Ma khí vô biên bao phủ lấy bọn họ, khí huyết trên người bọn họ cũng bắt đầu sôi trào, khiến những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất này không khỏi rên lên một tiếng.

Quanh người võ giả Hạ Hầu thị lấp lánh ánh kim nguyên thần, có điều không đợi bọn họ động thủ, hai tay Lâm Diệp đã múa lên, tỉnh thần lực cường đại bộc phát, nguyên thần vô hình ngưng tụ thành bảy dây đàn huyền cầm, theo hai tay Lâm Diệp tấu đàn, chỉ trong chốc lát ma âm truyền tới tai, Trấn Hồn U Minh Khúc!

Từng lưỡng sóng âm vô hình truyền tới trong đầu những võ giả Hạ Hầu thị kia, chỉ trong vòng một hơi thở đã trực tiếp phá nát tinh thần lực bọn họ, hơi thở thứ hai đã khiến tỉnh thần lực bọn họ phản phệ.

Chờ đến thời gian hơi thở thứ ba, đám võ giá Hạ Hầu thị này không ngờ lại lộ vẻ hưởng thụ nhưng thất khiếu đồng thời chảy máu, trực tiếp ngã xuống đất bỏ mình.

Những võ giả Lục gia vừa định xông tới đã chứng kiến thảm trạng của Hạ Hầu thị, bọn họ lập tức sợ hãi cả kinh, quay người định bỏ trốn.

Lâm Diệp này đúng là ma tính nặng nề, không nói hai lời vừa gặp đã ra tay giết người.

Lần này Hạ Hầu thị và Lục gia bọn họ cũng có tông sư võ đạo tiến vào, bọn họ nhất định phải báo cáo chuyện này lại, thậm chí liên hợp các tông môn Chính đạo, vây giết tên ma đầu kia.

Có điều bọn họ không kịp trốn thoát, chỉ có thể trợ mắt nhìn ma khí quét qua sau lưng, từng lưỡng khí huyết chảy ra từ thi thể Hạ Hầu thị dung nhập vào ma khí quanh người Lâm Diệp kia.

Chỉ trong chốc lát, một pháp tướng Phật Đà xen lần ma khí và huyết khí hiện lên sau lưng Lâm Diệp, cầm ma đao trong tay ầm ầm chém xuống, huyết khí ngập trời, ma uy kinh thiên!


Sát Sinh Ma Phật Tướng!

Một đao chém một người, bất cứ cương khí hay. binh khí gì dưới đao này tất cả đều tịch diệt, không tới mười hơi thở sau trong trận đã không còn một người sống!

Thu liễm lại cương khí của bản thân, Sở Hưu ung dung bước vào di tích.

Giờ Sở Hưu mới phát hiện, vẫn là thân phận Ma đạo càng thuận tiện.

Không cần nói nhảm nhiều, muốn giết cứ giết. Dù sao cũng là Ma đạo, có tệ hơn nữa thì còn tệ đến đâu được?

Một lời không hợp trực tiếp động thủ là được, trước thực lực tuyệt đối cứ dùng đao trong tay và nằm đấm giải quyết vấn đề là nhanh chóng nhất

Chỉ xui xẻo cho người của Hạ Hầu thị và Lục gia.

Hai nhà bọn họ đều phái võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất tuổi tác khá trẻ tới, chí ít cũng là những người tương lai có khả năng nhất định bước vào cảnh giới tông sư võ đạo.

Nếu không bị Sở Hưu giết, những người này được linh khí trong Tiểu Phàm Thiên rèn luyện, lại nhận được một số linh dược tài nguyên trong Tiểu Phàm Thiên, tương lai bọn họ có tỷ lệ ba thành đạt tới tông sư võ đạo.

Đừng nhìn tỷ lệ này không cao, thực tế trên giang hồ số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất có thể thăng cấp lên tông sư võ đạo thậm chí không đủ một phần mười, một phần mấy chục còn tạm.

Có thể nói lần này tương đương với Sở Hưu gi ết chết hai đến ba tông sư võ đạo, cả Hạ Hầu thị và Lục gia đều lỗ to.

Đương nhiên những chuyện này không liên quan gì tới Sở Hưu. Sau khi giải quyết những người này, Sở Hưu lại thản nhiên bước vào trong đại điện của di tích kia.

Tòa di tích này kiến trúc bên ngoài vốn như một đạo quan của Đạo gia, hơn nữa diện tích còn không nhỏ.

Sở Hưu bước vào bên trong, chứng kiến một bức tượng Thiên Tôn không đầu.

Toàn bộ đại điện sụp đổ một nửa, chỉ thấy một màu đen kịt, phối hợp với bức tượng Thiên Tôn không. đầu càng tôn thêm khung cảnh quỷ dị.


Trong đại điện u tối chỉ có bức tượng thiên tôn không đầu, khung cảnh vô cùng quỷ dị, có điều Sở Hưu lại không buồn để ý.

Kinh khủng nhất vĩnh viễn là người sống chứ không phải những tà ma quỷ quái đó.

Sở Hưu lục lọi trong đại điện của đạo quan một hồi lâu, không phát hiện thứ gì có giá trị. Có lẽ trước đó có nhưng giờ đều bị bụi bặm che lấp.

Không ai biết những chuyện liên quan tới Tiểu Phàm Thiên. Tiểu Phàm Thiên chỉ mới thường xuyên xuất hiện trong ngàn năm gần đây. Đương nhiên cũng có thể đã xuất hiện từ trước, có điều không ai chú ý tới mà thôi.

Chỉ có điều trong ngàn năm gần đây các loại quy luật của Tiểu Phàm Thiên mới được mọi người tìm ra, bắt đầu tổ chức quy mô tiến vào.

Trong Tiểu Phàm Thiên đều là các di tích lưu truyền từ thời thượng cổ, trong đó quý giá nhất là một số công pháp thượng cổ như Thiên Địa Giao Chinh m Dương Đại Bi Phú của Sở Hưu!

Chỉ có điều đại điện của đạo quan này bị phá hủy nặng rề, bên trong không có thứ gì tốt.

Tránh khỏi đại điện, Sở Hưu tiến vào gian nhà sau của đạo quan, bên trong còn bị phá hủy nghiêm trọng hơn. Sở Hưu đào sâu xuống bên dưới đình viện sụp đổ cũng không tìm ra thứ gì.

Y nhíu mày, thăm nghĩ mình không xui xẻo vậy chứ?

Dựa theo kinh nghiệm trước nay, bên trong di tích Tiểu Phàm Thiên thường cất giữ tương đối phong phú, hầu như không xuất hiện tình trạng trắng tay. Làm sao mình lại xui xẻo như vậy, giết bao người rồi mà di tích đầu tiên lại không thu hoạch được gì?


Đúng lúc này Sở Hưu đẩy gian phòng cuối cùng ở khu phía sau, nơi này ngược lại không hư hỏng gì, dường như là chỗ ở của một đệ tử trong đạo quan. Trên bàn đặt một quyển sách, được bảo tồn tương đối hoàn hảo.

Sở Hưu nhìn thoáng qua chất liệu, mặc dù chỉ là giấy bình thường nhưng có vẻ đã được tẩm chất lỏng kỳ hoa dị thảo gì đó, cho nên vẫn giữ được vạn năm bất hủ.

Cầm quyển sách lên lật xem một lượt, thứ này không phải bí tịch võ công mà là một bản nhật ký.

Trên giang hồ rất ít võ giả có thói quen ghi nhật ký, vì đại đa số võ giả tông môn cùng thế gia sinh hoạt tương đối buồn tẻ, cả ngày ngoại trừ tu luyện là lại tu luyện, không có gì đáng ghi chép.

Hơn nữa người viết quyển nhật ký này dường như có tật nói nhiều, thứ linh tính lặt vặt gì cũng ghi lại. Sở Hưu đọc một lúc lại thấy hứng thú.

Thông qua nhật ký này Sở Hưu cũng được biết đạo quan có tên Linh Bảo Quan, người viết nhật ký là đệ tử chân truyền của Linh Bảo Quan. Trong nhật ký ghi chép đại đa số những chuyện lý thú trong đạo quan.

“Hôm nay nhị sư huynh nhìn lén Vương quả phụ ở thôn đông tắm rửa, bị sư phụ phát hiện. Sư phụ phạt sư huynh chép một ngàn lần Linh Bảo Kinh. Sư huynh đúng là ngốc, nhìn lén ai mà chẳng bị phạt chép Linh Bảo Kinh một ngàn lần, sao không đi nhìn lén Tiểu Hoa cô nương xinh đẹp nhất trong làng? Sư huynh còn nói người lớn phải ngắm dáng, trẻ con mới nhìn mặt. Dù sao ta cũng thấy Tiểu Hoa cô nương là xinh đẹp nhất”

“Hôm nay sư phụ bắt được một con linh thú bạch hố, nói muốn lột da tặng cho chưởng môn Lăng Tiêu Tông làm quà. Buổi trưa Thôi Văn Sư thúc ở nhà bếp làm thịt hố thật khó ăn. Nhị sư huynh còn lén lút xin Thôi Văn sư thúc đuôi hổ. Ta biết ngay nhị sư huynh định ăn mảnh, trên người bạch hổ chắc chắn ngon nhất là đuôi hố!"

“Ha ha! Hôm nay tam sư huynh dạy ta Ất Mộc Trường Xuân Quyết, ta chỉ học tới trưa là xong, còn dùng hạt giống thúc đẩy sinh trưởng tạo ra một đóa hoa đuôi chó trước mặt Tiểu Hoa cô nương. Tiểu Hoa cô nương rất vui vẻ, ta muốn hôn nàng nhưng Tiểu Hoa cô nương lại tức giận, còn nói ta xấu. Sao lại vậy chứ, nhị sư huynh đưa Vương quả phụ một đóa hoa là được hôn Vương quả phụ, mà Vương quả phụ còn rất vui vẻ. Sao Tiểu Hoa cô nương lại tức giận nhỉ? Chẳng lẽ hoa. đuôi chó khó nhìn ư? Ài, nữ nhân thật khó hiểu”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện