Trước đó Bạch Hàn Thiên và Bành Hổ từng quen biết, thậm chí song phưng còn từng giao thủ vài lần.

Khi đó phần lớn thế lực võ lâm Bắc Yên liên thủ vây giết Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành thậm chí còn là một trong số các chủ lực, đương nhiên hai người không xa lạ gì.

Có điều lần này gặp lại, Bành Hổ cũng không có địch ý gì với Bạch Hàn Thiên.

Một nguyên nhân là do lúc trước tiêu diệt Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu là do triều đình cầm đầu, thứ hai là Bành Hổ cũng nghĩ thông, thật sự là trước đó Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu quá mức ngông nghênh, nếu đổi lại thành hắn đứng ở vị trí các tông môn Bắc Yên, hắn cũng không nhịn được muốn ra tay.

Có điều, mặc dù Bành Hổ có thể không so đo những thù hận trước kia nhưng cũng không nghĩa là Bành Hổ có thái độ dễ chịu gì với Bạch Hàn Thiên.

Vừa thấy Bạch Hàn Thiên, Bành Hổ không khỏi cười lạnh nói: “Bạch Hàn Thiên, lúc trước chẳng phải các ngươi còn kêu gào muốn vây giết đám giặc cướp thổ phỉ chúng ta hay à? Sao giờ lại vội vàng muốn hợp tác vậy?”

Bạch Hàn Thiên cũng cười lạnh nói: “Người tới đòi hợp tác là Kỳ Liên Trại các ngươi cơ mà? rốt cuộc ai bị Tụ Nghĩa Trang ép tới mức thiếu chút nữa diệt môn? Tự ngươi còn không chuẩn bị tâm lý à?”

Thấy hai người lại chuẩn bị cãi vã, Sở Hưu vội vàng nói: “Hai vị, tỉnh táo một chút. Nếu chúng ta đã quyết định liên thủ, vậy tạm thời buông bỏ những ân oán trước đó, nếu không còn chưa gặp kẻ địch bản thân đã tự đánh nhau trước, vậy sẽ rất mất mặt.”


Bạch Hàn Thiên cùng Bành Hổ đồng thời hừ lạnh một tiếng. Bành Hổ chỉ Sở Hưu nói: “Bên phía Kỳ Liên Trại ta giao hết cho Lâm Diệp công tử một mình chỉ huy. Ngươi cứ trực tiếp bàn với Lâm công tử là được.”

Nghe Bành Hổ nói vậy, Bạch Hàn Thiên quả thật kinh ngạc. Hắn thật sự không ngờ Kỳ Liên Trại lại giao hết cho tiểu tử Ma đạo này chỉ huy. Hắn còn tưởng tiểu tử này chỉ là người móc nối.

€ó điều lúc này Bạch Hàn Thiên chợt nhớ ra điều gì, hắn đột nhiên nhìn về phía Sở Hưu nói: “Ngươi là Lâm Diệp, Lâm Diệp của nhánh Ẩn Ma từng giết chết Hạ Hầu Vô Giang của Hạ Hầu thị?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Bành Hổ lấy làm lạ: “Lâm công tử nổi danh trên giang hồ lắm à?”

Bạch Hàn Thiên bó tay nhìn Bành Hổ. Tên này rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả? Đã mời người tới, giao hết quyền chỉ huy Kỳ Liên Trại cho người ta, thế mà còn không biết tên Lâm Diệp này bằng mình. Tên này tới đây làm trò cười chắc?

Thật ra Bành Hổ thật sự không biết. Kỳ Liên Trại dẫu sao cũng là tổ chức thổ phỉ, không có nhiều con đường tin tức linh mãn như vậy, đương nhiên không tìm hiểu được một số bí mật của Ma đạo.

Dù sao hắn cũng chỉ biết Lâm Diệp này là do Mai Khinh Liên phái tới. Còn Mai Khinh Liên sẽ không hại hắn. Bành Hổ chỉ cần biết vậy là đủ.

Còn Bạch Hàn Thiên thân là thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành. Lần trước Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, hắn không tham dự nhưng Ma đạo một lần nữa quật khởi, trên giang hồ có không ít tin tức truyền lại. Thân phận Lâm Diệp cũng tiến vào tầm mắt của các tông môn Chính đạo đông đảo.

Nhìn Lâm Diệp, ánh mắt Bạch Hàn Thiên lóe lên vẻ kinh ngạc nói: “Lần trước thật sự đã làm trễ nải Lâm công tử. Thân phận Lâm công tử trong nhánh Ẩn Ma cũng rất bất phàm.

Hai môn phái lớn trong nhánh Ẩn Ma làm Ma Tông cùng Vô Tướng Ma Tông đều khá coi trọng ngươi. Ngay cả kiêu hùng Ma đạo ngày trước, Ngọc Diện Thiên Ma - Ngụy Thư Nhai cũng hết sức xem trọng ngươi.

Trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, ngươi lại tùy ý giết chết đệ tử kiệt xuất thế hệ này của Hạ Hầu thị là Hạ Hầu Vô Giang, chỉ sợ thực lực ngươi đủ đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng.”

Bành Hổ nhìn Bạch Hàn Thiên một chút, không hề lên tiếng.

Mai Khinh Liên cũng đã nói thực lực của Lâm Diệp. đủ đứng trong năm hạng đầu Long Hổ Bảng.


Sở Hưu cười cười nói: “Chỉ là chút ư danh mà thôi, Bạch thành chủ không cần coi trọng ta như vậy. So với chư vị, ta vẫn là tiểu bối mà thôi.”

Bạch Hàn Thiên không nói sai, nếu tư liệu không sai, vị này chính là đệ tử kiệt xuất trong nhánh Ẩn Ma. Giờ mặc dù y là tiểu bối nhưng chỉ một thời gian nữa, có lẽ hắn sẽ ngồi ngang hàng với mình.

Bạch Hàn Thiên vũng tay lên nói: “Nếu Kỳ Liên Trại đã ủy thác nhờ Lâm công tử bổ trí, vậy mời Lâm công tử nói kế hoạch của ngươi đi.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Có Bạch thành chủ gia nhập, kế hoạch của ta rất đơn giản thôi, chỉ là gồm hai bước dụ địch cùng vây giết.

Có điều hai cha con Nhiếp Nhân Long là người cẩn thận, bước dụ địch này nhất định phải gia tăng mồi nhử đủ thu hút mới được. Mồi nhử này phiền Bành trại chủ ngươi đứng ra làm.

Người của Tụ Nghĩa Trang đều biết, Kỳ Liên Trại đều tôn Bành Hổ làm chủ, cho nên giờ người mà Tụ Nghĩa Trang muốn giết nhất chính là ngươi.

Lần trước giao chiến với Thạch Tướng Quân - Hàn Bá Tiên, ngươi cũng bị thương đôi chút. Giờ mặc dù thương thế đã khá hơn nhưng ngươi cần tìm một cơ hội giả bộ thương thế chưa khỏi. Ngươi tìm một chỗ dưỡng thương, thu hút Tụ Nghĩa Trang phát động toàn bộ lực lượng, chúng ta chỉ cần mai phục xung quanh là được.”

Bạch Hàn Thiên nhíu mày, mưu kế đơn giản như vậy ai chẳng nghĩ ra. Có điều điểm mấu chốt là Tụ Nghĩa Trang sẽ mắc bãy ư? Bất luận Nhiếp Nhân Long hay Nhiếp Đông Lưu đều là người đã thành tinh, bọn họ sẽ không dễ dàng mắc lừa như vậy.

Nhìn ra suy nghĩ trong lòng Bạch Hàn Thiên, Sở Hưu chỉ thản nhiên nói: “Bạch thành chủ không cần lo lắng, bên phía Tụ Nghĩa Trang có người của ta.”


Nghe Sở Hưu nói vậy, Bạch Hàn Thiên trong lòng chấn động.

Rõ ràng đang ở thế yếu, tên này còn sắp xếp được. nội ứng vào trong Tụ Nghĩa Trang.

Lúc này Bạch Hàn Thiên cũng âm thầm nghỉ ngờ, chuyện Tụ Nghĩa Trang xâm chiếm Bắc Địa này có phải cũng do tên nội ứng kia làm hay không?

Có điều suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu Bạch Hàn Thiên rồi lập tức bị hắn bỏ qua không hề để tâm tới nữa. Lúc này nghĩ mấy chuyện như vậy đã không có ý nghĩa, vì Bạch Hàn Thiên đã tới đây.

Huống hồ điều thật sự khiến Bạch Hàn Thiên quyết định ra tay vẫn là uy hiếp từ bản thân Tụ Nghĩa Trang.

Cho dù Tụ Nghĩa Trang không hề có ý xâm chiếm Bắc Địa nhưng nếu Tụ Nghĩa Trang thành hàng xóm với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bạch Hàn Thiên không dám cam đoan Nhiếp Nhân Long sẽ yên ổn phát triển, hai bên chung sống hòa bình.

Đúng như Lâm Diệp kia đã nói, đem nguy hiểm bóp chết từ trong trứng nước mới là cách đơn giản trực tiếp nhất.

Mấy ngày sau, trong cứ điểm tạm thời của Tụ Nghĩa Trang, Nhiếp Đông Lưu lại nghe được chuyện đám người trong liên minh không nghe theo lệnh, tự tiện tới Bắc Địa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện