Một người trong ba nghỉ hoặc: “Đối phương chỉ có chút người như vậy cần gì tới chúng ta ra tay? Hai võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi còn một chỉ là Ngũ Khí Triều Nguyên, đám người Tây Nam này chẳng phải đang muốn tranh công à? Tặng cho họ là được.”

Lý Nguyên hừ lạnh nói: “Đừng nói nhảm, mau mau ra tay đi! Các ngươi thì biết gì? Hắn là Sở Hưu đứng hạng sáu Long Hổ Bảng, võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất yếu một chút căn bản không có chút sức hoàn thủ nào trước mặt hắn. Đám tôm tép rác rưởi này không giết nổi một cao thủ hạng sáu Long Hổ Bảng đâu.”

Mặc dù giờ Lý Nguyên thay thái tử mời chào những võ giả Tây Nam này nhưng thật ra hẳn vẫn luôn coi thường đối phương.

Đám võ giả Tây Nam này thực lực đều không mạnh, dù sao đại đa số bọn họ xuất thân dân dã, công pháp truyền thừa có hạn, có thể nói trời sinh nằm ở thế yếu, có mạnh nữa cũng chẳng đến đâu.

Lý Nguyên từng giao thủ với Sở Hưu, mặc dù hắn luôn miệng nói muốn thay thái tử giáo huấn Sở Hưu nhưng cũng không ngốc tới mức tự mình ra tay.

Lý Nguyên từng tính toán, nếu hắn tự thân tới giao thủ với Sở Hưu, thậm chí không thể cản nổi ba chiêu của y.

Giờ đang là cơ hội trời cho, thực lực bên phe hắn hoàn toàn áp đảo, đây là cơ hội giải quyết triệt để tên Sở Hưu này!

Sở Hưu híp mắt nói: “Trần công công, Phương đại nhân, ra tay đi.”

Dứt lời Sở Hưu là người đầu tiên lao tới, thấy cảnh này võ giả bên phía Tây Nam không khỏi cười lạnh.

Nói thật, đa số bọn họ thật sự không biết thân phận Sở Hưu, cho dù vừa rồi Lý Nguyên đã gọi tên Sở Hưu, bọn họ vẫn không nhớ ra Sở Hưu là ai.


Khu vực Tây Nam hoang vắng rời xa Trung Nguyên. Đối với họ mà nói, tranh đấu ở Trung Nguyên chẳng liên quan gì tới mình. Đừng nói tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng như Sở Hưu, chỉ sợ cả Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, bọn họ cũng chẳng quan tâm.

Trong mắt bọn họ, thủ hạ bên phía nhị hoàng tử đúng là kém cỏi. Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên cũng dám giương oai giễu võ như vậy, còn dám xông lên trước, đúng là tự tìm đường chết.

Có điều tới khi hai bên giao chiến, sắc mặt đám võ giả Tây Nam lập tức chuyển thành hoảng sợ.

Võ giả Tây Nam lao lên trước nhất là gia chủ Từ gia, một trong tám gia.

Vị Từ gia chủ này nóng ruột lập công, trực tiếp vận dụng bí kỹ thân pháp lao về phía Sở Hưu.

Trên tay hắn là một thanh loan đao như trăng tròn, bên trên tỏa ra từng vòng ma khí âm u, bề ngoài vô cùng hung ác.

“Chết đi!"

Từ gia chủ kia xuất đao chém xuống, ma khí quẩn quanh thân đao làm bùng lên một luồng đao cương ma khí chói mắt.

Chỉ có điều ngay khi hắn chém đao xuống lại phát hiện người trẻ tuổi đối diện không ngờ lại mỉm cười giễu cợt.

Một võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên còn dám cười nhạo hắn? Chẳng lẽ tên này là ngu ngốc hay sao?

Nhưng tiếp đó hắn mới biết, kẻ ngu ngốc chính là hắn!

Ngay khi gia chủ Từ gia xuất đao, Sở Hưu cũng xuất thủ. Đối mặt với ma đao hung ác kia, hai tay Sở Hưu kết thành Ngoại Sư Tử Ấn, chỉ trong chớp mắt một tiếng phật âm như lôi đình rần vang, âm ầm bộc phát.

Trong tiếng phật âm rền vang đó, gia chủ Từ gia bến sắc, âm thanh đó như vang vọng trong đầu hắn, chấn cho đầu óc hắn đau nhức, thậm chí thế đao cũng bắt đầu run rẩy.

“Cửu Biến Sư Tử Hống! Kẻ này là đệ tử tục gia của Đại Quang Minh Tự à?”

Có vài người không biết Sở Hưu lao nhao hét lớn, dù sao Cửu Biến Sư Tử Hống của Đại Quang Minh Tự có danh tiếng rất lớn trên giang hồ. Còn Ngoại Sư Tử Ấn của Sở Hưu quả thật rất giống với Cửu Biến Su Tử Hống, thậm chí bề ngoài tương đương tới tám thành, bị nhận lầm cũng là bình thường.

Còn Trịnh Thiên Đồ biết thân phận Sở Hưu lại lộ vẻ kỳ quái. Sở Hưu là đệ tử Đại Quang Minh Tự? Có mà đệ tử Đại Quang Minh Tự hận không thể giế t chết y mới đúng.

Ngay lúc này, đao của Sở Hưu cũng rời vỏ.


Thiên Ma Vũ đen nhánh được Sở Hưu rút ra, chỉ trong chớp mắt ma khí vô biên đã hội tụ trên trường đao, huyết sát khí đỏ tươi như mũi nhọn khiến đao mang đen kịt phủ thêm màu đỏ thẫm tà ác quỷ dị.

Theo nhát đao của Sở Hưu chém xuống, xung quanh vang lên tiếng ác quỷ kêu gào, ma thần gào thét. Một đao như chém ra từ địa ngục khiến mọi người xung quanh lập tức biến sắc.

So với ma đao của Sở Hưu, ma đao của gia chủ Từ gia kém xa ngàn dặm. Chẳng trách Sở Hưu lại cười nhạo, trước mặt hắn đã dùng đao thì thôi, lại còn là ma. đao, tự rước lấy nhục!

Gia chủ Từ gia cũng cảm nhận được sự kinh khủng của ma đao kia, ánh mắt không khỏi lóe lên vẻ sợ hãi. Đao trong tay hắn đảo ngược, muốn tạm thời lui lại thủ thế, né tránh mũi nhọn. Có điều lúc này đã chậm, Sở Hưu không định cho hắn cơ hội này.

Ngay lúc thế công vừa thay đổi, hắn đã cảm thấy mình như chìm vào một cái lưới lớn, tất cả lộ tuyến né tránh xung quanh đều bị phong tỏa, không thể tránh né nổi, chỉ có thể cứng rắn chống đỡ

Liều mạng!

Ngay khi A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu chém tới, quanh người gia chủ Từ gia bùng lên một làn sương máu. Hắn cực kỳ quả quyết lựa chọn thiêu đốt tỉnh huyết.

Những võ giả Tây Nam như gia chủ Từ gia mặc dù công pháp tu luyện không mạnh nhưng do hoàn cảnh tàn khốc, mỗi người đều bộc lộ tài năng trong bối cảnh chém chém giết giết không ngừng. Phong cách chiến đấu của họ đều hết sức hung ác quả quyết.

Lúc này thấy có điểm không đúng, gia chủ Từ gia lập tức thiêu đốt tinh huýet, huyết khí nông đậm tràn vào thế đao của hắn, khiến huyết mang trên trường đao vọt lên vài trượng.

Nhưng lúc này một đao của Sở Hưu đã chém xuống. Chỉ trong chớp mắt, cương khí va chạm làm bùng lên một tiếng nổ khổng lồ, ma khí và huyết khí xen lẫn bản ra.

Sở Hưu đứng yên tại chỗ, còn gia chủ tức giận đã bị y trực tiếp chém thành nửa!


Một đao!

Chỉ dùng một đao, gia chủ từ gia vốn cũng có chút danh tiếng tại khu vực Tây Nam đã bị chém thành hai nửa. Cục diện chẳng khác gì giết gà khiến đám người xông lên phía sau vô cùng chấn động.

Nói không dễ nghe, thậm chí có lúc giết gà còn chẳng thoải mái như vậy.

Có điều những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất như Trịnh Thiên Đồ lại chứng kiến, thật ra Sở Hưu không chỉ dùng hai chiêu, gia chủ Từ gia cũng vậy. Khi đao cuối cùng giao thủ hai bên đã biến hóa rất nhiều lần, loại giao phong âm thầm đó không phải cao thủ cùng cảnh giới thì không thể thấy nổi.

Đương nhiên phần lớn võ giả tại đây chỉ thấy những thứ bày ngay trước mặt. Sở Hưu xuất một đao chém chết gia chủ Từ gia, chỉ đơn giản như vậy thôi.

“Rác rưởi!"

Lý Nguyên thầm măng một câu, nhớ lại cảnh tượng Sở Hưu chấn nhiếp toàn trường khi ở Lạc gia.

Trên giang hồ đôi khi số lượng không tương đương với chất lượng, thậm chí cho dù trong quân đội cũng vậy.

Đặc biệt là ở Đông Tề, cao thủ quân đội đông đảo, những thượng tướng đại tướng kia thích nhất là tướng đấu tướng trước trận. Đoạt thủ cấp tướng địch giữa trăm vạn quân, tình huống như vậy sẽ tạo thành đả kích chí mạng đối với sĩ khí quân địch.

Giờ Sở Hưu cũng đã tạo thành một chút cảm giác. tương tự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện