Cho dù chỉ một phần mười trong đó còn nhớ ân tình của Sở Cuồng Ca cũng là chuyện hết sức kinh khủng. Cũng như hiện tại, Nhiếp Nhân Long tính ngàn tính vạn, lại không tính tới Thịnh Thiên Nghiêu nhúng tay vào.

Đúng lúc này người trẻ tuổi sau lưng Thịnh Thiên Nghiêu cuối cùng nói: “Nhiếp trang chủ, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, làm việc quá tuyệt tình, ai cũng mất mặt cả. Chẳng phải sao?”

Người trẻ tuổi này chỉ có thực lực Ngoại Cương cảnh nhưng giọng nói lại mang theo ý tứ của kẻ bề trên, thậm chí cho dù đối mặt với trang chủ Tụ Nghĩa Trang Nhiếp Nhân Long cũng vậy.

Nhiếp Nhân Long cau mày nói: “Các hạ là ai?”

Một võ giả Ngoại Cương cảnh cũng dám dùng giọng điệu như vậy nói với hắn, cho dù là kẻ ngu cũng biết hoặc đối phương ngớ ngẩn, hoặc có chỗ dựa lớn.

Người trẻ tuổi kia cuối cùng nói: “Không có gì, tại hạ Hạng Xung, chắc Nhiếp trang chủ cũng từng nghe tới tên ta”

Con mắt Nhiếp Nhân Long lập tức nheo lại, đương nhiên hắn biết cái tên này rồi.

Hoàng tử thứ mười ba của đương kim hoàng đế, cũng là đứa con trai mà bệ hạ sủng ái nhất, thập tam hoàng tử Hạng Xung!

Hiện tại hoàng đế Bắc Yên Hạng Long mặc dù tuổi cao nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, con cháu cũng không ít.

Mấy năm trước thái tử Bắc Yên bất hạnh bỏ mình, không biết Hạng Long nghĩ sao nhưng vẫn chưa chọn lại thái tử, chuyện này cũng khiến đám con cháu của hắn có cơ hội nhòm ngó ngôi đại bảo.


Trước mắt vị thập tam hoàng tử này chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí thái tử. Mặc dù hắn còn nhỏ tuổi, công tích trong triều đình Bắc Yên không đủ, nhưng ưu thế lớn nhất của Hạng Xung là tướng mạo của hắn giống hệt Hạng Long lúc còn trẻ, phải tương tự tới chín thành. Cho nên hắn cũng là hoàng tử được Hạng Long yêu mến nhất.

Lúc này thấy Hạng Xung đứng về phía Thịnh Thiên Nghiêu tạo áp lực cho hắn như vậy, e là vị hoàng tử này muốn mượn sức Thịnh Thiên Nghiêu.

Dù sao căn cơ của Hạng Xung trong triều đình rất yếu kém, bất luận quân đội, văn thần hay đại nội đều không có bao nhiêu ảnh hưởng. Cho nên hắn mới có ý đồ với cung phụng của hoàng thất, cũng coi như một cách hay.

Nhiếp Nhân Long đoán được những chuyện này, nhưng hắn cũng không muốn đối địch với một hoàng tử.

Đắc tội với Hạng Xung, đối phương mặc dù không phải thái tử nhưng vẫn có đủ cách để gây phiền toái cho. ngươi.

Mặc dù một hoàng tử còn chưa đủ ảnh hưởng tới quyết định của bệ hạ, không khiến triều đình động binh đao tới diệt Tụ Nghĩa Trang, nhưng muốn gây phiền toái cho Tụ Nghĩa Trang lại chẳng khó khăn gì.

Có điều đúng lúc này lại có một tiếng cười lạnh vang lên: “Ta nói này, thập tam đệ, ngươi duỗi tay xa quá rồi đấy. Dám thò tay vào giang hồ như vậy, không sợ bị phụ hoàng quở trách ư?

Nhiếp trang chủ đừng sợ, thập tam đệ của ta chẳng qua chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, trong triều hắn vốn chẳng có mấy lực lượng. Muốn dựa vào sự sủng ái của phụ hoàng để đối phó với Tụ Nghĩa Trang một trong Nhân Hòa Lục Bang, phụ hoàng không ngu ngốc như vậy đâu.”

Lại một nhóm người từ xa bước tới, dẫn đầu là một thanh niên hơn ba mươi tuổi, thân mặc mãng bào vàng óng, lưu lại hai chùm ria mép, khí thế bất phàm. Phía sau hắn còn vài tùy tùng xem dáng vẻ dường như là thái giám cùng với vài thị nữ, cung cách rõ ràng khoa trương hơn Hạng Xung.

Lần này Nhiếp Nhân Long không cần nghe tên cũng biết. Lai lịch vị này không nhỏ, chính là nhị hoàng tử Hạng Lê.

Triều đình trước nay lập trưởng không lập thứ, truyền chi chính không truyền chỉ thứ.

Thái tử đã chết, hoàng tử thứ hai đương nhiên có hy vọng lớn nhất, cho nên trong triều đình có không ít người ủng hộ Hạng Lê. Ngoại trừ không được sủng ái như Hạng Xung, những thứ khác Hạng Lê đều mạnh hơn Hạng Xung.

Thập tam hoàng tử Hạng Xung cùng nhị hoàng tử Hạng Lê cùng xuất hiện, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không ngờ tới, kể cả Sở Hưu.

Đây vốn là ân oán giữa y và Tụ Nghĩa Trang, sao còn liên lụy tới hai vị hoàng tử?

Thật ra nguyên nhân Hạng Xung xuất hiện ở đây cũng hết sức đơn thuần.

Hạng Xung muốn mượn sức Thịnh Thiên Nghiêu, nhưng thân phận bản thân Thịnh Thiên Nghiêu đã có chỗ mờ ám, sao lại dễ dàng đáp ứng Hạng Xung cho. được?


Cho nên đối mặt với lời mời chào của Hạng Xung, Thịnh Thiên Nghiêu không trực tiếp đồng ý nhưng cũng chẳng thẳng thắn cự tuyệt, ngược lại chơi trò lá mặt lá trái.

Lần này Hạng Xung nghe được Thịnh Thiên Nghiêu định ra tay bèn vội vàng chạy theo, chuẩn bị đưa Thịnh Thiên Nghiêu một ân tình, để hắn thấy mình chiêu hiền đãi sĩ, gia nhập dưới trướng mình.

Còn Hạng Lê xuất hiện lại càng đơn giản, hắn nghe thuộc hạ báo cáo động tĩnh Hạng Xung nên tới gây sự.

Bắc Yên có nhiều hoàng tử như vậy, thái tử đã chết,

Hạng Lê thân là nhị hoàng tử, năng lực cùng lực lượng nội tình bản thân đều không kém. Theo lý mà nói hắn là người thích hợp nhất để trở thành thái tử, thậm chí phần lớn

lực lượng triều đình Bắc Yên đều nghiêng về phía hắn.

Thế nhưng đừng quên, hoàng đế Bắc Yên vẫn còn, trong các đời hoàng đế Bắc Yên, Hạng Long mặc dù không phải Thái Tổ khai quốc, nhưng nói hắn là người phục hưng đất nước cũng không đủ.

Khi khí thế Đông Tề lớn nhất, Hạng Long liên thủ với võ lâm Bắc Yên cùng Tây Sở, đồng loạt chống đỡ Đông Tề, mạnh mẽ đánh gãy bá nghiệp của Đông Tề. Thành tựu này có thể nói là có một không hai trong các đời quân vương Bắc Yên.

Cho nên trong triều đình Bắc Yên, Hạng Long có uy danh tuyệt đối.

Hắn không lên tiếng tỏ ý kiến, Hạng Lê là nhân tuyển thích hợp nhất cho vị trí thái tử.

Nhưng chỉ cần Hạng Long mở miệng muốn lập Hạng Xung làm thái tử, vậy toàn bộ Bắc Yên không ai dám phản đối.

Cho nên mấy năm gần đây Hạng Lê hao hết tâm cơ chèn ép Hạng Xung, muốn thập tam đệ của mình tuyệt đối không có đường xoay người!


Chỉ cần Hạng Xung làm việc gì, hắn đều nhắm vào. rồi phá hoại. Cũng như lúc này, mặc dù hắn không có quan hệ gì với Tụ Nghĩa Trang, nhưng chỉ vì Hạng Xung đứng đối lập với Tụ Nghĩa Trang, hắn bèn đứng về phía Nhiếp Nhân Long.

Hạng Xung nhìn Hạng Lê, ánh mắt lộ vẻ giận dữ.

Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị Hạng Lê nhắm vào và chèn ép.

Thật ra ban đầu Hạng Xung cũng không có bao. nhiêu dã tâm. Hắn xếp thứ mười ba, phía trước còn nhiều ca ca như vậy, vị trí thái tử dẫu sao cũng không tới phiên hắn làm.

Nhưng hẳn lại trông rất giống phụ hoàng khi trẻ, cho nên từ nhỏ Hạng Lê đã nhắm vào, ức hiếp đủ kiểu. Cho nên sau khi lớn lên thái độ của Hạng Xung cũng thay. đổi.

Chẳng phải các ngươi lo ta cướp mất vị trí thái tử hay sao? Được! Vốn ta còn không nghĩ gì tới vị trí này, nhưng giờ các ngươi đều sợ ta lấy mất, vậy ta sẽ thật sự tranh đoạt cho các ngươi xem!

Chính vì vậy Hạng Xung mới ra tay tranh đoạt vị trí thái tử, nhưng cùng lúc hắn cũng phải đối mặt với sự chèn ép càng thêm mãnh liệt của Hạng Lê.

Nhìn Hạng Lê, vẻ tức giận của Hạng Xung biến mất, hắn chỉ cười lạnh nói: “Nhị ca, ngươi suốt ngày chú ý tới †a, đi theo sau mông ta suốt như cái đuôi vậy, có thấy mệt không?”

Hạng Lê lộ vẻ trêu ngươi nói: “Sao? Tức giận à? Nói thật, ta đâu có chú ý tới ngươi mấy nhưng bên cạnh ngươi có người của ta đấy. Ngươi có tin không, đừng nói ngươi đi đâu, cho dù ngày đêm ngươi ăn gì, ngủ với ai cũng có người bẩm báo kỹ càng lại cho ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện