Đúng như Đổng Tề Khôn đã nói, quy củ là vật chết nhưng người lại là sống. Truyền thừa Lã Ôn Hầu ngay trước mặt, cám đỗ đó quả thật khiến lão tổ Đổng gia động tâm.

Thật ra tuổi tác lão tổ Đổng gia đã không nhỏ, mặc. dù vẫn còn tuổi thọ nhưng khí huyết hắn đã tới thời kỳ suy bại. Thời điểm này đừng nói tu luyện công pháp cửu chuyển, cho dù có tu luyện tuyệt thế thần công hắn cũng. chẳng thể bước vào cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần.

Cho nên lão tổ Đổng gia chỉ một lòng nghĩ cho Đổng gia.

Thế hệ bọn họ, địa vị của Đổng gia trong Cửu Đại Thế Gia chỉ nửa vời, vị trí xấu hổ, lại không người kế tục. Trong đời sau đừng nói tìm được đệ tử ưu tú như Doanh Bạch Lộc, thậm chí không ai có tên trong năm mươi hạng đầu trên Long Hổ Bảng.

Nếu bọn họ nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, vậy thực lực thế hệ kế tiếp của Đổng gia chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh. Một ngày nào đó không khéo có thể đứng lên hạng đầu Cửu Đại Thế Gia, không chừng còn có thể tranh giành với Thương Thủy Doanh thị.

Nghĩ tới đây lão tổ Đổng gia trong lòng nóng bỏng, hắn gật đầu nói: “Vậy thì tốt, làm theo lời ngươi vậy!”

Có điều đúng lúc này một võ giả Đổng gia lại chần chờ nói: “Gia chủ, lão tổ tông, Lã Phụng Tiên kia mặc dù là tán tu nhưng lại không đơn giản.

Hắn cùng Sở Hưu của Quan Trung Hình Đường tương giao tâm đầu ý hợp, là hảo hữu chí giao. Hơn nữa hắn còn là hảo hữu với Tạ Tiểu Lâu của Thiên Hạ Minh.

Ta nghe nói Lã Phụng Tiên thậm chí còn được Trần Thanh Đế tán thưởng, Trần Thanh Đế từng mời Lã Phụng Tiên gia nhập Thiên Hạ Minh, nhưng Lã Phụng Tiên cự tuyệt.


Chúng ta cướp đoạt cơ duyên của Lã Phụng Tiên như vậy, liệu có rước lấy phiền toái hay không?”

Đổng Tê Khôn cùng lão tổ Đổng gia liếc mắt nhìn nhau, bọn họ thật sự không biết chuyện này.

Bọn họ là võ giả tiền bối, đương nhiên không quan †âm tới những chuyện của thế hệ trẻ tuổi phát sinh trên giang hồ.

Có điều Đổng Tề Khôn liền lắc đầu cười lạnh nói: “Không sao, nơi này là Tây Sở không phải Quan Trung Hình Đường. Chúng ta lại không động tới Sở Hưu, không phải lo bên Quan Trung Hình Đường.

Bên phía Thiên Hạ Minh kia cũng vậy, nếu Lã Phụng Tiên là người của Thiên Hạ Minh, Đổng gia ta đương nhiên sẽ nể mặt Trần Thanh Đế.

Nhưng Lã Phụng Tiên đâu có quan hệ gì với Thiên Hạ Minh. Hăắn chỉ là hảo hữu của đệ tử Trần Thanh Đế mà thôi, không đáng phải nể mặt như vậy.

Mặc dù Trần Thanh Đế bá đạo nhưng hắn cũng phải tuân thủ quy củ, nói đạo lý. Bên Thiên Hạ Minh cũng không cần phải lo.”

Thấy bên gia chủ có nắm chắc, đệ tử Đổng gia kia cũng không nói nhiều.

Dù sao chỉ cần lấy được công pháp. hắn thân là đệ tử Đổng gia cũng có tư cách tu luyện.

Còn lúc này Sở Hưu cùng đám người Lã Phụng Tiên đã chạy ra khỏi ngôi mộ khổng lồ. Ngay sau khi bọn họ rời khỏi không bao lâu, toàn bộ ngôi mộ bắt đầu sụp đổ.

Thấy cảnh này, Sở Hưu không khỏi lắc đầu, thật ra †ất cả mọi người không để ý tới, bản thân ngôi mộ khổng lồ này đã là một món bảo bối.

Lúc trước hẳn là Đạo môn cùng Phật môn liên thủ xây dựng ngôi mộ lớn này trấn áp Lã Ôn Hầu.

Bên trong ngôi mộ lớn này có hai tầng phong ấn của Đạo môn và Phật môn, hơn nữa toàn bộ đều là loại được lưu truyền từ thời thượng cổ.

Nếu ghi chép lại, nó rất đáng để nghiên cứu. Nhưng giờ đã chậm, ngôi mộ đã vỡ vụn, người đến sau chỉ có thể tìm thấy một số phù văn rải rác, tác dụng không quá lớn.

Sau khi Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên ra khỏi ngôi mộ lớn, cả hai định rời khỏi, tu dưỡng một thời gian.


Sở Hưu chuẩn bị khôi phục lực lượng, y vừa giết chết một vị tông sư võ đạo, tiêu hao quá lớn, thậm chí đã tổn thương một chút nguyên khí, cho nên cần tu dưỡng kịp thời.

Về phân Lã Phụng Tiên, hẳn chỉ định tìm một chỗ bế quan đột phá cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất.

Không sai, chính là đột phá Thiên Nhân Hợp Nhất.

Lần này lợi ích Lã Phụng Tiên nhận được không chỉ có truyền thừa của Lã Ôn Hầu. Khi mảnh vỡ chân linh của Lã Ôn Hầu tràn vào cơ thể Lã Phụng Tiên còn mang theo một luồng lực lượng hùng hồn. Lực lượng này hiện giờ Lã Phụng Tiên còn chưa luyện hóa nhưng hắn đã cảm giác được ngưỡng cửa của Thiên Nhân Hợp Nhất, chỉ cần bế quan một thời gian luyện hóa là được.

Ngay cả Sở Hưu cũng không thể không thừa nhận, vận may của Lã Phụng Tiên quả thật không ai sánh nổi.

Thời gian vừa qua Sở Hưu cũng đoạt được không ít cơ duyên, có điều những chuyện phấn đấu chém giết lại càng nhiều.

Trải qua bao khó khăn trắc trở như vậy, Sở Hưu mới có cảnh giới và thực lực như vậy. Còn những chuyện Lã Phụng Tiên gặp được mặc dù không ít nhưng chắc chắn không thể nhiều bằng Sở Hưu. Thế nhưng hắn lại nhanh chóng đuổi sát với Sở Hưu. Tốc độ này thậm chí khiến Sở Hưu có phần ghen tị. Quả nhiên vận may không cách nào nói lý được.

Ngay lúc Sở Hưu cùng Lã Phụng Tiên định rời đi, đám võ giả Đổng gia đã xúm lại. Những võ giả ở đây lập tức sửng sốt, không biết Đổng gia có ý gì.

Sở Hưu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy không đúng.

- Đổng Tề Khôn đứng ra cười cười nói: “Chư vị tới tham gia Khai Sơn Tế, Đổng gia ta vô cùng cảm kích. Có điều dựa theo quy củ có nhiều thứ là của Đổng gia ta. Cho nên ai cầm đồ của Đổng gia ta mời giao lại.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều sửng sốt, vô thức. nhìn về phía Lã Phụng Tiên, thân hình lập tức lui lại phía sau.


Trong ngôi mộ khổng lồ trấn áp Lã Ôn Hầu, bọn họ thậm chí không kiếm được chút lợi lộc nào. Bảo bọn họ giao ra bọn họ cũng chẳng có gì để giao. Người duy nhất được lợi chỉ có Lã Phụng Tiên.

Lã Phụng Tiên nhíu mày không nói gì. Nhưng Đổng Tề Khôn lại ngoài cười trong không cười nhìn Lã Phụng Tiên nói: “Lã tiểu hữu, lấy được đồ thì giao ra đây, nhất quyết bắt ta chỉ mặt gọi tên hay sao?”

Lã Phụng Tiên mặt không đổi sắc nói: “Đổng gia chủ có ý gì? Dựa theo quy củ của Khai Sơn Tế, tất cả những gì lấy đi được đều có thể trực tiếp lấy đi, không lấy đi được mới thuộc về Đổng gia.”

- Đổng Tề Khôn vẻ mặt thản nhiên nói: “A, nói không sai. Nếu như vậy ta lưu Lã tiểu hữu lại nơi này vậy ngươi cũng thành không cầm đi được đúng không?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người xung quanh lập tức thay đổi, xem ra ý Đổng Tề Khôn là định phá hoại triệt để quy củ, định chơi xỏ.

Mọi người ở đây đều nhìn về phía Lã Phụng Tiên, thần sắc mang theo vẻ đồng tình.

Vận may của Lã Phụng Tiên quả thật khiến họ hâm mộ, ở đây có nhiều người như vậy nhưng chỉ mình hắn nhận được truyền thừa của Ma Thần - Lã Ôn Hầu.

Nhưng vận may có lớn hơn cũng không thể lớn hơn nắm đấm được. Giờ rõ ràng nắm đấm của Đổng gia lớn hơn, ta công khai đòi truyền thừa Lã Ôn Hầu trên người ngươi đấy, Lã Phụng Tiên ngươi làm gì được nào?

Thế lực tới cấp bậc Đổng gia, bọn họ tuân thủ quy củ cũng được, nhưng cho dù bọn họ phá hoại quy củ, cướp đoạt truyền thừa của võ giả tiểu bối, cùng lắm là bị người ta mắng chửi một hồi mà thôi, còn làm gì được nữa? Dù sao cũng không tổn hại gì tới căn cơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện