Lời này của Đổng Tề Khôn khiến mọi người xung quanh đồng thời khinh bỉ. Trước kia bọn họ thật sự không nhận ra vị Đổng gia chủ Đổng Tề Khôn này lại là không cần thể diện như vậy.

Phải biết việc Đổng Tê Khôn đang làm hiện tại vốn dĩ đã quá mức bá đạo, chính hắn phá hoại quy củ, kết quả giờ còn nói người khác phá hoại quy củ.

Tạ Tiểu Lâu lập tức bị lời nói của Đổng Tề Khôn làm cho tức tới mức sắc mặt đỏ bừng. Hắn không giỏi nói chuyện, lúc này không biết nên phản bác Đổng Tề Khôn ra Sao.

Có điều ngay lúc này một tiếng động đỉnh tai nhức óc như sấm rên vang lên.

“Đổng Tề Khôn, ngươi nói ngươi không định nể mặt †a? Còn dám nói ra ngay trước mặt đệ tử của ta? Ai cho. ngươi lá gan này?”

Theo giọng nói kia vang lên, phía xa truyền tới từng cơn chấn động.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa, cây cối lao nhao đứt gẫy. Một bóng đen nhanh chóng lao tới như tia chớp, cơ hồ chỉ chớp mắt đã tới trước người Tạ Tiểu Lâu. Bóng đen hiện rõ, là một con hổ đen ngồi xổm cũng cao gần bằng một người, thần tuấn ưu nhã vô cùng.

Con hắc hổ kia ngồi xổm trước người Tạ Tiểu Lâu, nhẹ nhàng vươn móng vuốt võ võ sau lưng hắn như đang an ủi gì đó. Sau khi thấy con hắc hổ, trong mắt Tạ Tiểu Lâu lập tức lóe lên vẻ vui mừng.

Còn mọi người thấy con hắc hổ này lại lập tức biến sắc.


Tại Tây Sở, trong rừng rậm hoang dã thật ra có không ít hổ đen như vậy. Nhưng vừa có tốc độ khủng khiếp vừa thân cận với Tạ Tiểu Lâu, vậy chỉ có một. Đó chính là linh thủ Hắc Hổ mà minh chủ Thiên Hạ Minh Trần Thanh Đế nuôi!

Quả nhiên, mọi người nhìn về phía con hắc hổ kia, một bóng người chậm rãi bước tới, vừa sải bước ra đã vượt qua khoảng cách hơn mười trượng.

Đó là một người trung niên mặc áo đen, trường bào. bó sát trên thẩn thể khôi ngô của hắn, cánh tay lộ ra đeo một cặp giáp tay có long văn vàng kim óng ánh. Dưới ánh mặt trời hoa văn hình rồng trên găng tay còn lấp loáng không ngừng, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Bên hông hắn đeo một đai lưng cũng có hoa văn hình rồng, xem ra cùng một nguồn gốc với giáp tay kia.

Áo choàng đỏ tươi phiêu đãng sau lưng, không có vẻ tà khí, chỉ có bá khí vô biên. Khí thế đó thậm chí ép tới mức mọi người ở đây không ai thở nổi.

Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh! Trần Thanh Đế dùng một cặp thiết quyền đặt xuống giang sơn ngàn dặm!

Ngay khi mọi người ở đây chứng kiến Trân Thanh Đế, không ai chú ý tới dung mạo của hẳn ra sao, chỉ chú ý tới khí thế có thể nói là cực hạn của hắn.

Tạ Tiểu Lâu thấy Trần Thanh Đế đến cũng sửng sốt, hắn lắp bắp: “Sư phụ, sao người lại tới?”

Lần Khai Sơn Tế này chính vì Trân Thanh Đế lười tới đây nên mới phái Tạ Tiểu Lâu qua, nào ngờ giờ Trần Thanh Đế lại đích thân xuất hiện?

Trần Thanh Đế thản nhiên nói: “Có phải ngươi vận dụng thanh Bách Tịch Đao ta cho ngươi không? Ta để lại một ấn ký trên đó, chỉ cần ngươi dùng tới nó, đương nhiên ta sẽ biết.

Ta bồi dưỡng tiểu tử ngươi một thời gian dài như vậy, nếu tự dưng bị thứ gì đó bên ngoài giết chết, chẳng phải đáng tiếc lắm sao?”

Nghe Trần Thanh Đế nói vậy Tạ Tiểu Lâu lập tức. hiểu ra. Trong ngôi mộ khổng lồ kia hắn đã vận dụng món đồ giữ mạng mà Trần Thanh Đế đưa cho, không ngờ trên đó còn có ấn ký của Trần Thanh Đế.

Mặc dù vị sư phụ này của hắn nói chuyện rất khó nghe, nhưng đối với hắn lại cực kỳ quan tâm, thậm chí là bao che. Tạ Tiểu Lâu cũng đã quen, rất tự nhiên chuyển những lời đó thành ý ân cần.

Đổng Tề Khôn cùng lão tổ Đổng gia liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự không ngờ lần này lại dẫn cả Trần Thanh Đế tới.

Mặc dù trước đó bọn họ luôn miệng nói cho dù là Trần Thanh Đế cũng phải tuân thủ quy củ. Nhưng tới khi Trần Thanh Đế đứng trước mặt bọn họ lại không ai dám nói một câu.


Ngay lúc Đổng Tề Khôn định nói gì đó, Trần Thanh Đế lại đột nhiên quay sang nhìn hắn, tay trái hắn đặt lên đầu con hổ đen vuốt ve nhè nhẹ. Con hổ đen thần tuấn kia lúc này lại nheo mắt gật gù hưởng thụ bàn tay vuốt ve của Trần Thanh Đế như một con mèo nhỏ.

Bị ánh mắt Trân Thanh Đế nhìn tới, Đổng Tê Khôn lập tức cảm thấy một luồng khí thế cường đại như thái sơn áp đỉnh đánh về phía hắn. Cảm giác này cực kỳ khó chịu.

Đổng Tề Khôn nuốt nước miếng một cái nói: “Trần...”

Lời còn chưa nói ra, Trân Thanh Đế trực tiếp vung tay lên, lạnh lùng nói: “Vừa rồi là ngươi nói không định nể mặt ta? Là ngươi nói ta không tuân thủ quy củ? Là ngươi nói ta làm việc bá đạo?”

Đổng Tề Khôn vội vàng đáp “Trần minh chủ, ngươi nghe ta..."

Lời còn chưa dứt, Trần Thanh Đế đã trực tiếp bước lên một bước, mặt đất dưới chân rạn nứt từng tấc, phương viên trăm trượng như gặp động đất.

Một quyền đấm ra, chỉ trong chớp mắt toàn bộ thế giới như trở nên bất động, tựa như một bức tranh. Nhưng chỉ một khắc sau, tất cả đều vỡ vụn dưới một quyền đó. Thần cản giết thần, quyền toái sơn hà!

Đổng Tề Khôn biến sắc, trường kiếm trong tay múa lên vô số kiếm mang tỉnh đấu. Không đợi hắn thi triển xong thế đao, tất cả đã bị thế quyền của Trần Thanh Đế làm cho nát bấy. Cương khí bùng nổ, binh khí nát bấy, Đổng Tề Khôn bị một quyền này của Trần Thanh Đế đánh bay ra ngoài hơn mười trượng, đụng ngã hơn mười gốc cây lớn mới dừng lại, phun ra từng ngụm máu tươi lớn, lúc này đã trọng thương.

Thu hồi quyền này, Trần Thanh Đế lạnh lùng nói: “Có một câu ngươi nói đúng! Mỗ bá đạo thế đấy!

Cái thứ rác rưởi như ngươi cũng dám nói không nể mặt ta? Trần Thanh Đế ta cần gì ngươi nể tình? Ngươi cũng xứng nể mặt ta sao?”


Một quyền này khiến tất cả mọi người chấn động, không ai ngờ cùng là cảnh giới Võ Đạo Chân Đan, cùng là tông sư võ đạo, nhưng dưới tay Trần Thanh Đế, Đổng Tề Khôn thậm chí... không chịu nổi một đòn!

Lúc này lão tổ Đổng gia mới như phản ứng lại, nhìn Đổng Tề Khôn trọng thương hộc máu, lão tổ Đổng gia phẫn nộ quát lớn: “Trần Thanh Đết Nơi này là Đổng gia của ta, ngươi.

Ánh mắt Trần Thanh Đế lướt sang phía lão tổ Đổng gia, thân hình khẽ động. Người hơi yếu một chút thậm chí không thể thấy bóng dáng hắn. Nhưng chỉ một khắc. sau, Trần Thanh Đế đã xuất hiện trước người lão tổ Đổng gia.

Lão tổ Đổng gia kinh hãi, hai tay trực tiếp kiết ấn, dù sao hắn cũng là tông sư võ đạo tiền bối, vẫn có một số thủ đoạn tuyệt kỹ.

Ánh sao rực rỡ vô biên ngưng tụ, mỗi điểm ánh sáng sao đều ngưng tụ thành trận thế, muốn ngăn cản Trần Thanh Đế.

Nhưng Trần Thanh Đế trực tiếp vỗ một cái xuống, chỉ trong chốc lát cương khí nổ tung, ánh sao tan nát!

Tay phải Trần Thanh Đế nắm trên cổ lão tổ Đổng gia, hình rồng trên giáp tay vàng kim vặn vẹo, như từng gợn hoa văn, trực tiếp phong tỏa chân khí toàn thân lão tổ Đổng gia, khiến hắn chẳng khác gì một người bình thường, bị Trần Thanh Đế bóp cổ giơ lên, bất lực không làm được gì.

Nhìn lão tổ Đổng gia, Trần Thanh Đế dùng giọng lạnh lùng thong thả nói; “Lão già, ngươi định nói gì? Nơi này là Đổng gia thì sao? Cửu Đại Thế Gia không có Đổng gia ngươi thì có Vương gia, Lý gia. Ngươi có tin không, mai mỗ có thể khiến nơi này không còn họ Đổng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện