Tạ Tiểu Lâu cũng dùng đao như Sở Hưu, nhưng đao của Tạ Tiểu Lâu Doanh Bạch Hổ còn cản nổi mà đao của Sở Hưu, Doanh Bạch Hổ thậm chí không có dũng khí cứng rắn chống đỡ

Trong thế đao phá tan thiên địa kia, lựa chọn đầu tiên của Doanh Bạch Hổ chính là lui, lui về phía sau ngăn cản.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ảnh Đế Hôm Nay Lại Bị Lừa
2. Luyến Ái Từ Nơi Anh
3. Sau Khi Sủng Văn Kết Thúc
4. Trả Băng Vải Lại Cho Em Đi!
=====================================

Quanh người hắn cương khí màu đen ngưng tụ thành hình rồng quấn quanh người, theo thế đao của Sở Hưu chém xuống, tất cả cương khí màu đen như bị xé nát. Ma khí cường đại nhập thể khiến Doanh Bạch Hổ phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Đây rõ ràng là áp đảo hoàn toàn về thực lực, hai bên vốn không cùng một cấp bậc, mặc cho Doanh Bạch Hổ. có ngăn cản thế nào cũng vô dụng.

Doanh Bạch Lộc lắc đầu nói: “Kinh nghiệm thực chiến của Bạch Hổ quá ít, trong gia tộc có những người như Phúc bá so chiêu với hắn nhưng các ngươi trước nay đều không nặng tay. Giờ thật sự giao thủ với người khác, hắn cũng vô thức lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất để xử lý, lại không biết đây mới là tối ky khi võ giả giao chiến!

Hoàng Thiên Bảo Lục của Doanh thị ta cương mãnh hùng hồn, thẳng tiến không lùi. Lúc này hắn lựa chọn lùi bước phòng ngự là đã rơi vào hạ phong, nhất là đối thủ của hắn còn là kẻ ra tay cương mãnh tới cực hạn như Sở.Hưu, hắn không đỡ được nữa rồi.”


Phúc bá sau lưng Doanh Bạch Lộc hạ giọng nói: “Nhưng không lùi lại, nhị công tử cũng thua chắc.”

Doanh Bạch Lộc điểm nhẹ lên ngực, thản nhiên nói: “Võ giả thẳng tiến không lùi, hắn lui lại là trong lòng hắn hèn nhát.

Mặc dù chúng ta luôn cố gắng phòng ngừa bản thân sa vào hiểm địa, có điều một khi đã ra tay liều mạng với người ta thì không thể có suy nghĩ lùi bước được.

Giờ có ta ở đây, có Phúc bá ngươi ở đây, Bạch Hổ nó vân không dám liều mạng với người ta. Giờ nó không thiếu thực lực, chỉ thiếu một trái tim thẳng tiến không lùi.”

Phúc bá ở bên cạnh lắc đầu, đại công tử nhìn mọi thứ đều hết sức thấu triệt, đáng tiếc không phải ai cũng là đại công tử.

Có điều nếu đổi lại góc nhìn khác, nếu nhị công tử có tâm cảnh thực lực như đại có thể, vậy đại công tử còn có thể yên ổn được như vậy sao? Nghĩ tới đây Phúc bá đã không dám nghĩ tiếp.

Mặc dù hắn là tông sư võ đạo nhưng đời đời dòng dõi hắn đều là tôi tớ cho Doanh thị, không có Thương Thủy Doanh thị cũng chẳng có thực lực hiện tại của hắn.

Huống hồ trước mặt Doanh Bạch Lộc, tông sư võ đạo là hắn cũng chẳng có ưu thế gì!

Phúc bá dùng cả đời mới tới cảnh giới này, còn Doanh Bạch Lộc là người đã định sẵn sẽ trở thành tông sư võ đạo, thậm chí có thể tiếp tục leo lên trên, trở thành cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, thêm một bước còn có thể trở thành võ lâm chí tôn trong truyền thuyết!

Mà lúc này trong trận, Doanh Bạch Hổ bị một đao. của Sở Hưu đánh trọng thương. Quả thật đúng như lời Doanh Bạch Lộc đã nói, hắn lui một bước là không còn cơ hội tiến lên nữa.

Thế đao trong tay Sở Hưu ập xuống, mỗi đao đều khiến Doanh Bạch Hổ khổ ở ngăn cản.

Trong ma đao tung hoành, Doanh Bạch Hổ thiếu chút nữa bị Sở Hưu đánh bật khỏi lôi đài.

Lúc này Doanh Bạch Hổ đã hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ muốn đánh bại Sở Hưu, hắn chỉ muốn bại không quá khó coi mà thôi.

Có điều dưới ma đao của Sở Hưu, Doanh Bạch Hổ đã dần dần không cách nào ngăn cản, trong mắt hắn lóe lên vẻ tàn nhãn, lúc này lại nhớ ra chuyện liều mạng.

Tiếp đó hai tay Doanh Bạch Hổ niết thành ấn quyết, một luồng huyết khí tràn ra khỏi cơ thể, nhuốm vào cương khí bản thân.


Luồng cương khí hùng hồn kia trực tiếp ngưng tụ thành một con cự long màu đen dữ tợn, có điều ánh mắt cự long lại phủ một màu đỏ máu rực rỡ, có vẻ vô cùng chân thật.

Cự long bằng cương khí màu đen kéo dài hơn mười trượng, đừng nói Ngũ Khí Triều Nguyên, cho dù cường giả Thiên Nhân Hợp Nhất cũng hiếm ai có trình độ cương khí như vậy.

Nhưng lúc này hai mắt Sở Hưu lại lóe lên thần quang kỳ dị, lực lượng cấu tạo của cự long bằng cương khí kia đều hiện lên rõ rệt trong Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu.

Theo ánh đao của Sở Hưu chém ra, thế đao không cương mãnh bá đạo như lúc vừa rồi, có vẻ rất hời hợt nhưng lại như linh dương móc sừng, dọc theo một góc độ kỳ dị chém về phía cự long bằng cương khí.

Cự long mắt đỏ bằng cương khí kia lập tức vỡ vụn, thân thể cao lớn tan nát, hóa thành cương khí tản mát ra bốn phía. Lực phản phệ cường đại khiến bắt đầu lập tức. phun ra một ngụm máu tươi, thần sắc không thể tin nổi.

Đây là bí thuật Vẽ Rồng Điểm Mắt trên Hoàng Thiên Bảo Lục của Doanh thị bọn họ, dùng cương khí ngưng tụ thành hình rồng, lấy khí huyết và ý cảnh võ đạo bản thân điểm mắt cho cự long cương khí, có thể khiến vật vô hình phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Thế nhưng hắn chỉ vừa thi triển bí thuật này đã lập tức bị Sở Hưu đánh tan, hơn nữa còn bị phá hủy theo. cách mà hắn không thể hiểu nổi. Giờ thậm chí bại ở đâu, hắn cũng không biết.

Thân hình Sở Hưu bất động, cánh tay lại trực tiếp vung lên, giữa ma khí mãnh liệt này khí huyết toàn thân Doanh Bạch Hổ bắt đầu sôi trào.

Dưới Ma Huyết Đại Pháp, Doanh Bạch Hổ thậm chí không thể khống chế lực lượng khí huyết bản thân.

Có điều dù sao hắn cũng có chút nội tình, nhưng như những võ giả khác bị Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu tùy ý khống chế rút lấy khí huyết.

Hắn cắn răng, sắc mặt dữ tợn muốn trấn áp khí huyết đang sôi trào, thế nhưng hắn lại nhanh chóng phát hiện mặc cho mình làm gì, khí huyết trong cơ thể hắn chỉ càng sôi trào mãnh liệt. Cứ như khí huyết kia đã không thuộc về hắn.


Thấy đệ đệ mình thua thảm hại dưới tay Sở Hưu như: vậy, ánh mắt Doanh Bạch Lộc không chút thay đổi, chỉ thản nhiên nói với Phúc bá: “Phúc bá, ra tay đi, Bạch Hổ đã được giáo huấn và tôi luyện đủ rồi. Cứ để như thế nó sẽ tổn hại tới khí huyết, hỏng mất căn cơ.”

Phúc bá gật đầu, thân hình phát động, một khắc sau đã tới trước người Doanh Bạch Hổ, nhẹ nhàng vỗ lên bả vai hắn. Chỉ trong chớp mắt một luồng lực lượng cường đại tràn vào cơ thể Doanh Bạch Hổ, hoàn toàn ngăn cách Ma Huyết Đại Pháp của Sở Hưu.

“Người trẻ tuổi, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, làm việc quá quyệt liệt không để lại đường lui sẽ không có kết cục tốt đâu.” Phúc bá nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, lạnh lùng nói.

Sở Hưu thu hồi mdhp, nhún vai nói: “Lên lôi đài thì phải chuẩn bị tâm lý bị giết. Trên lôi đài sinh tử không ai có thể lưu tình. Nếu hắn nhận thua ta sẽ thu tay lại, có điều giờ xem ra người Doanh thị các ngươi không có thói quen nói hai chữ nhận thua, vậy không thể trách ta nặng tay được.

Huống hồ ai nói làm việc quyết liệt không để lại đường lui thì không có kết cục tốt? trong mắt ta làm việc mà không dứt khoát mới là hậu hoạn khôn cùng.

Đương nhiên ngài là tiền bối, lời của tiền bối luôn có đạo lý rồi.”

Bị Sở Hưu nói vài câu đâm toạc mọi chuyện, Phúc bá hừ lạnh một tiếng, trực tiếp dẫn theo Doanh Bạch Hổ xoay người rời khỏi.

Nếu là tông sư võ đạo khác, Sở Hưu dám nói với họ như vậy, đối phương chắc chắn sẽ ra tay giáo huấn y một hồi.

Nhưng thân phận đầu tiên của Phúc bá là tôi tớ của Doanh thị, tiếp đó mới là tông sư võ đạo. Doanh Bạch Lộc không mở miệng, hắn sẽ không ra tay với Sở Hưu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện