Trong số những người ở đây, xét theo năng lực bộc phát mạnh mẽ, không ai sánh được với Tông Huyền và Sở Hưu, hai người này có lực tấn công mạnh nhất trong năm người.

Tông Huyền tay niết Trấn Ngục Minh Vương Ấn, Minh Vương bốn tay niết ấn quyết ầm ầm đập xuống, uy thế rung chuyển đất trời, tiếng nổ đỉnh tai nhức óc.

Sở Hưu chém ra một đao, ma khí cùng khí huyết sát ngưng tụ lại một chỗ, uy lực hung hãn cường đại, nhưng thực tế trong đao đó của y ẩn chứa hận ý vô biên. Một đao tràn ngập ý hận này vừa chém lên cơ thể, vừa chém vào tâm của Trương Thừa Trinh!

Trong tiếng cương phong gào thết, mái tóc dài của Trương Thừa Trinh lay động, thậm chí ngay ánh mắt của hẳn cũng tỏa ra ánh lôi quang.

Hai tay hắn ép xuống, sấm sét màu xanh ngưng tụ trong bàn tay, hóa thành một rồng một hổ, ánh xanh của lôi đình văng khắp nơi, phóng về phía Sở Hưu và Tông Huyền.

Mây theo rồng, gió theo hổ.

Lực lượng long hổ phong vân hội tụ, tiếp dẫn lôi đình, mang theo mưa gió sấm chớp vô biên đánh nới, phá nát Trấn Ngục Minh Vương Ấn của Tông Huyền cùng một đao của Sở Hưu, thậm chí khiến cho hận ý vô biên trong nhát đao đó không thể phát huy tác dụng.

Có điều ngay lúc này một thanh phi đao lại đột ngột xuất hiện trước người Trương Thừa Trinh. Nơi này nhiều người như vậy, thậm chí một số tông sư võ đạo cũng không cách nào chứng kiến rốt cuộc Lý Phi Liêm xuất thủ lúc nào.

Xuyên qua hư không, một đao đó khóa chặt thần hồn của Trương Thừa Trinh.

Cùng lúc đó, kiếm của Phương Thất Thiếu cũng đã rời vỏ, mũi kiếm chỉ thắng vào Trương Thừa Trinh. Bất luận Lôi Đình Cương Khí mạnh mẽ thế nào đều không ngăn cản được một kiếm nhìn như đơn giản nhưng ẩn chứa càn khôn kia!


Nhân Quả Kiếm Đạo, kiếm xuất tất trúng!

Phương Thất Thiếu cùng Lý Phi Liêm đều là võ giả ngộ ra đạo về Ngụy Quận, một đao một kiếm khóa chặt hồn phách khiến Trương Thừa Trinh không thể né tránh. Cho dù đổi lại là Sở Hưu, y cũng phải thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật tới cực hạn mới có thể né tránh một đao một kiếm đó.

Nhưng Trương Thừa Trinh lại không định tránh.

Hắn đứng yên tại chỗ, ngay trong khoảnh khắc đao kiếm kia tới người, thân hình Trương Thừa Trinh không ngờ lại trực tiếp hóa thành tia chớp màu tím, tốc độ nhanh chóng tới cực hạn, chỉ trong chớp mắt đã dịch chuyển một bước, khiến người ta có một ảo giác cứ như hẳn vốn đã đứng đó, không hề hành động.

Một ngón tay nhẹ nhàng điểm tới, một lưỡng sét yếu ớt bùng lên

Nhưng chính luồng sét yếu ớt đó lại dẫn dắt khiến kiếm của Phương Thất Thiếu cùng đao của Lý Phi Liêm va chạm vào nhau, khiến phi đao của Lý Phi Liêm vỡ vụn, Phương Thất Thiếu cũng lui lại một bước.

Không ngờ Trương Thừa Trinh lại dùng tốc độ cực hạn phá giải nhân quả tất trúng!

Có điều ngay lúc này, Doanh Bạch Lộc vốn đang đứng yên lại hành động.

Võ đạo của hẳn không mạnh mẽ hùng hồn như Sở Hưu và Tông Huyền, cũng không thần dị như Lý Phi Liêm cùng Phương Thất Thiếu, nhưng võ đạo của hắn lại không có bất cứ nhược điểm nào, có thể tùy cơ ứng biến, đảm nhiệm bất cứ vị trí nào.

Ngay khi Trương Thừa Trinh vừa né tránh, thật ra Doanh Bạch Lộc đã hành động.


Để né tránh một đao một kiếm vừa rồi, Trương Thừa Trinh đã tăng tốc tới cực hạn mới có thể phá giải đạo về nhân quả, lực chú ý của Trương Thừa Trinh cũng tập trung tới cực hạn.

Cho nên Doanh Bạch Lộc vẫn không ra tay, hẳn đang chờ, chờ Trương Thừa Trinh thay đổi trạng thái. Chỉ cần hắn thư giãn một chút thôi sẽ tới phiên mình ra tay, còn giờ cơ hội đã tới!

Cương khí màu đen hóa thành hắc long, ngưng tụ thành đao, đầu rồng làm chuôi, thâm rồng làm mũi, đuôi rồng làm lưỡi.

Đại Long Đao!

Một đao này chém ra mang theo tiếng long ngâm chấn động xung quanh, đao ý sắc bén tới cực điểm, vừa vặn bắt lấy khoảng thời gian Trương Thừa Trinh thả lỏng.

Trương Thừa Trinh không hề quay đầu, lúc này hắn có quay đầu cũng không kịp.

Nhưng quanh người hẳn ánh sét hội tụ, hóa thành một tấm lôi phù ngăn cản sau lưng. Ánh sét bùng nổ, hắc long tiêu tan, nhưng Trương Thừa Trinh cũng bị đánh bay hơn mười bước.

Hiệp đầu tiên, Trương Thừa Trinh đã rơi xuống hạ phong.

Có điều theo mọi người thấy Trương Thừa Trinh có rơi xuống ha phong cũng rất bình thường. Nếu hắn có thể chiếm thượng phong mới gọi là lạ.


'Đầu tiên hẳn dùng lực lượng lôi đình long hổ phong vân cho thấy căn cơ lực lượng kinh người của mình, chặn hai người sức mạnh cương mãnh bá đạo nhất là Sở Hưu và Tông Huyền.

Tiếp đó hắn lại tập trung tất cả tính thần lực và sự chú ý tới cực hạn, phối hợp với tốc độ nhanh chóng như tia lửa điện phá giải đạo về nhân quả của Lý Phi Liêm và Phương Thất Thiếu. Lúc này nhìn ngoài có vẻ thoải mái nhưng thực chất hắn không còn sức nữa, cho nên mới bị Doanh Bạch Lộc ra tay đánh lui.

Thấy cảnh này, đám người Sở Hưu lại xuất thủ, có điều lăn này đối thành Phương Thất Thiếu ra tay đầu tiên.

Kiếm quang sắc bén chém ra, Phương Thất Thiếu như có dự đoán trước phong tỏa tất cả không gian né tránh của Trương Thừa Trinh, chỉ cần Trương Thừa Trinh có chút hành động, kiếm mang sẽ thay đổi. Hắn không công không thủ, chỉ vây giữ người, một mình Phương Thất Thiếu nhưng lại tạo được hiệu quả của kiếm trận.

“Trương Thừa Trinh thản nhiên nói: "Vi Thành. Kiếm Trận của Kiếm Vương Thành? Đáng tiếc vô dụng với ta.”

Phương Thất Thiếu nhíu mày nói: "Ánh mắt thật cao minh, có điều có tác dụng với ngươi hay không chờ chút hãng nói!"

Thân hình Trương Thừa Trinh lập tức hành động, ánh sét lóng lánh quanh thân, có điều không đợi hắn phá trận, Tông Huyền thân thể bừng bừng phật quang ép tới. Phía sau hắn là phật quang pháp tướng Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật hộ thể, một ấn đánh xuống như núi lở.

Ngũ Lôi Chính Pháp trong tay Trương Thừa Trinh đánh ra. Mặc dù Ngũ Lôi Chính Pháp có uy lực cực kỳ cường đại, thậm chí vừa rồi đánh trọng thương Lất Trì Phong. Nhưng lúc này đối mặt với Tông Huyền có tu vi cơ thể cường đại tới bi3n thái, cho dù là Ngũ Lôi Chính Pháp cũng không cách nào khiến Tông Huyền bị thương, chỉ khiến phật quang quanh người hẳn ảm đạm đi đôi chút.

Cùng lúc đó, quanh người Sở Hưu cũng bừng bừng phật quang, hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng y, một chưởng đánh xuống, hoán nhật thâu thiên!

Dưới Hoán Nhật Đại Pháp, uy thế một chưởng đó trực tiếp bao phủ Trương Thừa Trinh vào trong, ép Trương Thừa Trinh vận chuyến lôi quang rực rỡ, tăng tầng lôi phù chồng chất hiện lên nhưng cũng liên tiếp sụp đổ.

Ngày trước thực lực Sở Hưu còn không bằng Tông Huyền, y đã vận dụng Hoán Nhật Đại Pháp dùng sức mạnh đấu cứng với Tông Huyền.


Lúc này thực lực Sở Hưu đã vượt xa lúc trước, uy lực Hoán Nhật Đại Pháp cũng chẳng như xưa.

Xung quanh có Vi Thành Kiếm Trận của Phương Thất Thiếu, phía trước có Tông Huyền, phạm vi hành động của Trương Thừa Trinh không lớn, chỉ có thể vận dụng lôi phù chống đỡ. Nhưng lực lượng cường đại của Hoán Nhật Đại Pháp lại đánh Trương Thừa Trinh chìm sâu xuống đất ba thước.

Doanh Bạch Lộc cũng không nhàn rỗi, quanh người hân, cương khí màu đen diễn hóa thành hắc long thương, thế thương mạnh mẽ hùng hồn, phối hợp với Tông Huyền cương mãnh bá đạo, quả thật không một kẽ hở.

Võ đạo của Doanh Bạch Lộc vốn như vậy, thiên biến vạn hóa, có thể cương có thể nhụ, phối hợp với bất cứ ai cũng tạo được hiệu quả lớn nhất.

Hơn nữa kinh khủng nhất là Lý Phi Liêm.

Hắn chỉ có mười thanh phi đao, đao thứ nhất là để thăm dò, thăm dò thực lực Trương Thừa Trinh ra sao,

Giờ đã thăm dò được thực lực, với tính cách của Lý Phi Liêm, hắn hoặc không xuất đao, một khi xuất đao sẽ là đòn tất sát!

Năm người Sở Hưu trước nay chưa từng phối hợp, ngược lại giữa bọn họ hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút ân oán hoặc căn bản chỉ là người qua đường. Thế. nhưng giờ mới hiệp thứ hai cả năm đã vô cùng ăn ý.

Lần thứ nhất xuất thủ, hai bên đều đang thăm dò, kể cả chính bọn Sở Hưu cũng đang thăm dò thực lực lẫn nhau.

Còn lần thứ hai xuất thủ, bọn họ đều đã tìm được vị trí thích hợp nhất cho bản thân.

Phương Thất Thiếu phụ trách chặn đường, Tông Huyền cơ thể cường đại phụ trách chống đỡ, Doanh Bạch Lộc phụ trách hỗ trợ Tông Huyền, đền bù sơ hở của đấu pháp điên cưỡng đó. Sở Hưu phụ trách tấn công áp chế chính diện, Lý Phi Liêm lại luôn chờ sơ hở, một sơ hở ra đòn tất sát!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện