bảo tồn được dù chỉ một chút lực lượng của Thương Lan Kiếm Tông thôi hắn cũng có thể buông bỏ hết thấy thể diện danh tiếng.

Cho nên Thẩm Bạch bị Sở Hưu phế bỏ, Liễu Công Nguyên không có bất cứ hành động gì.

Đại đệ tử Đậu Quảng Thần của hắn bị Sở Hưu g iết chết, môn hạ đệ tử cũng có một phần nẵm lại dưới tay Sở Hưu, hắn lại không nói tới một lời.

Mặc dù cũng có một ít người nói biểu hiện Thương Lan Kiếm Tông quá hèn nhát, không có uy thế của đại phái, nhưng Liễu Công Nguyên lại biết, không có thực lực, tất cả đều chỉ là nói suông.

Còn Trần Kiếm Không này lại không như vậy, hắn không nhận thức được thực lực Ba Sơn Kiếm Phái thật ra đã là đếm ngược từ dưới lên trong số các đại phái trên ca dao giang hồ.

Hắn còn đang suy nghĩ tới những thứ không cần thiết như thanh danh thể diện

Ba Sơn Kiếm Phái bị cuốn vào trong chuyện lần này, kẻ đầu têu chính là vị Trăn Kiếm Không, Trần chưởng môn này!


Từng sợi tơ ma khí trên Sỉ Đao quấn quanh Trần Kiếm Không, bao bọc hẳn như một con nhộng.

Ma khí phong tỏa Trần Kiếm Không, còn che đậy hai mắt hân, mãi tới lúc Sĩ Đao tiếp cận, Trần Kiếm Không mới phản ứng lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tưới, quanh người kiếm khí ngất trời, tránh né khỏi ma khí vây nhốt. Trường kiếm trong tay, cương khí hóa thành trường kiếm, tất cả đều dùng kiếm pháp trong Bát Tự Kiếm Quyết như Tử Điện Thanh Quang Kiếm, Thần Tiêu Ngự Lôi Kiếm, Cẩm Tú Sơn Hà Kiếm.

Đồng thời thi triển cả Bát Tự Kiếm Quyết, đây thực ra là thủ đoạn thành danh của Trần Kiếm Không trên giang hồ.

Chỉ có điều tám kiếm xuất ra đều quá gấp gáp, thế đao còn chưa thi triển hoàn toàn đã bị Si Đao của Sở Hưu từ từ đánh tan.

Tay cầm kiếm của Trần Kiếm Không còn đang run rẩy, cuối cùng không chịu đựng nổi, song kiếm trực tiếp gãy lia, miệng phun máu tươi, thân hình bay ngược ra ngoài.

Sở Hưu thu hồi Sỉ Đao, trấn áp phản phệ của Si Đao, đồng thời tinh thần lực ngưng tụ, Diệt Hồn Tiễn trong Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức được thi triển, hơn nữa còn đồng thời bản ra ba mũi tên!

Thật ra uy lực ba mũi tên này còn không mạnh băng Sở Hưu dốc toàn lực thi triển một mũi Diệt Hồn Tiễn, nhưng chiêu này của Sở Hưu không định gi ết chết Trần Kiếm Không.

Bị ba mũi tên khóa chặt, binh khí trong tay lại đã vỡ vụn, Trần Kiếm Không chỉ có thể chọn cách bỏ trốn.

Dùng cương khí hóa kiếm mặc dù còn tái chiến được, nhưng sau một đao vừa rồi, dũng khí của Trần Kiếm Không đều đã bị chém sạch, không dám đối đầu với Sở Hưu nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện