Có điều không đợi bọn họ lên tiếng, Sở Hưu đã thản nhiên dẫn người đi ra, lạnh lùng nói: “Trương Sở Phàm tự xưng truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo, để tránh dư nghiệt Ma Giáo này làm hại giang hồ, ta đã tru diệt kẻ này.

Dương gia thân là thế gia võ lâm lại ngang nhiên bao. che cho dư nghiệt Ma Giáo, mưu đồ làm loạn, cũng đã bị ta diệt trừ!”

Sau khi nói xong, Sở Hưu thản nhiên bước đi ngay trước mặt mọi người, cứ như những lời y vừa nói chỉ là thông báo lấy lệ mà thôi.

Mà thực tế cũng là vậy, Sở Hưu chỉ đang thông báo cho họ.

Lý do đấy, các ngươi có tin hay không thì tùy. Dù sao. †a cũng giết người rồi, các ngươi xem mà xử lý.

Đối mặt với thái độ bá đạo phách lối đó của Sở Hưu, những võ giả An Thái Phủ căn bản không dám nhiều lời một câu, có kẻ còn chủ động nhường đường.

Đúng lúc này bước chân của Sở Hưu đột nhiên ngừng lại, một tay phất lên, đao mang cương khí bộc phá, trực tiếp chặt ngang gi ết chết hai người sống sót của Dương gia trốn trong đám người.

Hai người kia chính là kẻ vừa đi truyền lời cho Dương gia, bọn họ còn tưởng mình đã trốn được một kiếp, nào ngờ chỉ là bước vào Quỷ Môn Quan muộn một chút mà thôi.

Một đao bất lình thình đó khiến mọi người xung quanh không kịp phản ứng, thậm chí còn bị máu tươi bắn đầy người. Đám người căm tức nhìn Sở Hưu, định nói gì đó, nhưng lại bị những võ giả lão luyện thành thục bên cạnh ngăn lại.

Trước đó bọn họ đã nhịn được, giờ nếu trở mặt với Sở Hưu mới là thiếu khôn ngoan.

Thấy đám người Sở Hưu rời khỏi, mới có người không cam lòng nói: “Tên Sở Hưu này đúng là cuồng vọng tới không còn giới hạn nữa rồi! Nơi này là An Thái Phủ của Đông Tề ta chứ không phải Quan Trung Hình Đường của hắn, chẳng lẽ không ai lên tiếng giữ gìn công đạo à?”


Có người lắc đầu nói: “Công đạo? Sở Hưu tới là diệt trừ dư nghiệt Ma đạo, còn có công đạo gì? Ngược lại người ta còn chiếm đại nghĩa là khác.

Ta nói này, chư vị, không cần nghĩ mấy chuyện linh tinh đó nữa. Dương gia bị diệt thì An Thái Phủ vẫn là An Thái Phủ, chuyện này. không hề thay đổi, nên làm thế nào thì cứ làm như cũ thôi.

Nghe nói Dương gia có quan hệ với Tà Cực Tông, muốn quản cũng là Tà Cực Tông đi mà quản, chúng ta coi như tai điếc mắt mù, không nhìn thấy gì là được.”

Mọi người xung quanh gật đầu, ngày thường bọn họ coi Dương gia như người cầm đầu, phần lớn mọi việc đều nghe theo lời phân phó của Dương gia. Nhưng đó chỉ là Dương gia còn sống, còn giờ Dương gia đã bị diệt, vậy giờ bọn họ vờ câm vờ điếc. Mặc dù có vẻ hơi kém cỏi một chút, nhưng chắc chắn không gặp nguy hiểm.

Chỉ có điều họ không biết Tà Cực Tông mà bọn họ. vừa thảo luận vừa rồi lúc này đang ở ngay bên ngoài An Thái Phủ. Hơn nữa người tới đều là kẻ có địa vị.

Ngoài cửa thành An Thái Phủ, Diệp Thiên Tà của Tà Cực Tông cõng thanh trường thương Huyết Giao sau lưng, mặc một bộ áo đen rộng lớn, ngực để trần lộ ra cơ ngực cường tráng cùng hình xăm huyết giao. Hình tượng này phối hợp cùng dung mạo mạnh mẽ anh tuấn của hắn lại thêm vẻ hấp dẫn kỳ dị.

Phía sau hắn là vài võ giả Tà Cực Tông, có điều khiến người ta chú ý nhất là một nữ tử cưỡi báo đen bên cạnh hắn.

Toàn thân nàng bao phủ trong tấm lụa đen, gương mặt cũng được bao phủ bởi lụa đen, nhưng xuyên qua lớp lụa đen mỏng manh đó có thể mơ hồ thấy được dáng vẻ lung linh uyển chuyển mê người của nàng. Cho. dù là ai, lần đầu thấy cô gái này đều sẽ bị thu hút mà coi nhẹ con báo đen thần dị ưu nhã mà nàng đang cưỡi.

Cô gái này chính là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo từng ra xuất thủ trên Phù Ngọc Sơn ngày trước.

Trước cửa thành An Thái Phủ, Diệp Thiên Tà vẩy vẩy tóc, nói với thánh nữ Bái Nguyệt Giáo: “Ta nói này thánh nữ đại nhân, cái kẻ tự xưng là truyền nhân Ma Tâm Đường kia có đáng để chúng ta coi trọng như vậy không? Trong mắt ta hắn chỉ là một tên hề lừa đảo mà thôi.

Trong nhánh Ẩn Ma có kẻ tên Lâm Diệp mặc dù rất đáng ghét nhưng cũng khá có thực lực, tiếp được một thương của ta mà không bại, trong cùng cấp cũng khá hiếm có.


Dạng như hắn xưng là truyền nhân tái thế của Côn Luân Ma Giáo ta còn tin, nhưng cái tên Trương Sở Phàm này sao ta thấy như giả mạo vậy?”

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói thanh thúy như nước chảy trong con suối nhỏ ven núi, khiến lòng người rung động. Có điều lời nói lại mang đậm vẻ khinh miệt.

“Ngươi thì biết gì? Ngày trước Tà Cực Tông các ngươi còn chẳng ngẩng đầu lên được trước mặt Côn Luân Ma Giáo, nói một lời không dễ nghe thì khi Côn Luân Ma Giáo cường đại bá đạo nhất, Tà Cực Tông các ngươi có chủ động tới làm chó cho Côn Luân Ma Giáo cũng chẳng đủ tư cách.

Cho nên bọn Vô Tướng Ma Tông kiếm được một danh hiệu m Ma Sứ, còn Tà Cực Tông các ngươi lại chẳng có gì.

Ngày trước tiên tổ Bái Nguyệt Giáo ta từng quen biết với Ma Tâm Đường, biết được chút nội tình liên quan tới công pháp của Ma Tâm Đường. Trương Sở Phàm này mặc dù không thể hiện tuyệt kỹ thành danh của Nam Cung Vô Minh ngày trước là Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp cùng Nhiếp Hồn Cửu Đại Thức, nhưng công pháp hắn sử dụng lại là chiêu thức bí truyền trong Ma Tâm Đường.

Cho nên Trương Sở Phàm không khéo có quan hệ với Ma Tâm Đường thật, mặc dù chỉ có tỷ lệ nhất định, nhưng nếu chúng ta kiếm được truyền thừa Ma Tâm Đường từ miệng hắn cũng rất có lời

Ngày trước trong Ma Đạo Hội Minh, Sở Hưu chỉ để lộ thân phận người thừa kế chính thống của Côn Luân Ma Giáo, không nói mình là người của Ma Tâm Đường.

Nếu Bái Nguyệt Giáo biết việc này có lẽ họ sẽ càng nghỉ ngờ thân phận của Sở Hưu hơn nữa, cũng như Mai Khinh Liên.

Đương nhiên trong chuyện này kẻ thê thảm nhất thật ra lại là Trương Sở Phàm.

Hắn cho rằng Tà Cực Tông là chỗ dựa, là cứu tinh của mình, ngay cả Dương Khai Thái cũng cho rằng Tà Cực Tông định bồi dưỡng Trương Sở Phàm. Nào ngờ bọn họ đều đoán sai, từ đầu Tà Cực Tông đã chẳng nghĩ tới chuyện bồi dưỡng Trương Sở Phàm này.


Thực lực bản thân Tà Cực Tông không quá mạnh, toàn lực bồi dưỡng một Diệp Thiên Tà đã là cực hạn của bọn họ, lấy đâu ra công sức tài nguyên đi bồi dưỡng Trương Sở Phàm?

Tà Cực Tông liên lạc với Trương Sở Phàm chỉ đơn giản là ý định của vị Thánh nữ Bái Nguyệt giáo này.

Sau Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, nhánh Ẩn Ma lựa chọn cúi đầu ẩn nấp, ngược lại Bái Nguyệt Giáo. lại vô cùng ngông nghênh khoa trương, lộ rõ thái độ bản thân là tông môn đệ nhất Ma đạo.

Từ đó trở đi, những tông môn vốn đã phụ thuộc vào. Bái Nguyệt Giáo như Ngũ Độc Giáo hay tông môn thực. lực không mấy mạnh mẽ như Tà Cực Tông đều tỏ thái độ tuân lệnh Bái Nguyệt Giáo. Chỉ có tông môn Ma đạo. cường đại như Đệ Lục Thiên Ma Tông mới bảo trì được thế độc lập của bản thân.

Thánh nữ Bái Nguyệt giáo là người trong giới cao. †ầng của môn phái, nàng dẫn người tới Bắc Yên, chuẩn bị mời chào một số đệ tử tại Bắc Yên. Tà Cực Tông tại đương nhiên phải cung kính chiêu đãi nghênh tiếp, mà thánh nữ Bái

Nguyệt giáo lại tình cờ biết được chuyện Trương Sở Phàm. Nàng lệnh cho Tà Cực Tông ra mặt, dùng danh nghĩa Tà Cực Tông mời chào Trương Sở Phàm, nhưng thực tế là h@m muốn công pháp truyền thừa của Ma Tâm Đường trên người hắn.

Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo. đứng trong đại sảnh hừ lạnh nói: “Trương Sở Phàm, †a đã đưa ngươi thứ ngươi muốn rồi, ngươi còn muốn gì nữa?”

Trong Bạch Sơn Phủ, Lâm gia cũng coi như gia tộc. lớn nhưng đặt tại toàn bộ Nhạc Bình Quận lại chẳng mấy nổi danh. Gia chủ Lâm gia cũng chỉ có thực lực Nội Cương cảnh mà thôi.

Người khác nghĩ thế nào, gia chủ Lâm gia không biết, hắn chỉ biết gia tộc của mình không thể đánh nổi Trương Sở Phàm buộc phải nhận thua. Nếu không làm sao hắn lại để Trương Sở Phàm này lớn lối như vậy?

Lúc này nghe gia chủ Lâm gia nói vậy, Trương Sở Phàm cười lạnh một tiếng nói: “Ta muốn thế nào ư? Ta chỉ muốn lấy lại những thứ mất đi ngày trước mà thôi!

Ngày trước Lâm gia ngươi tỷ võ kén rể, rõ ràng ta là bên thắng nhưng chỉ vì ta xuất thân tán tu chứ không phải thế gia mà các ngươi vi phạm lời hứa, không những không gả con gái cho ta mà cả phần thưởng cho người chiến thắng cũng không trao, chỉ dùng mấy thứ linh tinh đuổi ta đi. Lâm gia ngươi tưởng ta là ăn mày chắc?

Giờ con gái bảo bối của ngươi đã được gả cho một lão già, thành thứ tàn hoa bại liễu, cho ta ta cũng chẳng thèm!


Hôm nay ta chỉ lấy gấp mười lần phần thưởng mà ngươi chuẩn bị làm đồ cưới mà thôi, có quá đáng đâu? Chẳng phải Lâm gia các ngươi còn một gốc Thiên Diệp Tử Lan à? Đưa ta làm lợi tức, có quá đáng không?”

Lời của Trương Sở Phàm khiến gia chủ Lâm gia thiếu chút nữa ngất lịm.

Nếu Trương Sở Phàm chỉ cần chút đền bù, Lâm gia còn bỏ ra nổi.

Nhưng Trương Sở Phàm lại mở miệng đòi gấp mười lần số đồ cười năm xưa, thậm chí đòi cả Thiên Diệp Tử Lan mà Lâm gia bí mật bồi dưỡng, khó nhọc bao lâu mới thành thục được. Chuyện này thật không khác gì đòi mạng Lâm gia!

Thấy gia chủ Lâm gia còn định nói gì đó, Trương Sở Phàm sắc mặt trầm xuống nói: “Ta không muốn nói lại lần thứ hai nữa, những thứ này rốt cuộc ngươi có giao. hay không?”

Gia chủ lâm gia cắn răng: “Giao!”

Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Giờ Trương Sở Phàm tiểu nhân đắc chí, gia chủ Lâm gia hết sức bất đắc dĩ, nếu không giao đối phương lại lấy đó làm cớ đồ sát cả Lâm gia.

Đương nhiên nếu Sở Hưu ở đây chắc chắn sẽ khinh thường cái sắc mặt tiểu nhân đắc chí này của Trương Sở Phàm.

Đối phó với kẻ địch ngày xưa sao phải phiền phức như vậy, không làm thì thôi, đã làm phải làm tới cùng.

Nếu đổi lại là Sở Hưu, hoặc không ra tay với Lâm gia, một khi ra tay vậy căn bản không nói nhảm một câu. Đã có thực lực tuyệt đối vậy cứ diệt sạch Lâm gia là dc, tránh cho có kẻ ganh ghét cừu thị bản thân, diệt sạch bọn chúng là không còn kẻ thù.

Còn lần này Trương Sở Phàm tới đây có vẻ không phải để báo thù mà để khoe khoang, cũng như áo gấm về quê khoe giàu có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện