Sở Hưu tu luyện Ma đạo, đương nhiên y biết tình huống tẩu hỏa nhập ma là ra sao.

Có trời mới biết rốt cuộc Nhiếp Nhân Long coi trọng Nhiếp Đông Lưu tới mức nào, không ngờ mình giết Nhiếp Đông Lưu lại kích thích khiến Nhiếp Nhân Long tẩu hỏa nhập ma?

Nhớ ngày trước trên Phù Ngọc Sơn, muốn giết chết Hạ Hầu Vô Giang, Hạ Hầu Trấn cũng chỉ nổi giận mà thôi, phản ứng còn xa mới kịch liệt như Nhiếp Nhân Long.

Hay nên nói, tuy cùng là con trai nhưng cách đối xử mỗi người mỗi khác.

Lúc này Nhiếp Nhân Long nhìn Sở Hưu, mặc dù không nói tới một chữ giết, nhưng sát ý quanh người hắn đã ngưng tụ tới cực hạn, thậm chí ảnh hưởng cả tới khí tượng xung quanh.

Thời tiết vốn còn sáng sủa lúc này đã trở nên u ám, bầu không khí áp lực tới cực hạn.

Sở Hưu nhíu mày, y nói với Bạch Hàn Thiên: “Bạch thành chủ, hai ta liên thủ giết chết Nhiếp Nhân Long, sau đó không chỉ Bắc Địa của ngươi bớt đi nguy hiểm, ngươi còn có thể để Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành khuếch trương sang Liêu Đông!”

Bạch Hàn Thiên suy nghĩ, đột nhiên cười hai tiếng rồi lập tức lớn tiếng hô: “Đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nghe lệnh, lập tức rút lui!”

Ánh mắt Sở Hưu co rụt lại, cục diện này y hoàn toàn bất ngờ. Tên Bạch Hàn Thiên nhìn như thô kệch không có tâm cơ gì không ngờ lại chơi y một vố như vậy!


Thật ra suy nghĩ của Bạch Hàn Thiên rất đơn giản, mục đích của hắn đã đạt thành, hắn không muốn liều chết với Nhiếp Nhân Long.

Sau chiến dịch lần này Tụ Nghĩa Trang đã bị đánh cho tàn phế, đặc biệt là không có người thừa kế Nhiếp Đông Lưu, rất dễ dẫn tới lòng người trong nội bộ Tụ Nghĩa Trang bất ổn.

Cho nên Tụ Nghĩa Trang đã phế, thậm chí đời này không còn tư cách khiêu chiến với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Đã vậy hắn còn phí công đi giết Nhiếp Nhân Long làm gì?

Huống hồ đối với Bạch Hàn Thiên mà nói Kỳ Liên Trại cũng chẳng phải hạng tốt lành gì. Sau khi giải quyết xong Tụ Nghĩa Trang, nếu đám Kỳ Liên Trại bị đánh tàn phế cũng được, tốt nhất là hai bên lưỡng bại câu thương, như vậy càng tốt.

Cho nên lúc này Nhiếp Nhân Long tâm ma nhập thể đã tới biên giới cuồng bạo, Bạch Hàn Thiên chỉ ước gì hắn đánh với tên Ma đạo này và Kỳ Liên Trại tới mức lưỡng bại câu thương, việc gì phải nhúng tay vào.

Hơn nữa quan trọng nhất là Bạch Hàn Thiên sợ sau khi giết Nhiếp Nhân Long

sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Mặc dù Bạch Hàn Thiên tự biết Nhiếp Nhân Long căn bản chỉ là một tên ngụy quân tử, nhưng phần lớn mọi người trên giang hồ đều không biết. Bọn họ vẫn tưởng rằng Nhiếp Nhân Long là Nhiếp trang chủ hiệp nghĩa vô song kia.

Cho nên nếu Bạch Hàn Thiên giết Nhiếp Nhân Long, có lẽ không ít người trên giang hồ sẽ chửi mảng hẳn. Mặc dù có chửi nữa cũng chẳng khiến Bạch Hàn Thiên mát đi khối thịt nào, nhưng tóm lại cảm giác cũng chẳng hề tốt.

Mà lúc này giữa sân, không có võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành xuất thủ, đám người Kỳ Liên Trại lập tức lâm vào khổ chiến.

Hàn Bá Tiên thấy đệ tử bị giết cũng vô cùng tức giận, áp đảo hoàn toàn Bành Hổ.

Mặc dù Hàn Bá Tiên không phẫn nộ tới mức trực tiếp tẩu hỏa nhập ma như Nhiếp Nhân Long, có điều đệ tử mình vừa thu nhận bị giết ngay trước mắt, có thể nghĩ tâm trạng hiện tại của Hàn Bá Tiên ra sao.

Cảm giác được sát ý ngập trời trong mắt Nhiếp Nhân Long, Sở Hưu thầm hô không tốt, ma khí quanh người bộc phát, mau chóng lui lại phía sau.

Trong lòng Sở Hưu hiểu rất rõ thực lực bản thân rốt cuộc ra sao.

Khi đối mặt với một số tông sư võ đạo loại yếu như Kiều Liên Đông, Sở Hưu còn có lòng tinh giao đấu liều mạng. Nhưng giờ đối mặt với một tông sư võ đạo có tên trên Phong Vân Bảng như Nhiếp Nhân Long, đấu cứng căn bản là tự tìm cái chết, đặc biệt là lúc này Nhiếp Nhân Long còn vô cùng phẫn nộ.


Thấy Sở Hưu bỏ trốn, thân hình Nhiếp Nhân Long lập tức hành động, như rồng lượn qua mây, thân hình nhảy vọt một cái đã xuất hiện sau lưng Sở Hưu, tay nắm càn khôn, khuấy động phong vân!

Chỉ trong chốc lát thiên địa nguyên khí quanh người Sở Hưu đều bị thu hút, lực lượng thiên địa hóa thành vòng xoáy không ngừng lôi kéo Sở Hưu về phía Nhiếp Nhân Long.

Nhiếp Nhân Long phía sau hai mắt đỏ thãm, một chưởng đánh ra, ma khí đen kịt dung nhập trong thế chưởng cương khí khổng lồ, như ngọn núi lớn chừng trăm trượng đập thẳng xuống đầu Sở Hưul

Tránh cũng chẳng tránh được, ma khí phật quang bùng lên quanh người Sở Hưu, Ma La Kim Cương Tướng xuất hiện, trực tiếp chống đỡ lại thế chưởng của Nhiếp Nhân Long.

Có điều kết quả hệt như vừa rồi Sở Hưu áp đảo Nhiếp Đông Lưu, Nhiếp Nhân Long cũng đang áp đảo hắn!

Một chưởng kia đánh xuống, Ma La Kim Cương Tướng trực tiếp vỡ vụn, Sở Hưu bị đánh lui lại phía sau vài bước, cố nén lắm mới không phun ra máu tươi.

Sau khi nhập ma thực lực của Nhiếp Nhân Long quả thật gia tăng gấp đôi!

Một đòn không trúng, Nhiếp Nhân Long tay nắm tinh thần, vô số cương khí lôi kéo lực lượng thiên địa như mưa sao băng ầm ầm trút xuống, uy thế cường đại vô song.

Trong mắt Sở Hưu nhật nguyệt tinh thần luân chuyển, Thiên Tử Vọng Khí Thuật được y sử dụng chút tinh thần lực cuối cùng phát động. Ngay khi Nhiếp Nhân Long †ay nắm tinh thần đánh xuống hắn lập tức thay đổi phương hướng bắt đầu né tránh nhưng chỉ có thể bị đánh cho chạy trốn khắp nơi. Chỉ trong chốc lát mặt đất đã thành bừa bộn hỗn độn.

Nhìn Bạch Hàn Thiên còn đứng bên cạnh xem trò, Sở Hưu lạnh lùng nói: “Bạch Hàn Thiên, ngươi từ bỏ một cơ hội diệt trừ đại địch, tương lai ngươi sẽ phải hối hận.


Hơn nữa con người ta ghét nhất những kẻ không giữ chữ tín. Bạch Hàn Thiên, chuyện hôm nay sớm muộn gì cũng phải đòi lại công bằng trong chuyện lần này!”

Bạch Hàn Thiên không hề để ý tới lời uy hiếp của Sở Hưu, lời này nếu là Vô Tướng Ma Tông hay tông sư võ đạo của m Ma Tông nói thì cũng thôi, Lâm Diệp hắn có là cái gì?

Cho dù tương lai Lâm Diệp có trình độ của Tiểu Thiên Sư - Trương Thừa Trinh đi nữa, nhưng Thiên Sư Phủ chắc chắn sẽ không vì Trương Thừa Trinh mà diệt đi một phái. Lời uy hiếp của Sở Hưu tới tai Bạch Hàn Thiên chỉ là tiếng chửi rủa trong cơn phẫn nộ mà thôi.

Mà trên thực tế trong lòng Sở Hưu đã bắt đầu chửi bậy.

Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng cần tinh thần lực mới có thể thi triển, nhưng vừa rồi Sở Hưu dốc toàn lực thi triển Trấn Hồn U Minh Khúc, tinh thần lực bản thân đã khô héo, cho nên giờ y chỉ thi triển Thiên Tử Vọng Khí Thuật vài lần đã thấy đầu đau muốn nứt, không cách nào kiên trì tiếp.

Lần này Bạch Hàn Thiên lừa gạt Sở Hưu không nhẹ, chuyện lần này nếu theo tính cách Sở Hưu, y chắc chăn sẽ ghi nhớ, nhớ tới khi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bị diệt môn mới thôi!

Thật ra không phải Sở Hưu chủ quan mà là y thật sự không ngờ suy nghĩ của Bạch Hàn Thiên lại nông cạn tới vậy, gặp cục diện hủy diệt được Tụ Nghĩa Trang như hiện tại mà Bạch Hàn Thiên lại từ bỏ.

Sở Hưu hô lớn với Bành Hổ: “Bàng trại chủ! Rút lui!”

Bành Hổ muốn dẫn người Kỳ Liên Trại bỏ trốn, nhưng lúc này Hàn Bá Tiên lại lạnh lùng nói: “Muốn đi ư? Giết đệ tử của ta mà còn định bỏ trốn chắc? Lưu lại vài thứ đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện