Nhưng chỉ một binh sĩ bình thường đó sau khi thoát ly Long Ky Cấm Quân lại có thể tới một địa phương nhỏ xưng vương xưng bá, trở thành gia chủ một gia tộc, có thể thấy thực lực Long Ky Cấm Quân mạnh tới đâu.

Ngoại trừ Long Ky Cấm Quân ra, thủ hạ của Lý công công cũng là tinh nhuệ dưới trướng nhị hoàng tử.

So với Long Ky Cấm Quân, những người này chất lượng cao thấp bất đồng. Bọn họ đại đa số xuất thân tán tu, cuối cùng được nhị hoàng tử chiêu mộ dưới trướng, có một số thực lực thật sự không tệ, nhưng có vài người thực lực lại khá kém cỏi.

Có điều nhóm người dưới tay Lý công công còn có một ưu thế rất lớn, số lượng bọn họ lên tới hơn sáu trăm, gấp đôi Long Ky Cấm Quân. Hơn nữa người yếu nhất cũng có cảnh giới Tiên Thiên.

Gần ngàn người trước mắt chính là lực lượng mà Lữ Long Quang cấp cho Sở Hưu. Đương nhiên thực tế số lượng thủ hạ dưới trướng Lữ Long Quang còn nhiều hơn ở đây, cũng mạnh hơn nhiều.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Hai vị, phiền các vị dẫn quân tới khu vực Tây Nam. Nhớ kỹ là phải chú ý hành động, nếu bị thái tử phát giác ra tung tích, vậy đừng trách ta.”

Phương Trấn Kỳ cùng Lý công công đều gật nhẹ đầu. . Có‎ gì‎ ho𝘵?‎ Chọ𝘵‎ 𝘵hử‎ 𝘵𝑟ang‎ ||‎ 𝗧𝑟U𝓶𝗧𝑟u𝔂ện.𝘃n‎ ‎ ||

Bọn họ không phải kẻ ngu, đương nhiên biết điểm này.

Trước mắt bọn họ ở trong tối, thái tử ở ngoài sáng, đương nhiên phải thận trọng một chút, không thể để bị thái tử phát hiện.


Sau khi Phương Trấn Kỳ và Lý công công đi khỏi, Sở Hưu nhanh hơn họ một bước, theo sau Trịnh Thành Vĩnh tới khu vực Tây Nam.

Đất Đông Tề giàu có phồn hoa nhưng càng về phía Tây Nam càng ít người ở, rừng núi hoang dã càng nhiều. Khi thật sự bước chân vào khu vực Tây Nam, hơn trăm dặm không thấy được một châu phủ, thậm chí Đông Tê không hề phái binh phòng thủ tại đây, chỉ để lại vạn người tượng trưng cho có.

Không phải người triều đình Đông Tê bỏ bê nhiệm vụ mà là họ biết có phái binh tới đây cũng vô dụng, kẻ địch chắc chắn sẽ không đánh tới từ hướng này.

Trong Thập Vạn Đại Sơn khắp nơi đều là đường núi đường rừng, một nhóm nhỏ độc hàng còn dễ, nhưng nhân số nhiều hơn chắc chắn sẽ chen chúc trong rừng rậm, không ra được.

Hơn nữa Đông Tề cũng chẳng sợ Tây Sở đánh tới. Ba nước trong thiên hạ, Tây Sở là bên không có dã tâm nhất, cũng có thể nói Tây Sở là nơi thực lực yếu nhất.

Nơi đây đã bị chinh phục vô số lần, nhưng mỗi lần Tây Sở cho dù độc lập dựng nước nhưng chỉ có nước bị động phòng thủ, rất ít khi chủ động tấn công các quốc gia khác.

Không phải Tây Sở không muốn, mà là Tây Sở không làm được.

Thế lực võ lâm trên đất Tây Sở không yếu nhưng nhân số trong nước quá ít, hơn nữa đại đa số khu vực đều là núi hoang rừng rậm, đừng nói không phồn hoa bằng Đông Tề, còn kém cả Bắc Yên.

Đã hoang vắng còn cằn cỗi, khả năng tranh bá thiên hạ của Tây Sở bằng không. Cho nên các đời hoàng tộc Tây Sở chỉ có thể làm kẻ hai mặt, xem xem Bắc Yên với Đông Tề bên nào lợi hại hơn thì giúp bên đối diện, tranh thủ thời gian sống tạm tới cùng.

Đương nhiên khu vực Tây Nam này mặc dù gần Tây Sở nhưng phong cảnh lại hoàn toàn khác biệt.

Khu vực Tây Nam này tính cách con người mạnh mẽ, điểm này được thể hiện ngay ở các thế lực võ lâm bản Xứ.

Năm môn mười tám nhà mười một phái hai mươi ba trại, đây là những thế lực tương đối khá trong khu vực Tây Nam. Mỗi thế lực này bất kể mạnh yếu, bên nào cũng từng phá gia diệt môn nhà người khác, có thể thấy đất Tây Nam này khốc liệt tới mức nào.

Tây Nam Thiết Kiếm Môn nằm trong Thương Dương

Phủ ở Tây Nam, cũng là một trong số những tông môn lớn nhất trên đất Tây Nam này.

Thương Dương Phủ là đại châu phủ hiếm có tại Tây Nam, Thiết Kiếm Môn có thể khai tông lập phái trong Thương Dương Phủ này đã đủ chứng minh thực lực của Thiết Kiếm Môn.


Phải biết trên đất Tây Nam hoang vu này khá khó xuất hiện tông sư võ đạo. Thiết Kiếm Môn có một vị cao. thủ bước nửa bước vào cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất như vậy đã rất hiếm có.

Huống hồ cho dù có người trở thành tông sư võ đạo, đất Tây Nam này cũng chẳng giữ nổi họ. Những tông sư võ đạo này hoặc lựa chọn tới khu vực Trung Nguyên xông xáo, hoặc sẽ dời tông môn về Trung Nguyên, không ai muốn ở lại đất Tây Nam hoang vu hẻo lánh này.

Trịnh Thiên Đồ giờ cũng đã có ý nghĩ này. Lúc này hành động đang tuổi tráng niên, ngày sau cũng có khả năng nhất định bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Cho. nên Trịnh Thiên Đồ đáp ứng lời mời chào của thái tử cũng là để chuẩn bị cho sau này.

Trương lai nếu hắn thật sự bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, vậy hắn sẽ dời Thiết Kiếm Môn vào Trung Nguyên.

Nhưng hắn không có căn cơ gì trên đất Trung Nguyên, cũng không quen với cuộc sống nơi này, nếu có thái tử Lữ Long Cơ trợ giúp vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.

Đất Tây Nam dẫu sao cũng quá nhỏ, chỉ có Trung Nguyên mới là mục tiêu tung hoành của hẳn.

Lúc này trong Thiết Kiếm Môn, Trịnh Thiên Đồ đang lau một thanh kiếm sắt lưỡi rộng trông rất bình thường.

Trịnh Thiên Đồ năm nay sáu mươi tuổi, với cảnh giới của hắn đây mới là tầm tuổi tráng niên. Năm xưa hắn dựa vào thanh kiếm sắt này mới đặt được căn cơ cho. Thiết Kiếm Môn hiện tại. Thanh kiếm sắt rất bình thường này được hắn không ngừng gia nhập những vật liệu tốt nhất, mời đại sự luyện khí chế tạo lại lần nữa, cuối cùng †ừ một phàm binh biến thành bảo binh.

Chẳng qua giờ điều duy nhất Trịnh Thiên Đồ lo lắng là đứa con trai kia của hẳn.

Thiên phú của Trịnh Thành Vĩnh chẳng khá khẩm gì, hơn nữa khi Trịnh Thành Vĩnh còn nhỏ, Trịnh Thiên Đồ chỉ một lòng tập trung vào cơ nghiệp của Thiết Kiếm Môn, bỏ bê không dạy bảo hắn. Cuối cùng khiến cho. Trịnh Thành Vĩnh nhiễm không ít thói hư tật xấu.

Với bộ dạng hiện giờ của hắn, tương lai làm sao Trịnh Thiên Đồ yên tâm giao Thiết Kiếm Môn cho hắn? Cho nên lần này phái Trịnh Thành Vĩnh tới Đại Lương Thành không chỉ để xem thử thành ý của thái tử mà còn muốn Trịnh Thành Vĩnh kết thân với thái tử, tương lai cũng có chỗ dựa tốt.


Đúng lúc này, bên ngoài có người bẩm báo nói Trịnh Thành Vĩnh đã trở về. Trịnh Thiên Đồ lập tức phái người dẫn Trịnh Thành Vĩnh vào, gương mặt mỉm cười nói:

“Phong cảnh Đại Lương Thành ra sao? Thái tử điện hạ đối xử với con thế nào?”

Trịnh Thành Vĩnh vẻ mặt cầu xin, thất hồn lạc phách nói: “Cha, con gây ra đại họa rồi!”

Sắc mặt Trịnh Thiên Đồ lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Chuyện gì xảy ra vậy? Con đã làm gì?”

Sau khi Trịnh Thành Vĩnh thuật lại mọi chuyện cho Trịnh Thiên Đồ, gương mặt Trịnh Thiên Đồ đã đen kịt như mực. Hắn trực tiếp tát thẳng lên mặt Trịnh Thành Vĩnh một cái, nổi giận mắng: “Đồ rác rưởi, chỉ giỏi làm hỏng việc!”

Từ nhỏ đến lớn Trịnh Thiên Đồ luôn rất cưng chiều Trịnh Thành Vĩnh, cực ít khi đánh hắn. Có điều lần này. Trịnh Thiên Đồ thật sự không nhịn nổi.

Tên ngu ngốc này rõ ràng bị người ta tính kế, bị kéo vào tranh đấu giữa thái tử cùng nhị hoàng tử.

Hơn nữa, con ruồi không lọt được vào quả trứng không có khe hở, giờ Trịnh Thành Vĩnh đã rơi vào tình cảnh như vậy hoàn toàn là do hắn gieo gió gặt bão.

Trịnh Thiên Đồ bảo hắn tới Đại Lương Thành là để xem thành ý của thái tử, thuận tiên xây dựng quan hệ với thái tử. Thế nhưng hắn lại hay rồi, không ngờ cả ngày sống phóng túng ngủ với kỹ nữ trong Đại Lương Thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện